Phần cuối
Chạy được một lát, hai người
dừng lại thở. Mị với vẻ mặt rất tự
hào nói với A Phủ: "Mình chạy
nhanh quá, Nguyễn thị Tĩnh là cái
đinh, bao giờ đến Seagames để
kiếm vài cái huy chương về làm
ám khí". Vừa dứt lời đã thấy
đằng sau sát khí ngùn ngụt, A Sử
cầm thanh Băng Phụng Kiếm
chém tới, kiếm khí cuồn cuộn
như muốn nuốt sống hai người.
Nhanh như cắt, Mị cầm lấy tay A
Phủ, dùng "Lăng ba vi bộ" né
qua 1 bên. Gê gớm thay, phiến
đá A Phủ vừa ngồi đã nát vụn
trước sức mạnh của Băng phụng
kiếm. A Sử hét lên: "Ta không
hiểu các người là cái giống gì???
Lũ các ngươi đã bỏ trốn lại còn
đánh nổ cả cái WC 5 sao của ta
làm ta phải chui rúc bụi rậm".
"Láo !!!" , A Phủ hét lên " WC nhà
mày có một sao rưỡi, định ăn vạ
à ?"
" 5 sao "
" 1 sao rưỡi "
" 5 sao "
" 1 sao rưỡi "
...
" Bốp , Bốp ",2 cái dép ( vừa
nặng cân, vừa nặng mùi ) bay
trúng mặt 2 tên làm chúng tỉnh
ngộ. Mị nói: " không còn nhiều
thời gian nữa đâu, tấn công đi
nào ". Nói rồi, Mị biểu diễn vài
điệu nhảy bốc lửa mà cô nàng
học lóm của Briney và Xtina làm
cho A Sử tê cứng, mồm cười
cười, mặt ngẩn ra, đần thối. Nhân
cơ hội này, A Phur dồn toàn bộ
sức lực vào "Thiên sơn lục
dương chưởng" đánh tới. "Ầm"
một tiếng nổ lớn phát ra, A Sử bị
hất văng gần trăm trượng, toàn
thân muốn vỡ vụ. Thấy A Sử
trúng đòn như vậy, A Phủ không
thèm xuống tay bèn quay đi tha
cho hắn 1 con đường sống. Đi
được vài bước bỗng thấy lạnh
sống lưng, sát khí ngút trời, A
Phủ chỉ kịp xoay người tránh
nhưng "PHỤT", dòng máu đã
chảy, Băng phụng kiếm đã cắt
vào vai anh một đường ngọt sắc.
Kẻ đánh lén không ai khác chính
là A Sử. A Phủ cầm lấy kiếm, sự
căm giận đã lên tới tột đỉnh, anh
hét lớn: "A Sử, nạp mạng!!!". Thế
kiếm cuồn cuộn, đất trời nghiêng
ngả, nghịch chuyển âm dương. A
Sử đã cố gắng tránh nhưng
không kịp rồi. Hự, A Sử gục
xuống. dòng máu của hắn loang
lổ, hôi thối cả một vùng. A Phủ
toan quay đi nhưng anh đã lấy
áo choàng của mình phủ lên
người A Sử, quae là một hành
động hiệp nghĩa của con nha võ.
Mị và A Phủ sau khi vượt biên
trốn thoát khỏi nhà Thống Lý đã
vượt biên, nhập cư trái phép vào
Phiếng Sa. Lúc đầu rách rưới, mệt
mỏi, tí chết đói, may mà lúc đó có
mấy chàng trai "Mường tè" đang
luận về Game Đế Chế. Như chết
đuối vớ được phao, A Phủ bèn gạ
chúng đánh tiền và dĩ nhiên
chúng chỉ cúng tiền cho A Phủ.
Từ đó, hôm nào anh cũng lang
thang khắp các hàng Games để
kiếm tiền lập nghiệp. Sau khi
kiếm được một số tiền kha khá, A
Phủ bàn với Mị mở hàng chat,
đem văn minh tới cho bọn thổ
dân, miền núi. Mị thường chat
suốt ngày để dụ dỗ nhưng con
cừu non như: "Em 16 tuổi, xinh
và chưa có người yêu ..." và con
vịt béo nhất bị mắc bẫy là A Châu.
A Châu vốn là con nhà địa chủ ở
miền xuôi, vì nghe lời Mị dụ dỗ
đã bỏ nhà lên rừng đánh đu với
khỉ. Sau khi đánh đu chán, A Châu
tìm đến nhà Mị xin cầu hôn. Mị
phân vân không biết nên chọn ai,
mộy người là Anh hùng miền núi,
một người là địa chủ miền xuôi,
cả hai đều rât tài giỏi. Mị nghĩ rất
lâu mà vẫn chưa nghĩ ra cách gì
bèn lên mạng chat chit một hồi,
cuối cùng được gà cho một cách.
Mị gọi cả hai vào rồi nói: "Cả hai
anh đều hết sức tài giỏi nhưng
em chỉ có một mình biết chọn ai
đây. Thế này vậy, sáng ngày mai,
ai mang lễ vật gồm Voi chín ngà,
Gà chín cựa, Ngựa chín hồng
mao đến trước thì người đó sẽ là
chồng em.
Sáng sớm hôm sau, cùng lúc A
Phủ và A Châu mang lễ vật tới.
Đến lúc này đành phải cho hai
người thi đấu với nhau bằng võ,
văn và nhạc. Đầu tiên thi võ, A
Phủ lại gần tảng đá lớn trước
nhà rồi vung tay dùng "Cương
đao chỉ" chém mạnh, tảng đá vỡ
đôi. A Châu thấy thế "cóng" quá,
xin thua luôn. . Phần thứ hai: thi
văn. Đề bài: "Viết một câu tả tình
yêu của mình đối với Mị". A Châu
viết: "Khi anh nhìn vào đôi mắt
kiêu sa kia, thời gian như ngừng
trôi". A Phủ vốn là kẻ võ biền, chỉ
suốt ngày biết đấm đá, trình độ
văn siêu mít đặc. Bí quá, A Phủ
bèn dùng "thiên lý nhãn" nhìn
trộm bài của A Châu và hắn đã
viết bằng một câu tương tự: "Khi
anh nhìn thấy bản mặt em, đồng
hồ như đứt dây cót không dám
chạy". Thắng thua phần này thì
chắc các bạn đã biết. Phần cuối
cùng thi nhạc. Vốn tự tin về
giọng hát của mình, A Phủ ôm
đàn hát "Tình khúc vàng" với
mong muốn bắn rụng con tim
người đẹp. Đáp lại, Mị lắc đầu
chép miệng "Xưa rùi". Đến lượt A
Châu, tuy hát không hay nhưng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro