Vợ của chúng ta mới tám tuổi
Vợ của chúng ta mới tám tuổi
Tác giả: Tạc Hoàn
Thể loại: Trọng sinh – Hiện đại – Ngược văn – NP
Waring: Kết hợp trọng sinh với hiện đại, np. Tuy Hoàn thích ham hố nhưng Hoàn vẫn không bỏ, mà ra điều điều. Hoàn hứa sẽ cố gắng hoàn thành nhưng nếu không ai thích bảo Hoàn ngừng, thì Hoàn sẽ ngừng, không đăng ở đây nữa, thân ái ! Cáo từ
Rating: H
Tình trạng: Chưa hoàn, đang tiến hành
Văn án
Nàng – Hứa Vô Sắc, tên nàng theo nghĩa khác, nghĩa là vô yêu vô tâm, mê sắc mê dục.
Kiếp trước, nàng vốn là nữ *già* 29 tuổi. Gần đến cái tuổi 30, nhưng mà vẫn chưa luyến ái. Nhưng sự nghiệp của nàng thì vẫn tiến lên, còn con đường nhân duyên của nàng thì chưa từng có người đàn ông nào xuất hiện qua, có thể tạm nói nhân duyên đối với nàng là vô duyên.
*Trạch nữ* Hứa Vô Sắc quyết tâm trước tuổi 30, nàng muốn tìm một nam nhân anh tuấn, thật nhiều kim. Có thể bao nuôi nàng cả đời, nhưng chưa kịp thực hiện. nàng đã bị tai nạn.
Chết tiệt, với cái tuổi gần 30 như nàng, chưa đàm luyến ái. Vẫn còn là *gái lỡ* xử nữ, hức hức…mà còn chết lãng xẹt.
Chẳng qua nguyên do nàng chết, là vì uốn một lon bia, mãi mê ngắm trai 3D. Đầu toàn nghĩ *tiểu đệ đệ* *đại đệ đệ*, không dòm đường, đăm vào cột đèn. Thế là nàng đi đời, trong tình trạng linh hồn lơ lửng, vẫn còn nghĩ đến trai đẹp mà chưa biết mình chết.
Mãi làm linh hồn được hai ngày mới biết mình chết, còn chết vì ngắm trai 3D nữa, thật xấu hổ. Ô ô, khóc thương tâm, tuổi thanh xuân của nàng a…
Gần 30 tuổi mà chưa có bạn trai nào, tấm thân vẫn xử nữ. Ôi, còn chết thành ma nữ *gái lỡ* nữa chứ, ô ô…
Nàng ngày ngày lơ lửng ở một chỗ, than khóc, lãi nhãi bổng một ông thần xuất hiện. Dáng người ông thần áo quần kỳ lạ, kiểu như đang đi hawai, người đen chắc vừa tắm nắng, tóc trắng bạc phơ, mặt mũi nhìn có vẻ rất ư là dê…
Ô ô số nàng thật khổ, đã chết, còn gặp lão già dê. Nhìn thấy nàng khóc, gương mặt *gái lỡ* dính nước mũi, ông thần bực bội nói:
- Êh, bà cô già, tại sao con khóc ?
Bị nghe gọi là bà cô già, nàng tức ói máu, nhìn ông thần, bực bội nói:
- Ông chẳng thấy tôi đang trong tình trạng là linh hồn hay sao còn hoỉ, mà tôi chẳng phải là bà cô già, lão già dê…
Nghe bảo từ lão già dê, ông thần tức tối:- Dám gọi ta là lão già dê, hừ ! Tại sao ngươi lại chết….
Nàng nghĩ thầm, nhìn bản mặt ông thì khỏi cần đoán, trên đầu có ghi ba chữ lão già dê rõ ràng, mặt nhìn dê phát ớn. Nàng bỉu môi nói:
- Chẳng qua ngắm trai khỏa thân 3D, không nhìn được, đăm vào cột, thế nên tôi đang lỡ lửng ở nơi này…
Hừ, dám mắng lão là lão già dê, thù này ông thần ghi nhớ, sau này phụng bội gắp 10 lần. Mà khoan, nàng ta vừa nói gì nhở, tai lão có bị điếc không:
- Ngươi chết vì lý do vớ vẩn ấy sao..
Nàng gật đầu, nghĩ lại cảnh mình đã chết, bắt đầu khóc thương tâm, nhưng lại không thể chảy nước mắt vì nàng là linh hồn mà:
- Ô ô, tôi chết hảo thảm, gần ba mươi năm chưa có bạn trai, tấm thân vẫn là xử nữ, ô ô, thật thương tâm , tan nát cõi lòng một đóa hoa đẹp như tôi…
Ông thần khinh bỉ, nói:
- Hoa đẹp, có mà là hoa thúi thì có ! Gần ba mươi tuổi vẫn không có bạn trai đủ biết con có vấn đề gì rồi !
Nàng tức tối nói:
- Ai có vấn đề ! Lão già kia…
Ông thần càu nhàu:
- Hỗn thế con !
Không nói chuyện với lão thần kinh này nữa, nếu nói chắc nàng tức ói máu mà chết mất, à quên, nàng đã chết rồi. Nhưng khoan, ông lão dê này là ai, nàng hỏi:
- Ông là ai ?
Ông thần giả bộ khụ, rồi bày nghiêm chỉnh giới thiệu:
- Ta xin giới thiệu với con ! Ta là thần, cai quản dục vọng con người, mọi người hay gọi ta là thần dục vọng, có cái nick name rất khiêm tốn dễ thương do ta tự đặt là Pi kute, bề ngoài tuy là ông lão, nhưng thực chất ta thuộc loại anh tuấn bất phàm, đẹp trai siêu đối, vô địch vũ trụ…
Một câu giới thiệu đủ choán đối với nàng, nhìn thấy ông thần tự khen mình bề ngoài anh tuấn bất phàm, đẹp trai siêu đối khiến nàng muốn nôn. Nàng vừa nôn vừa nói:
- Oẹ.. ọe ông mà… anh tuấn bất phàm… đẹp trai… siêu đối… sao…ọe !
Ông thần tức giận, thanh âm khàn khàn như đang cố nén giận, ông thần cố gắng mỉn cười hòa ái:
- Nếu con không tin thì ta sẽ biến về xem…
Nói xong, ông thần lập tất biến thành một nam nhân chừng khoản ba mươi tuổi, khuôn mặt đúng thật tuấn mỹ, khí phách, tóc dài vi phũ, kiểu áo cổ trang. Thấy nàng trố mắt nhìn ông thần, miệng không tự giác chảy nước miếng, hai mặt mở to quá độ, ông thần cười tự đắc:
- Thế nào, ta có anh tuấn bất phàm, đẹp trai siêu đối không ! Bộ dạng thật của ta đó…
Nàng gật đầu, miệng không ngừng chảy nước miếng. Nhìn trước mắt lão già dê biến thành mỹ nam, nàng nhịn không được ngây ngốc, chảy nước miếng. Cái nhìn của nàng khiến ông thân phát bực:
- Con nhìn đủ chưa…
Nàng lắc đầu, nói:
- Chưa đủ !
Ông thần nhịn không được, biến về bộ dạng ông lão già dê khiến nàng hỏng mắt. Ông thần mỉn cười, tà tà có vẻ dê dê:
- Vào vấn đề chính, con .. khụ .. ta muốn nói, con có muốn trọng sinh hay không ?
Trọng sinh, chẳng phải mấy cái tiểu thuyết hay nhắc tới hay sao, cũng giống như xuyên qua, vẫn giữ được ký ức kiếp trước. Nàng gật đầu, ông thần lại nói tiếp:
- Nếu con đã muốn, thì vậy…
Nói chưa xong, ông thần dung chân đá vào mông nàng, văng lên trời, hóa thành sao. Giữa khung trung, ông thần mỉn cười tà tà, mặt gian không thể tả:
- Biến đi con, dám nói ta là lão già dê, hắc hắc…
……..
Còn nàng thì miệng không ngừng kiêu la, lão già dê chết bầm, dám đá vào chiếc mông nhỏ nhắn yêu quý của nàng sao. Ô ô chiếc mông gợi cảm xinh xắn của nàng, ô ô. Nếu gặp lại thì nàng sẽ cho ông ta biết tay. Nàng nghĩ thầm trước khi mất ý thức:
- Lão già dê, gặp lại ông ! Ta nhất định băm ông làm trăm mảnh, cho ông thành thái giám, hừ hừ…
………..
Nàng trọng sinh vào một đứa bé, cùng tên với nàng, nhưng chỉ khác họ, Bạch Vô Sắc. Bây giờ nàng chỉ khoản có hai tuổi.
Ặc hai tuổi thì làm ăn được gì, chẳng có thể phao mỹ nam. Ô ô, lão thần dê chết bầm, lão thần dê lừa gạt, dám đem nàng nhập vào đứa bé gái hai tuổi.
Tuy rằng đứa bé gái miễng cưỡng có thể nói xinh xắn, nhưng nhìn đứa bé, ai cũng nói nàng đáng yêu hơn hẳn, tựa như tinh linh lạc xuống trần gian, mê người. Trọng sinh, nàng thành Bạch Vô Sắc, hai tuổi, con gái duy nhất của Bạch Triết Phàm và Tô Ninh Ninh. Giữ được ký ức kiếp trước, dùng nó để trở thành thiên tài.
Ba tuổi nàng vào cấp hai, được người đưa đón. Dáng vẻ tinh linh nhỏ nhắn thu hút không ít bật cha mẹ muốn bắt cóc nàng về làm con. Ngũ tuổi lên Trung học, trở thành hội trưởng nhỏ nhất.
Đến thất tuổi thì tốt nghiệp đại học. Nàng là đứa trẻ tốt nghiệp đại học sớm nhất trong lịch sử, biết bao công ty muốn mới nàng vào làm, dù nàng còn quá nhỏ, mới bảy tuổi, nhưng thành tích hơn hẳn người trưởng thành.
Thất tuổi, nàng trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thừa kế từ ba ba độc tài và mỹ nhân mẹ, để mặc nàng gánh phát công ty, còn hai người hưởng tuần trăng mật khiến nàng ghen tị.
Nàng trở thành đối tượng ngưỡng mộ trên toàn thế giới. Không những thế nàng còn có đến chín vị hôn phu, người nào người nấy điều sắc rạng ngời, lai lịch bất phàm.
Vị hôn phu đầu tiên của nàng, Lưu Triết Triết, 24 tuổi. Tổng giám đốc công ty thiết kế thời trang Pris Love hàng đầu thế giới, bề ngoài tuấn mỹ kinh người, dáng người hơn hẳn người mẫu, biết bao nữ nhân trên thế giới điều mơ ước đến hắn, nhưng hắn chẳng thèm để ý, mà chỉ để ý đến tiểu lão bà của hắn, (ám chỉ nàng..)
Vị hôn phu thứ hai, Hạ Cảnh Thần, 22 tuổi. Đại minh tinh được hâm mộ nhất Châu Á, bề ngoài còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, tiêu chuẩn yêu nghiệt, phúc hắc, tính tình như ác ma, biết bao nam và nữ điều bị hắn điên đảo, nhưng trong mắt hắn chỉ có nàng….
Vị hôn phu thứ ba, Hạ Cảnh Nam, 24 tuổi. Mệnh danh là thiên vương âm nhạc, hiện tại đang là tổng giám đốc kinh doanh dàu mỏ Liffe Ero gần lớn nhất thế giới. Bề ngoài lãnh khốc, tiêu chuẩn tuyệt sắc khốc nam, lý tưởng của Bạch Vô Sắc, lúc nào cũng khốc khốc, tàn nhẫn với mọi người, nhưng chỉ riêng nàng là ôn nhu, sủng nịch, nhu tình mật ý.
Hắn và hắn, hắn, hắn…….
Tất cả bọn hắn điều là hôn phu của nàng..
Có một ngày tất cả đồng thanh nói với cả thế giới khiến nàng cảm động:
- Lão bà của chúng tôi mới tám tuổi, chúng tôi điều cam nguyện vì nàng dứt bỏ tất cả, cam nguyện nhiều nam đồng hưởng một nữ ! Đến cả đời cửu cửu trường địa, vĩnh không xa rời…
Chương 1
Hứa Vô Sắc – Trọng sinh thành Bạch Vô Sắc
Hừ, chết tiệt. Lão già dê thúi, dám tổn hại chiếc mông yêu quý nàng. Lão không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao, lấy chân đá chiếc mông của nàng như thế thật bất lịch sự. Dù sao nhớ lại, thấy lão ta biến thành soái ca, ân , không sai. Dáng người không tệ, tiêu chuẩn cũng đủ thành mỹ nam (NP: *vỗ vỗ* Này này, ngươi chết rồi mà vẫn còn nghĩ đến trai hay sao !
Bạch Vô Sắc : *chảy nước miếng* Không nghĩ thì uổn đời a ~..
NP: *cười tươi* Nhưng ngươi quên là ngươi chết vì trai hay sao..
Bạch Vô Sắc: *biện minh* Làm sao có thể, ta chết là do ngắm trai 3D thôi, không nhìn đường, đâm vào đường đành đi đời nhà ma ..
NP: *khinh bỉ* Chết mà vẫn còn hám trai !)
Ân, mà dù sao nàng không biết nhập vào người nào đây ta. Thỉnh thoản kiếp trước, nàng cũng đọc một ít tiểu thuyết, về xuyên qua, trọng sinh nàng điều biết. Dù sao cũng không tệ, nàng trọng sinh thành người nào đây, không biết bộ dạng có xinh đẹp hay không. Nàng mong muốn bộ dạng xinh đẹp một tý, không cần quá xinh đẹp, nhưng nếu xinh đẹp thiên tiên thì càng tốt (Lão thần: *khinh bỉ* Đồ tham lam !
NP: *gật gù* Quả thật là tham lam… )
Miễn là xinh đẹp, có thể đi phao soái cá. Kiếp trước, tuy nàng cũng là mỹ nữ, nhưng gần ba mươi tuổi, tấm thân vẫn còn là xử nữ, chẳng có bạn trai nào. Càng nghĩ nàng càng muốn rơi lệ, lần này trọng sinh, nàng mong muốn đổi vận khí, quyết định phao soái ca.
Nàng không muốn làm bà cô ế chồng nữa, hy vọng lần này trọng sinh, đừng có xấu xí, dáng người thùng phi a~..
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, lòng đang hưng vấn, không biết bộ dạng nào sao đây, có xinh đẹp hay không, gợi cảm hay không. Hắc hắc, mở mắt ra, nàng nhìn thấy khắp căn phòng điều màu hồng.
Choáng, sao toàn màu hồng thế này, chắc bản thân này trước kia thích màu hồng. Nhìn đâu đâu cũng màu hồng, nhìn mà choáng, nhưng công nhận cũng dễ thương đấy, nhưng hơi hơi trẻ con. Không biết cái xác nàng nhập vào là mấy tuổi nữa, hy vọng hai mươi tuổi. Hắc hắc, càng nhỏ tuổi càng tốt, có thể phao soái ca.
Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì nàng thấy có một người đàn bà khoản chừng bốn mươi tuổi, nét mặt kích động, vui sướng như sắp khóc. Người đàn bà chạy ra khỏi phòng vừa nói:
- Phu nhân, ông chủ, tiểu thư tỉnh rồi…
Áck, tiếng la có cần quá mức phóng đại thế không, điếc cả tai nàng. Quả thật giọng bà ta còn hơn cả chiếc loa nữa, mà quên, đây là đâu, chiếc thân xác này là ai ta…
Đang suy nghĩ vẫn vơ, thì nàng thấy một nữ nhân chừng cỡ hai mươi bảy tuổi, ăn mặt quý phái, khuôn mặt đủ tiêu chuẩn đại mỹ nhân. Quả thật là xinh đẹp nữ nhân, đại mỹ nhân a..
Nàng thấy đại mỹ nữ kích động nhìn, ôm chặt nàng, thanh âm vui sướng:
- Tiểu Sắc, con tỉnh lại rồi sao ! Cảm tạ ông trời, mẹ rất nhớ con….
Áck, được đại mỹ nữ ôm, nàng cũng rất vui lòng. Nhưng khoan đã, đại mỹ nữ nói gì?
Mẹ? Cái gì mẹ?
Tại sao có thể là mẹ chứ ? Nàng nhìn trước mắt mình, nữ nhân cỡ chừng hai mươi bảy tuổi này là mẹ mình sao. Có lầm không đó, nàng mờ mịt hỏi:
- Áck, tỷ tỷ… là ai ?
Nghe nàng nói, đại mỹ nữ càng kích động:
- Ôi, tiểu sắc của mẹ, mẹ là mẹ của con đây…
Đại mỹ nữ cực kỳ kích động, áck, phải nói là Tô Ninh Ninh. Từ khi nàng sinh đứa con gái này ra, con của nàng đã lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh suốt hai năm qua, tưởng chừng không còn hy vọng thì con của nàng đột nhiên tỉnh lại, còn nói được nữa. Bảo sao nàng không kích động.
- Ô ô con của mẹ, con tỉnh lại thì tốt.. Ô ô, hai năm nay mẹ hy vọng con có thể tỉnh lại..ô ô
Áck, đại mỹ nữ là mẹ nàng sao, quả thật không tin a. Áck, đại mỹ nữ, à phải nói là mỹ nhân mẹ chứ.
- Mẹ !
Nghe tiếng mẹ, Tô Ninh Ninh càng kích động, ánh mắt vui sướng, ôm chặt nàng hơn:
- Ôi, con của mẹ !
Áck, đừng khóc nữa không. Nàng cười ngượng ngùng:
- Mẹ à, con tên là gì a…
Tô Ninh Ninh ngừng khóc, ánh mắt kích động:
- Con là Bạch Vô Sắc…
Bạch Vô Sắc, tên giống kiếp trước, chỉ khác họ thôi. Không tồi, nàng thích cái tên này, không đổi nàng cũng cảm tạ ông thần kia. Nàng hỏi tiếp:
- Thế mẹ tên gì a, ba ba của con đâu a…
Tô Ninh Ninh tiếp tục nói:
- Mẹ là Tô Ninh Ninh, ba ba con là Bạch Triết Phàm….
………..
Qua vài tiếng trả lời, nàng mới biết rõ một ít. Mẹ của thân thể này, áck tức là nàng, đại mỹ nhân Tô Ninh Ninh, ba mươi sáu tuổi, tuy bề ngoài nhìn có khoản chừng hai mươi bảy, được cả giới đài tuyền trụng rằng *Bông Hồng Thượng Lưu*, người người ngưỡng mộ. Còn ba ba của nàng, Bạch Triết Phàm, bốn mươi hai tuổi, tuy ở tuổi trung niên nhưng vẫn còn phong độ, anh tuấn, ở giới thượng lưu, ba ba nàng là một người tàn nhẫn, lãnh khốc, nhưng với lão bà và nàng thì lúc nào cưng hơn cả bảo bối, cái gì cũng chiều theo vợ, vợ là nhất, bảo bối nữ nhi là nhị.
Chương 2
Biến thành trẻ em hai tuổi
Mỹ nhân mẹ thật trẻ tuổi, nàng không thể tin rằng mỹ nhân mẹ đã ba mươi sáu, nhìn bề ngoài khoản chừng hai mươi bảy thôi. Dung nhan xinh đẹp tựa như đóa phù dung, mỏng mảnh yếu ớt khiến nàng nhịn không được bảo hộ mỹ nhân mẹ. Nếu thế, chắc cha của thân thể này chắc phải suất.
Nàng nghe một giọng trầm thấp, thật dễ nghe a..
- Em yêu, Sắc nhi tỉnh rồi sao…
Nàng ngưỡng mặt lên thấy một đàn ông khổng lồ, cao chừng phải trên 1m8. Dáng người vạn vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, theo kinh nghiệm nhiều năm xem trai khỏa thân qua 3D, phim ảnh thì tuyệt đối dáng người này thật tốt, tiêu chuẩn loại A.
Nhìn lên mặt người đàn ông, nàng thấy đần ông tầm khoản ba mươi, khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Soái ca, cực phẩm soái ca a…
Vừa rồi nói mỹ nhân mẹ là em yêu, chẳng lẽ đàn ông tuấn mỹ kia là cha nàng. Ôi, suất phụ thân, thật suất a.., nàng thầm cảm tạ thần, cảm tạ ông trời ban tặng nàng mỹ nhân mẹ, và suất cha.
Hắc hắc, nếu cha mẹ nàng là cực phẩm, thì chắc bản thân nàng cũng là chắc là cực phẩm. Tô Ninh Ninh thấy chồng mình về, vẻ mặt kích động, nước mắt như mưa:
- Lão công, nữ nhi của chúng ta tỉnh lại rồi… Ô ô…
Bạch Triết Phàm kích động ôm vợ, Tô Ninh Ninh tiếp tục nói:
- Không những thế, nữ nhi của chúng ta còn nói được.. Ô ô
Nghe thế, Bạch Triết Phàm càng kích động hơn, giọng nhịn không được run run:
- Thật thế sao, em yêu ! Ôi , nữ nhi yêu quý của cha…
Suất cha ôm chặt nàng, thật nghẹt thở a. Nhưng được suất cha ôm hảo hạnh phúc, gần ba mươi năm cuối cùng được mỹ nam ôm chặt, hảo hạnh phúc, thấy suất cha, mỹ nhân mẹ yêu thương, kích động nhìn nàng. Nàng cảm thấy ấm áp, nhịn không được kiêu:
- Cha, mẹ ….
Nghe nữ nhi kiêu, Tô Ninh Ninh và Bạch Triết Phàm càng kích động:
- Ôi, con gái bé bỏng của cha (mẹ) !
Hắc hắc, được suất cha, mỹ nhân mẹ ôm. Nàng hảo hạnh phúc nha, nhưng có điều làm nàng tò mò, không biết bản thân mình mấy tuổi, chắc phải khoản mười ba, mười bốn à nha. Nếu cỡ tuổi chừng đó nàng có thể phao mỹ nam à nha, hắc hắc..
Nhìn mỹ mạo suất cha, mỹ nhân mẹ. Chắc mỹ mạo của nàng cũng là cực phẩm, nàng muốn gương, thế nên nàng nói:
- Gương, mẹ ơi ! Cho con gương…
Một câu nói rành mạch khiến vợ chồng Bạch Triết Phàm ngẩn người, Tô Ninh Ninh sủng nịch đưa gương cho nàng:
- Đây, con yêu..
Nàng muốn gương, không biết nàng xấu hay đẹp đây. Hắc hắc, nàng cao hứng nhìn trong gương, nhìn trong gương nàng thấy một đôi mắt to chớp động thật đáng yêu, chiếc mũi nhỏ nhắn không sai, chiếc môi đỏ như trái sơri khiến người ta muốn cắn. Oa, thật đáng yêu.
Đây là dung nhan của nàng sao, thật đáng yêu quá. Nhịn không được muốn sờ nha, à khoan, sao nàng thấy người trong gương giống đứa trẻ thế này. Oa, nhìn tầm cỡ chỉ hai tuổi.
Nàng có nhìn lầm không, đứa trẻ này chỉ mới hai tuổi thôi mà. Nhìn trong gương càng kích động, ô ô, sao nhỏ thế này, nàng không muốn làm đứa trẻ hai tuổi đâu, ô ô..
Nhỏ thế này làm sao phao mỹ nam. Ô ô ông thân dê biến thái kia lừa gạt nàng, ô ô, nàng muốn phao mỹ nam mà, ô ô. Trả lại thanh xuân cho nàng, ô ô, nàng không muốn làm đứa trẻ đâu .. ô ô…
Lão thần dê biến thái, ô ô, kẻ lừa gạt , ô..ô…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro