Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Phác Xán Liệt đợi Biên Bá Hiền hơn nửa ngày cũng không thấy cậu quay lại, hắn gieo hy vọng Biên Bá Hiền sẽ trở về bên hắn nhưng hoàn toàn trái với sự mong đợi. Phác Xán Liệt có đủ năng lực để bắt Biên Bá Hiền về, nhưng hắn yêu cậu, hắn thấy Biên Bá Hiền mỗi ngày đều sầu não sẽ đau lòng.

Tử Vệ thấy Phác Xán Liệt ngồi thẫn thờ cũng đi tới an ủi hắn, ngồi bên cạnh ra sức lấy lòng. Bạch Liên dẫn Tiểu Xán, Tiểu Bạch về nhà của chúng rồi, Biên Bá Hiền của hắn cũng đi rồi.

Sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt rơi nước mắt, hắn bất lực để người mình yêu rời đi, tự nhủ với bản thân đừng ích kỉ nhưng sao tim đau quá.

" Bá Hiền à...em...vứt bỏ ta rồi ư?"

Phác Xán Liệt như người vô hồn trong hai ngày, hắn lúc đầu cũng lo lắng vì Biên Bá Hiền sẽ gặp nguy hiểm nên cùng Tử Vệ đi tìm. Nhưng khi phát hiện bản đồ khu rừng cất trong tủ biến mất, Phác Xán Liệt mới hoàn toàn buông bỏ ý nghĩ đi tìm cậu.

Người đã muốn đi, có tìm về cũng không giữ bên mình cả đời được.

Trở lại cuộc sống thường ngày, Phác Xán Liệt ban ngày đi hái thuốc ban đêm ra nơi có kỉ niệm của hai người ngồi thẩn ra. Phác Xán Liệt chưa nói với Biên Bá Hiền con hồ này cũng có tên, hắn đặt cho nó tên là Hồ Uyên Ương. Từ khi cậu tới hắn mới đặt cái tên đó, vì trước đó Phác Xán Liệt không màng đến những thứ thế này.

Lúc Phác Xán Liệt đang còn nghiên cứu loại cây mới để làm thuốc thì Tử Vệ bỗng nhiên gầm lên, tiếng gầm gừ thị uy vang lên trong khu rừng khiến các loài động vật khác phải kinh sợ. Hắn ngừng hết mọi việc trên tay đi tới xem tình hình, Tử Vệ đứng đó, hướng nhìn về Bạch Liên và một thiếu niên gần đó.

Phác Xán Liệt đi tới, tầm mắt chuyển tới thiếu niên rạng rỡ hướng về mình cười tươi. Hắn cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể ngưng động, trái tim nguội lạnh được hâm nóng đến khó thở. Phác Xán Liệt thấy thiếu niên nọ chạy về phía mình, trên gương mặt thể hiện niềm vui sướng ôm chặt hắn.

Trong vòng tay đang siết chặt là Biên Bá Hiền bằng da bằng thịt, hương thơm trên người cậu tỏa ra cũng quen thuộc với hắn. Khi ôm Biên Bá Hiền hắn sợ mình đang mơ, nhưng kết quả là không phải, là hiện thực Biên Bá Hiền trở về bên Phác Xán Liệt hắn rồi.

" Xán Liệt ơi em nhớ ngài lắm "

Biên Bá Hiền đang vui tự nhiên khóc nấc lên, vòng tay siết Phác Xán Liệt cũng không muốn buông. Cậu rất nhớ Phác Xán Liệt, nhớ bữa cơm hắn nấu, nhớ hương thơm trên người hắn, nhớ nụ hôn hay nhớ những lần hai người cuốn lấy nhau.

Cậu đã rất sợ hãi, mấy ngày qua cậu đã rất khổ sở. Cậu tưởng đâu sẽ không gặp lại Phác Xán Liệt được nữa, sợ sự ngu xuẩn của mình mà đánh mất hắn. Biên Bá Hiền từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định rời khỏi đây, ở nơi này vừa an toàn vừa có kỉ niệm đẹp của cậu và Phác Xán Liệt. Cậu cho tới bây giờ đều không muốn rời khỏi.

" Bảo bối ngoan, không khóc "

Phác Xán Liệt sợ cậu bị thương ở đâu đó bị áo quần che lại, trong núi này chập chùng nguy hiểm, sợ cậu trong lúc đó bị thương hắn sẽ đau lòng. Kiểm tra kĩ cho Biên Bá Hiền chỉ bị mấy vết xước ngoài da lòng hắn cũng yên tâm. Kêu Tử Vệ lại rồi đỡ cậu lên lưng nó, còn hắn tự mình đi bộ.

" Bạch Liên về lo con của mày đi, ở đây ổn rồi, cảm ơn mày "

Tưởng Phác Xán Liệt sẽ cùng Bạch Liên về nhưng hắn chỉ dặn dò nó vài câu rồi tự mình đi bộ, hắn cũng không ngồi cùng cậu trên lưng Tử Vệ. Biên Bá Hiền sợ Phác Xán Liệt giận mình rồi, không nói hai lời mà trên lưng Tử Vệ nhảy xuống, Phác Xán Liệt phản ứng kịp đưa tay đỡ, trái tim cũng vì thế mà nhói lên.

" Em sao thế, khi không nhảy xuống có biết nguy hiểm lắm không?"

Phác Xán Liệt thực sự lo lắng, không còn ôn nhu với cậu nữa mà nhíu mày tức giận. Biên Bá Hiền chẳng màng tới, đi đến bên tai Tử Vệ nói nhỏ rồi quay người nắm tay Phác Xán Liệt kéo tới một cái cây lớn gần đó ngồi xuống.

" Tại sao ngài lãnh đạm với em?"

" ...ta không có "

" Tại sao giữ khoảng cách với em?"

"...không có..."

" Ngài có. Nếu như bình thường ngài sẽ ôm hôn em, ngài sẽ bất chấp để được ở gần em. Nhưng lúc em trở về đến giờ ngài không nói chuyện với em, không hỏi em đi đâu về, cũng từ chối cùng em về nhà "

" ...Bảo Bối...ta không có mà..."

" Ngài là đang giận em hay không còn yêu em nữa? Em hứa với ngài em không rời đi là không đi mà, em sẽ ở bên ngài mà. Sáng đó em cầm bản đồ đi là muốn vào rừng nhặt hạt dẻ, em không biết sao càng đi càng xa, em biết mình bị lạc rồi cũng trở nên luống cuống. Bản đồ lúc em uống nước bị ướt rách không thấy gì, em lưu lạc trong rừng âm u cũng rất sợ hãi, lúc nào cũng nghĩ đến ngài, em sợ mình sẽ chết nơi đó "

"....."

" Em bị chó sói vây quanh, may mắn Bạch Liên phát hiện ra chạy tới cứu em. Em tưởng mình sẽ chết."

" Xin lỗi Bảo Bối, xin lỗi Bá Hiền, là ta không tốt, đã để em gặp nguy hiểm."

Phác Xán Liệt không biết Biên Bá Hiền đã chịu nhiều uất ức như vậy, hắn cũng không dám nghĩ đến cảnh Biên Bá Hiền chết trong rừng sâu mà hắn không biết, cứ tưởng cậu về đoàn tụ với gia đình, là hắn trách lầm cậu. Nếu có chuyện không may xảy ra, Phác Xán Liệt hắn sẽ hối hận mà không sống nổi mất.

" Em nhớ nhà nhưng em yêu ngài, em ích kỉ vì bản thân mà làm người con bất hiếu. Xán Liệt ơi em không phải muốn bỏ ngài để rời đi."

" Là ta sai, là ta trách lầm em"

Biên Bá Hiền ở trong lòng Phác Xán Liệt khóc rất lâu, Phác Xán Liệt hết dỗ rồi xoa, rồi lại đau lòng tự trách. Bảo bối của hắn đã chịu khổ nhiều rồi, còn bị thương nữa mà hắn lại không tin tưởng em ấy.

Vì nhiều ngày lang bạt nên cơ thể cũng suy yếu, Biên Bá Hiền khóc một hồi cũng yên ổn trong ngực Phác Xán Liệt ngủ say. Cậu nói với hắn nhớ gia đình là thật, nhưng cậu muốn sống cho mình, nghĩ lạc quan mẹ và em gái đang có một cuộc sống no đủ để an ủi lòng ngực mình, người bạn cậu quen cũng thích em gái nữa chắc chắn lo cho hai người an ổn qua ngày.

Mẹ còn có em gái bên cạnh nhưng Phác Xán Liệt ở đây thì không, hắn luôn cô độc cho tới khi có sự xuất hiện của Biên Bá Hiền. Thời gian đó Biên Bá Hiền không muốn Phác Xán Liệt phải trải qua nữa, phần đời còn lại cậu muốn sánh bước cùng hắn.

Biên Bá Hiền sau khi được tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa cơm ngon liền nằm trên chiếc xích đu ngoài sân chơi với sư tử con. Hai đứa nhóc cũng lớn hơn chút rồi, nhưng chút đáng yêu đó vẫn còn làm Biên Bá Hiền thích thú hôn một đứa một cái.

Mà cảnh vừa rồi đều bị Phác Xán Liệt thấy hết, mặt mũi hắn đanh lại, bước hai bước đè cậu nằm xuống tàn bạo cướp lấy cánh môi nọ, đầu lưỡi đưa vào nơi sâu nhất càn quét làm Biên Bá Hiền không thở nổi, thỉnh thoảng kéo đầu lưỡi Biên Bá Hiền qua khoang miệng của mình, nhẹ nhàng cuốn lấy. Tiếng rên khẽ trong cổ họng lọt vào tai Phác Xán Liệt khiến thân dưới cũng dần cương lên, đâm thẳng xuống bụng Biên Bá Hiền có cảm giác cưng cứng.

Hơi thở hai người quyện vào nhau, trước ngực đập phập phồng lên xuống vì trận kịch liệt vừa tới. Phác Xán Liệt hôn đến nghiện, cánh môi dán chặt lên môi Biên Bá Hiền không muốn tách ra.

" Ta rất nhớ em, ta nghĩ mình không sống nổi nếu em thật sự rời đi"

" Em biết không, ta đã đợi em và hy vọng em sẽ quay về. Và thật may mắn, em thật sự không rời khỏi ta."

Biên Bá Hiền ôm lấy mặt Phác Xán Liệt, dựa trán mình lên trái hắn, ánh mắt cũng chạm lấy nhau, cậu hôn hắn một cái rồi nghiêm túc lặp lại lần nữa " Em sẽ không bao giờ đi nếu không có ngài"

" Ta yêu em, Bá Hiền à"

" Em cũng yêu Xán Liệt nhiều lắm, vậy nên hãy thu nhận em"

Đời người là một vòng tuần hoàn, và thật may mắn khi Biên Bá Hiền gặp Phác Xán Liệt trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có một kết thúc viên mãn.

Có lẽ là do may mắn, cũng có thể là vận mệnh vốn dĩ đã được ước định trước.

Em không biết được mình sẽ sống được bao lâu để ở bên ngài mãi, nhưng nếu lúc em còn sống thì tình yêu này chỉ dành cho Phác Xán Liệt mà thôi.

Biên Bá Hiền, ta sẽ không để em chết. Nếu em cảm thấy cuộc sống ở đây làm em chán, ta sẽ đưa em đến một nơi phồn hoa nhộn nhịp.

" Là một nơi mà em và ngài vẫn yêu nhau sao?"

" Ừ. Là một nơi bắt đầu bằng ánh mắt, lúc đó em và ta lại tiếp tục tình yêu"

- HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro