chương 5
"A Chấp, dẫn em đi mua mèo được không?"
Tô Uyển từ trên lầu cộp cộp chạy xuống, lao vào trong ngực Tần Chấp đang xem kịch bản.
Tần Chấp sắc mặt bất động, tay ôm chặt lấy eo cô, sửa sang lại mái tóc có chút rối của cô, bất động thanh sắc hỏi "Tại sao tự nhiên lại muốn nuôi mèo?"
"Anh không cảm thấy mèo rất đáng yêu sao?"
Tần Chấp: Hoàn toàn không cảm thấy →_→ "Quan trọng là nuôi một con mèo rất phiền toái, em không phải thích sạch sẽ sao?"
"Không quan hệ a, hiện tại mèo đều rất thông minh!"
".. Mèo sẽ làm loạn đồ đạc trong nhà."
"Có thể mèo đã được huấn luyện a!" nói xong Tô Uyển có chút kỳ quái nhìn nhìn sắc mặt không chút biến hóa của Tần Chấp, "A Chấp, anh có phải hay không không thích mèo a?"
Tần Chấp bất động thanh sắc ngăn trở ánh mắt chính mình, anh không thích mọi thứ trừ bỏ hai người: ".. Không có, bảo bối em thích loại mèo nào?"
Tô Uyển vui vẻ hôn hôn lên mặt ông xã nhà mình, "A Chấp tốt nhất~chúng ta một lát nữa đi mua đi~mua mèo Ragdoll đáng yêu~"
Lúc cô quay đầu chuẩn bị đi thay quần áo, nhìn thấy người đại diện của mình đang đứng ở phòng khách, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Tô Uyển kinh ngạc, "Từ ca? Anh như thế nào ở chỗ này a?"
*! Lão tử vẫn luôn đứng ở này. Cô cũng chưa nhìn đến lão tử sao?
".. Mình có cảm giác tồn tại thấp như vậy sao?"
"Xác thật rất thấp!"
Nghĩ nghĩ, Tô Uyển lại vẻ mặt thành khẩn, "Từ ca anh bình thường nên ăn nhiều một chút, trước khi dùng cơm có thể ăn nhiều một chút chanh."
Từ Minh nghẹn một bụm máu: "..."
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Tô Uyển, Từ Minh cảm giác một vạn con ngựa đang chạy trong lòng.. Mỗi ngày xem bọn họ ở trước mặt một cẩu độc thân như hắn mà khoe ân ái còn chưa đủ hay sao? Lão tử trước khi dùng cơm còn phải ăn cái quỷ gì chanh?
Còn có tên kia, Tô ảnh hậu cô không biết người đàn ông của cô có bao nhiêu bệnh sao? Cầu cô đừng gọi ta là ca, thật sự..
Còn có Boss, đừng tưởng rằng tiền lương cho tôi cao mà tôi không dám từ chức! Anh ở trừng tôi ư! Lại trừng tâm hồn nhỏ bé của tôi ư.. Tôi.. abcxyz.. thật đúng là không dám từ chức 囧rz
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Hoan nghênh khách quý."
Dương Dương là chủ của cửa hàng thú cưng, cô từ nhỏ liền rất thích các động vật nhỏ, tốt nghiệp đại học xong cũng không đi tìm công việc, nhà cô cũng có chút tiền, cuối cùng liền mở cho cô một cửa hàng thú cưng, mấy năm qua đi, việc làm ăn cũng rất phong phú.
Hôm nay chạng vạng, Lúc cô chuẩn bị đóng cửa sớm một chút vì có việc bận, liền thấy có người đẩy cửa vào.
Ngẩng đầu liền thấy hai thân ảnh mặc tây trang đen giống như vệ sĩ đẩy cửa ra, một người đàn ông cao lớn khí chất lạnh lùng đi vào tay nắm lấy tay của một mỹ nữ.
Vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông liếc đến chỗ cô đang đứng làm cô hoảng sợ, phản xạ có điều kiện cúi đầu thẳng đến khi nghe thấy giọng nói êm tai của cô gái mới đi vào kia, "Không cần sợ hãi a!"
CMN! Đây là chẳng phải là thanh âm của nữ thần sao! Dương Dương ở trong lòng không tiếng động thét chói tai.
Cô ngẩng đầu, rụt rè mỉm cười, "Nữ.. Tô ảnh hậu, ngài thích loại hình mèo gì ạ?" A a a a a! Nữ thần cười với cô! Cứu mạng! Bổn bảo bảo muốn ngất đi rồi!
Thấy chủ quán hỏi, Tô Uyển cũng liền đáp, "Nơi này có mèo Ragdoll sao?"
".. Có!" A a a a nữ thần của cô thật nghiêm túc! Thật dễ thương! Muốn khóc a!
Nghe được câu trả lời khẳng định, Tô Uyển thật cao hứng cười cười, hưng phấn ở trên mặt Tần Chấp hôn, "A Chấp, em muốn có mèo Ragdoll!"
Tần Chấp trở tay ôm lấy cô, tươi cười sủng nịch hôn lên cái trán cô một cái, đôi mắt lại hiện lên một tia huyết sắc, cười tủm tỉm liếc về phía người đàn ông đang đứng ở trong góc.
Chú ý tới ánh mắt của lão đại, người đàn ông đứng ở trong góc sắc mặt cứng đờ bất an giật giật chân mày, thân mình rụt rụt, (╥﹏╥) lão đại! Tin tưởng em! Cửa hàng em thật sự sẽ mua toàn bộ mèo Ragdoll.. Thật sự!
A a a a a a! Nữ thần thật được chiều a! Người đàn ông của nữ thần cũng thật đẹp trai đi! A a a a bọn họ xứng đôi quá đi! Dương Dương hiện lên vẻ mặt si mê muốn được nữ thần ký tên cho~nữ thần ký tên cho e~
# thật muốn sinh khỉ con cho nữ thần@@#
# nữ thần thật đẹp quá đi#
Cmn! Thế nhưng còn có người nói nữ thần cùng đàn ông giả ân ái để lăng xê! Bọn họ bị mù sao?
Bất quá rất kỳ quái, hôm nay mèo Ragdoll sinh ý tốt không bình thường, thôi kệ đi, cô chớp mắt liền đem cái ý niệm này vứt ra sau đầu, tiếp tục phát tiết tâm tình của chính mình.
Dặn dò mấy trăm lần muốn lấy một con mèo Ragdoll thật tốt: .
Mệt chết cẩu bảo tiêu: .
Ngàn phòng vạn phòng Boss: .
Con mèo này đặc biệt xinh đẹp (loại tốt nhất: 5555.. hắn dặn dò mấy trăm lần.. phải là con Xinh đẹp nhất), co ro thành một đoàn nho nhỏ, ngoan ngoãn nằm ở trong ổ mèo, bé mèo thỉnh thoảng ngẫu nhiên meo một tiếng, làm người ta lòng mềm nhũn.
Ít nhất Tô Uyển đã bị bé mèo nhỏ này bắt làm tù binh.
Nhìn Tô Uyển ở trong phòng tới tới lui lui đùa nghịch con mèo mà vệ sĩ vừa đưa tới kia, ánh mắt Tần Chấp càng ngày càng thâm, 23 phút 42 giây, Uyển Uyển 23 phút đều không có nhìn đến anh!
Không thể nhịn được nữa, anh giữ chặt lấy tay Tô Uyển, túm vào trong lòng ngực mình, hôn lên môi cô, tùy ý mà đoạt lấy mỗi một tấc không gian trong khoang miệng, một đường thâm nhập, thẳng đến khi chạm đến cổ họng của cô.
Mãi đến khi ngườu trong lòng ngực thở không nổi, mới buông tha dời đi trận địa, trước khi đi còn cắn cắn vành tai nhỏ tinh xảo,
Mặt không biểu cảm, thanh âm ủy khuất hỏi, "Bảo bối, em đã 23 phút không nhìn đến anh.. Em có phải hay không không còn yêu anh?"
"Em chỉ yêu anh mà!" Tô Uyển nựng mặt Tần Chấp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Tần Chấp cười tủm tỉm, lấy một loại ánh mắt cao thâm khó đoán liếc liếc bé mèo đang chằm chằm nhìn bọn họ, ha ha.. ~
Miêu mễ: . Cmn.. ngươi nhìn chằm chằm ta ta cũng xem không hiểu ánh mắt của ngươi a~..
Bất quá Tần Chấp không được cao hứng lâu cho lắm, lúc ăn cơm Tần Chấp lại muốn giết con mèo đáng ghét kia lần nữa, bởi vì mỗi ngày bảo bối kén ăn đều bị hắn ôm vào trong ngực dọa nạt ép ăn cơm, ngẫu nhiên còn thân mật ăn chút đậu hũ vậy mà hôm nay bảo bối cư nhiên tự mình đem cà rốt ăn xong!
Tất cả chỉ vì con mèo xấu xa kia! Giờ muốn vừa ôm bảo bối vừa ăn cơm còn không được.
Tần Chấp ánh mắt lạnh lạnh: "Bảo bối à, con mèo này thật xấu, bằng không quá mấy ngày nữa anh cho ngươi mua một con xinh đẹp hơn có được không a?"
Đang nhìn chằm chằm mèo Ragdoll Tô Uyển xoay đầu, "Lượng Lượng thật xinh đẹp mà!"
"Lượng Lượng? Em đặt tên cho nó?"
"Đúng vậy! Có phải rất êm tai không?"
Nhìn ánh mắt Tô Uyển nhìn Lượng Lượng, Tần Chấp không kiên định áp xuống ý nói tên quá nam tính, "Dễ nghe". Quanh thân anh giờ đây hắc khí cơ hồ không áp xuống được, "Muộn rồi, bảo bối, nên đi ngủ"!
"Đúng vậy," Tô Uyển ngáp ngắn.
Thật là Uyển Uyển đáng yêu!
Nửa đêm, Tần Chấp vuốt ve người nằm trong ngực, cầm lấy di động.
Vệ sĩ ngày thường tỉnh ngủ chỉ cần một tiếng động rất nhẹ, giờ đột nhiên nhiều thêm trong phòng một con mèo, hắn cả người đều không tốt..
Hết đợt này đến đợt khác tiếng mèo kêu làm hắn hoàn toàn ngủ không được, thật vất vả mới ngủ được một lúc lại bị mèo cào tỉnh, ăn phải một miệng lông mèo, hắn nhìn di động, lại nhìn con mèo đang bò loạn trong phòng, vệ sĩ: "..."
Thật muốn chết, ai mang đến cho ta một lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro