3
3.
Sáng sớm hôm sau, Lý Đông Hách liền ngửi thấy mùi tin tức tố tràn ngập trong phòng.
Tối hôm qua cậu cơ hồ cả đêm không ngủ, lại không đóng cửa sổ, cơ thể không tránh khỏi có chút khó chịu. Lý Đông Hách không cảm xúc nằm trên giường gần nửa tiếng hồ, tám giờ mười lăm phút mới chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng.
Lý Mã Khắc đã dậy, hắn mặc đồ ngủ bằng bông, đang đứng ở quầy bar chính diện với phòng khách. Lý Đông Hách luôn cảm thấy mình ngửi một mùi hương lạ, cậu đi đến bên tủ cốc cách quầy bar gần đó để lấy nước, nhân cơ hội liếc mắt nhìn chảo trên bếp của Lý Mã Khắc, sau đó liền sửng sốt một chút.
"Anh đang làm gì vậy?" Lý Đông Hách hỏi hắn một cách khó tin.
Khi Lý Mã Khắc im lặng một hồi, sau đó chỉ ngẩng mặt lên nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã, nói: "Chiên trứng." "
Lại chủ động bổ sung: "Chiên cho em. "
Lý Đông Hách khẽ mấp máy môi, cố gắng khéo léo nhắc nhở Lý Mã Khắc không cần phải làm như vậy. Bất quá lời nói đã nói ra, Lý Đông Hách cũng ngại sửa lại, đều là do ngượng ngùng nên mới vậy, im lặng đi ra phía sau quầy bar, vỗ vỗ vai Lý Mã Khắc, nói: "Để em làm. "
"Nhưng anh muốn làm điều đó," Lý Mã Khắc đứng yên và bướng bỉnh nói với Lý Đông Hách "Ngày mai mẹ sẽ đến, nếu mẹ còn thấy em nấu ăn, chắc chắn sẽ mắng anh."
"Mẹ muốn đến?" Lý Đông Hách có phần khó hiểu: "Mẹ của ai?" "
"Mẹ anh" Lý Mã Khắc noí "Cha mẹ của chúng ta đều được gọi chung là cha mẹ."
Lý Đông Hách nhìn Lý Mã Khắc hai giây, ánh mắt hắn chân thành thành khẩn, từ tối hôm qua đến sáng nay, mỗi lời nói và hành động tựa hồ đều không phải là đùa giỡn, hoàn toàn không có thái độ thờ ơ như Lý Đông Hách.
"Em biết." Lý Đông Hách dời mắt, không hề động lòng nói: "Bắt đầu nấu cơm thôi. "
Hôm nay Lý Đông Hách nấu cơm đặc biệt lâu, mất nhiều thời gian là do phải Lý Mã Khắc nấu cơm.
Lý Mã Khắc chưa từng xuống bếp, theo hắn nói đây là lần đầu tiên biết rằng phải để chảo khô mới cho dầu vào .Lý Đông Hách không khỏi xem xét việc Lý Mã Khắc đã cho đường thay cho muối và suy nghĩ lại mục đích của cuộc hôn nhân này.
Cũng may Lý Mã Khắc học rất nhanh, chỉ là có một chút bực tức không khống chế được. Lý Đông Hách mặt không chút thay đổi nhìn hắn vài lần, Lý Mã Khắc lại coi như không có việc gì.
"Bây giờ phải trở mặt sao?" Lý Mã Khắc khẩn trương nắm xẻng dài , ở trong không khí làm ra tư thế kỳ quái "Hay là lật đi? "
Lý Đông Hách thở dài, nói "Phải lật", sau đó nghiêng người ra lệnh cho Lý Mã Khắc, nói "Lật đi".
Lúc Lý Mã Khắc chuẩn bị lật trứng lên, ngẫu nhiên phát hiện sau gáy Lý Đông Hách có chút đỏ lên, cổ áo lộ xương quai xanh, theo động tác khom lưng, làn da đỏ lên.
"Mau lật đi " Lý Đông Hách cúi đầu giảm nhỏ lửa, không hài lòng thúc giục Lý Mã Khắc, "Làm gì đi chứ. "
Cằm Lý Đông Hách tròn trịa và hơi nhọn, cổ mảnh khảnh, độ cong rất đẹp, khi nói chuyện răng cửa sẽ lộ ra, môi cũng sẽ bất giác nâng lên.
Lý Mã Khắc thu hồi ánh mắt, ngoài ý muốn thành công lật một quả trứng.
"Được đấy." Lý Đông Hách đắc ý đứng thẳng dậy, lễ phép đánh giá Lý Mã Khắc nói: "Anh học rất tốt. "
Kỳ thật cậu muốn nói là mình dạy rất tốt, nhưng ngại cùng Lý Mã Khắc còn chưa quen biết, cho nên không nói.
"Cám ơn." Lý Mã Khắc vui vẻ đáp lại.
Mười hai giờ rưỡi trưa, Lý Đông Hách rốt cục mới ăn sáng. Sàn nhà trong phòng rải rác vài tia nắng vụn nhỏ, cửa sổ sát nền cũng rải đầy nắng.
"Làm phiền em nhiều, thật ngại quá." Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách ngồi đối mặt trên bàn ăn, ăn một miếng bánh mì rồi lại xin lỗi Lý Đông Hách.
"Sắc mặt em hình như có chút kém, em có bị ốm không?" Lý Mã Khắc hỏi. Lý Đông Hách cảm giác Lý Mã Khắc đối với thân phận người chồng này có chút quá , cậu lắc đầu, im lặng tiếp tục ăn cơm.
"Nếu em bị bệnh, hãy nói cho anh biết, " Lý Mã Khắc trông có vẻ lo lắng: "Ngày mai mẹ anh sẽ đến, nếu mà nhìn thấy .
"Là có chút sốt." Lý Đông Hác ấn nĩa, ngắt lời Lý Mã Khắc không biết tại sao lại đổi chủ đề thành mẹ: "Em ăn cơm xong liền đến bệnh viện. "
"Được." Lý Mã Khắc đồng ý gật đầu, hắn đặt điện thoại di động ở vị trí ước chừng ba tấc bên tay trái, không nhúc nhích, theo tư thế này gửi mấy dòng chữ cho một dãy số.
Lúc ấy, Lý Đông Hách vừa bỏ trứng chiên của Lý Mã Khắc vào miệng rồi cầm lấy ly thủy tinh, sắc mặt có chút không tốt rót nửa ly nước trái cây.
"Chúng ta đi thôi." Lý Mã Khắc vừa vặn nhắn tin xong, hắn đứng lên, nhanh chóng thu đi bát đũa mặt Lý Đông Hách, thúc giục cậu nói: "Hiện tại bác sĩ vừa lúc rảnh rỗi, nếu em còn đói thì chúng ta ăn một chút trên đường. "
Lý Đông Hách không chút bất ngờ "Ừ" một tiếng, cậu đi vào phòng rửa tay, lúc đi ra thấy Lý Mã Khắc đã thu dọn xong.
Bọn họ cùng nhau đi thang máy xuống gara ngầm, tốc độ thang máy đi xuống rất nhanh, không bao lâu đã đến được bãi đỗ xe ngầm. Hai người đi qua cửa kính tự động mở ra, Lý Mã Khắc tìm được xe của mình, thay Lý Đông Hách mở cửa xe phía trước sau đó Lý Đông Hách liền ngồi lên.
Bọn họ đi qua đường lớn, hai bên đường trồng nhiều cây xanh tươi tốt, ánh sáng hắt lên tấm kính xuyên qua những kẽ lá, lông mi màu đen của Lý Đông Hách ở trong ánh mặt trời bị chuyển thành màu trắng, trên đường khá ít xe cộ. Tốc độ của Lý Mã Khắc không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm.
Vừa rồi lúc lên xe, Lý Đông Hách không hiểu sao lại sinh ra tò mò về một vấn đề, cậu nhịn thật lâu cuối cùng khi xe sắp tới nơi lại hỏi Lý Mã Khắc, có phải mỗi người lên xe khi lên xe đều được anh mở của ghế trước cho không?
Câu trả lời của Lý Mã Khắc lúc đó rất tùy hứng, nhưng cho đến bây giờ khi nhớ tới, Lý Đông Hách vẫn cảm thấy trong lòng có chút xúc động.
Ngày đó anh cầm vô lăng không dừng lại rồi trả lời Lý Đông Hách gần như không do dự, nói không phải, là bởi vì là anh muốn ngồi gần em. Hơn nữa, anh cũng sẽ không mở cửa ghế trước cho ai ngoại trừ em
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro