Chương 3: Chiến Thi Vương ( Chiến đấu với Vua Xác Chết )
Đợt thi triều càng ngày càng đến gần nhóm Long Hạo. Từng đàn từng đàn cương thi cơ thể thối rữa, đầy dòi bọ, kèm theo mùi xác chết thối rữa ập đến. Thấy vậy, Long Hạo liền vung kiếm, giải quyết đám cương thi đang ở gần rồi hét lên:
_ Tiểu Bạch, mau lên!
_ Biết! - Bạch Hà Sầu đáp- Mà ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần, đừng gọi ta là tiểu Bạch, ta không phải thú nuôi.
Bạch Hà Sầu vừa càu nhàu, tay liên tục xé những trang sách từ quyển sách trên tay hắn rồi ấn xuống đất tạo thành một đồ án kỳ quái bao vây mọi người vào bên trong. Những trang giấy trên mặt đất phát ra một màu trắng nhẹ, nhưng khi cương thi bước vào đồ án, liền lập tức bị đốt cháy, bốc lên khói xanh kèm theo đó là một mùi thịt cháy khét lẹt, khiến mọi người khó chịu, vô thức nhăn cánh mũi.
_ Triệt Tà Trận- Bạch Hà Sầu nói bằng cái giọng như không liên quan đến mình- Không mạnh nhưng đủ chống chọi đợt thi triều này.
Mọi người nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, quả thật sau khi thấy không thể vượt qua rào cản để đến gần mọi người, bọn cương thi bắt đầu tản đi. Hoa Linh bắt đầu nhìn Bạch Hà Sầu với một ánh mắt kỳ quái. "Tiểu hồ ly trong lòng mình gọi là Tiểu Bạch, vừa rồi, anh Long Hạo gọi Bạch Hà Sầu cũng là Tiểu Bạch, nếu mình cũng gọi Tiểu Bạch lúc cả hai cùng có mặt, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?".
Đột nhiên, mặt đất bỗng xảy ra một cơn chấn động mạnh, mọi người còn chưa kịp định thần lại thì bỗng nhiên Bạch Hà Sầu hét lớn:
_ Vân Hà, mau tránh chỗ khác!
Nhưng chưa kịp dứt câu, một cánh tay to lớn bất ngờ xuất hiện, xuyên thẳng từ phía sau lưng ra trước ngực của Vân Hà. Trên mặt của cô mang một vẻ ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không kịp phản ứng. Tiếp đó một cái miệng lớn đỏ lòm như cái chậu máu xuất hiện, với những chiếc răng như những thanh dao găm lớn cắn vào người của Vân Hà. Nửa phần thân trên của cô bị cái miệng đó nuốt chửng, chỉ còn lại phần thân dưới với nội tạng rơi ra ngoài, cùng với hai cánh tay chỉ còn lại từ khủy tay đến bàn tay rơi trên mặt đất.
" Crack crack... rốp rốp...." Tiếng xương bị nghiền vang lên, mọi người vô thức lui gần lại với nhau, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Mọi người đều có cảm giác hít thở không thông. Cái thứ đó.... Nó đến gần lúc nào, phải biết rằng xung quanh đã không còn bóng dáng cương thi nào... Chẳng lẽ... Cơn chấn động kia do nó gây ra sao?
" Rốp rốp...." tiếng nhai xương vang lên to hơn. Thứ đó đang tiến lại gần mọi người. Đó là một thứ cao gấp ruỡi người thường. Một phần của cơ thể của nó có thể nói giống con người, nhưng đã bị phân hủy phần lớn, dòi bọ từng đám lúc nhúc, rơi cả xuống đất. Mắt của nó một con bị rơi ra ngoài nhưng vẫn còn dính lại một phần, treo lủng lẳng, con mắt còn lại thì trắng nhởn, không hề có tròng đen. Cái miệng của nó kéo dài đến tận mang tai, răng lởm chởm như những lưỡi cưa, dính đầy máu đang rơi vãi trên đất. Hai cánh tay của nó một cái thì như một chiếc xúc tu, bên trên đầy gai nhọn, cánh tay còn lại thì có những móng sắc bén, đang xuyên qua nửa người còn lại của Vân Hà. Thân của nó thì lại có một cái miệng lớn, từ đó phát ra những tiếng rôm rốp, kèm theo đó là máu và một ít dịch tương màu trắng chảy ra từ kẽ răng....Con quái vật đó đang từng bước, từng bước một đến gần mọi người......
_ Gruuu.... Gruu... Con quái vật rít lên từng tiếng dài, rồi bỏ phần thân thể còn lại của Vân Hà vào cái miệng lớn của mình, ngấu nghiến. Long Hạo ngay lập tức ra dấu bảo mọi người im lặng, từ từ lui ra xa khỏi con quái vật nọ. Như cảm thấy con mồi của mình đang có ý định trốn thoát, con quái vật rống lên một tiếng thật to, ngay sau đó, cánh tay xúc tu của nó hướng về phía mọi người đâm thẳng đến với một tốc độ khủng khiếp.
_ Aaaaaaa- tiếng hét của Phụng Tỷ vang lên, chiếc xúc tu của con quái vật quét trúng chân phải của cô, khiến nó đứt lìa. Ngay lập tức, chiếc xúc tu kéo chiếc chân gãy đó bỏ vào cái miệng to lớn. Từng tiếng rắc...rắc...vang lên, khiến từ trong lòng mọi người dấy lên một cảm giác vô vọng, bất lực....
_ Có lẽ chúng ta chạy không thoát rồi- Long Hạo thở dài nói.
_ Chiến, cầu sự sống trong nguy hiểm- Bạch Hà Sầu nghiêm giọng nói.
_ Vậy thì chiến thôi, chạy không thoát rồi- giọng Phụng Tỷ đầy mệt mỏi, nơi chân phải bị gãy đứt có những dây leo mang một ánh sáng nhu hoà quấn quanh, tạo thành hình dạng một chiếc chân thay thế, được Hoa Linh dìu đứng dậy. Tiểu Hồ ly trong lòng của cô bé đã tỉnh dậy từ lúc con quái vật xuất hiện , đứng cạnh cô bé, lông trên người dựng đứng lên, răng nanh và móng vuốt lộ ra ngoài, trong miệng vang lên những tiếng ngô.. ngô.. đầy tức giận...
_ Long Hồn, Khởi- Long Hạo hét lớn, thanh trọng kiếm trong tay hoá thành một thanh đao màu xanh ngọc bích, bên trong có một con rồng đang uốn lượn. Nắm chặt thanh đao trong tay, Long Hạo chém thật nhanh về phía chiếc xúc tu của con quái vật đang vung về phía mọi người. Tiếng rồng ngâm vang lên, một chiếc móng rồng to lớn xuất hiện, cắt đứt chiếc xúc tu làm đôi . Một chất lỏng tanh tưởi chảy từ chiếc xúc tu bị cắt trên đất, phát nên những âm thanh xèo xèo...
_ Graooo... Con quái vật rống lên đầy tức giận. Trong mắt nó, bốn người chỉ là con mồi, vậy mà dám làm nó bị thương, phải nghiền nát mới giảm bớt con giận. Con quái vật bắt đầu lao về phía mọi người, tuy thân hình to lớn nhưng tốc độ nhanh không tưởng, như một chiếc xe tải lao đến. Cánh tay móng vuốt nhắm đến Long Hạo đập xuống, vì với nó, Long Hạo chính là kẻ dám làm nó bị thương.
_ Tật, Chuyển- giọng Bạch Hà Sầu vang lên, thân hình của Long Hạo lập tức biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng con quái vật. Móng rồng lại xuất hiện, cắt một vết thật sâu trên lưng nó. Máu đen mang mùi tanh nồng phụt ra, đẩy Long Hạo sang một bên. Bị trúng máu của con quái vật, Long Hạo cảm thấy cả người như mất hết sức lực, ngã nhào ra đất. Con quái vật ngay người lại, há cái miệng máu lớn về phía con mồi đã trúng độc nằm trên đất, muốn một ngụm nuốt trọn. Long Hạo nằm trên đất cười khổ, xem ra số mình đã tận.
_ Thổ, Kiên, Bích- Âm thanh Hoa Linh vang lên, một bức tường đất xuất hiện chặn giữa con quái vật và Long Hạo, khiến nó chững lại một lúc. Giọng của Hoa Linh lại tiếp tục vang lên:
_ Kim, Liên, Toả- từng sợi xích sắt to lớn từ bức tường mọc ra, trói chặt con quá vật. Chớp lấy thời cơ, Bạch Hà Sầu liền cõng Long Hạo chạy về phía mọi người. Về đến nơi hắn liền nhìn Phụng Tỷ, Phụng Tỷ gật đầu, một đoá hoa nhỏ màu ngọc xuất hiện , cô ngay lập tức đặt n ó lên người Long Hạo, đoá hoa ngay lập tức chuyển dần sang màu đen. Thấy vậy, Phụng Tỷ thở phào. Nhưng....
_ Xoảng xoảng... Tiếng xích sắt bị phá vang lên, con quái vật đã phá được giam giữ, đang nhắm hướng mọi người xông đến. Trái tim mọi người như chùng xuống. Long Hạo là người có sức chiến đấu mạnh nhất đang bị thương, không ai có thể chống lại con quái vật này nữa. Tất cả đều nhắm mắt lại, chờ đợi, còn ánh mắt Bạch Hà Sầu ở nơi xa xăm....
_ Ngaooo... Oooo... Một tiếng rú vang lên, ngay sau đó, mọi người cảm thấy hơi nóng phả vào người, kèm theo tiếng rống của con quái vật. Ánh mắt Bạch Hà Sầu đầy ngạc nhiên, sau đó là đến những người còn lại. Một bức tường lửa thật lớn ngăn cách con quái vật và mọi người. Và ngự trị những ánh lửa kia, một bóng dáng cao ngạo, ánh mắt phản chiếu vầng huyết nguyệt, lặng lẽ nhìn....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro