CHAP 56
“Hahaha” tiếng cười lớn vang khắp biệt thự Kim gia. Minh Hạo và Nam Khánh ôm bụng cười lăn trên ghế, Nghị Phong cười khẽ, Kim Tử Long nhếch môi kiêu hãnh. Anh mới nói cho ba người này biết chuyện của anh và Ngọc Mỹ, cũng như họ, chính anh cũng rất sung sướng.
- Haha, quả là chị dâu mà, tuyệt vời, tuyệt vời, bravo!! - Minh Hạo vỗ tay
- Đúng là fan của tôi mà! - Nam Khánh nói một câu không liên quan, anh bị Kim Tử Long lườm một cái cháy mặt mới cười xòa ngậm miệng.
- Không ngờ thật! - Nghị Phong mỉm cười - Nghe cậu nói, tôi mới thấy rằng cậu thật sự đã tìm được một người phụ nữ xứng đáng với cậu rồi đấy.
- Kể cả cô ấy không nói như vậy, cô ấy vẫn xứng đáng! - Kim Tử Long không vui khi Nghị Phong có chút thành kiến với vợ anh.
- Bênh vực kinh thật! - Minh Hạo bĩu môi.
- Cậu định để cô ấy theo đuổi thật sao? Hay đúng hơn là “bám dính” đấy? - Nam Khánh.
- Cô ấy đã kiên quyết như vậy thì rất khó để thay đổi, với cả tôi cũng muốn một lần được thấy cô ấy vì tôi mà cố gắng... - Kim Tử Long thở dài.
- Vì cậu mà cố gắng? Cô ấy...chưa một lần vì cậu mà cố gắng hay sao? - Nam Khánh nhíu mày.
- Có, nhưng chưa một lần làm tôi thấy thật sự vui mừng...như lần này - Kim Tử Long cười
- Xời... - Minh Hạo
Nghị Phong nhàm chán đứng ngoài cuộc trò chuyện, anh cảm thấy ba người kia như hội phụ nữ tám chuyện. Thật là ồn ào! Hắc Dạ đã mất hình tượng một cách nghiêm trọng. Nghị Phong đau đầu nghĩ, bỗng có tín hiệu báo từ SC đến điện thoại của cả bốn người. Kim Tử Long nhướn mày nhìn ba người xem. Sắc mặt ai cũng thay đổi, là ngạc nhiên sau đó là thú vị.
- Thiếu chủ của Hỏa Diễm - Thiên Uy đã đến thành phố A... - Minh Hạo cười
- Hắn ở khá gần đây, có lẽ đã đoán ra được cậu muốn làm gì rồi! - Nam Khánh nhìn bản đồ được gửi từ SC.
Kim Tử Long gật đầu, anh cũng mở máy ra xem “Xem ra, ta phải đích thân đến chào hỏi rồi” ba người nhìn nhau mỉm cười.
*****************
Ngọc Mỹ ngồi trong phòng, mắt cô sưng đỏ vì khóc nhiều. Cả đêm qua, nước mắt cô không thể ngừng rơi. Biểu hiện ở trước Kim Tử Long, là cô đã rất cố gắng để kìm nén cảm xúc. Khi về đến nhà, vỏ bọc mạnh mẽ như bị xé nát ra. Cô nhớ về ba mẹ, nhớ về Kim Tử Long, nhớ về những lời anh nói. Anh là xã hội đen, là nguyên nhân gián tiếp khiến ba mẹ cô bị như vậy. Cô không hận anh? Cô không trả thù anh? Cô không oán trách, lảng tránh anh? Có, dù cô rất muốn nhưng lại không thể.
Cô tự nói với bản thân mình, một khi đã yêu là phải yêu cho hết mình. Không được xao lãng vì những lời nhảm nhí đó của anh!
Kim Tử Long ngồi trong thư phòng, vừa xem giấy tờ Kim thi gửi đến vừa giải quyết luôn mọi chuyện. Xong xuôi mọi việc, anh thở hắt ra tiếng đầy mệt mỏi. Những lúc như thế này, anh lại nhớ đến cô. Khi anh mệt cô sẽ pha sữa cho anh, xoa bóp vai cho anh, mát xa cho anh. Những lúc có cô bên cạnh, anh sẽ chẳng phải mệt như thế này! Haizzz.... nhưng chính anh là người đuổi cô đi mà. Kim Tử Long anh bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Chống cằm nhìn ngắm bức ảnh của cô đặt trên bàn. Bức ảnh cô cười tươi rạng rỡ ôm cánh tay anh, dựa đầu vào vai anh, anh cũng vòng tay ôm cô, cả hai lúc ấy thật ngọt ngào và gần gũi chứ không phải xa cách như bây giờ. Đây là tấm ảnh hôm anh nói chia tay cô, Kim Tử Long cẩn thận vuốt ve gương mặt cô. Nó là một tấm ảnh, không thể nào có cảm giác như thật được.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh. Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hét “Long, nguy rồi!!!” Kim Tử Long nhíu mày “Đã xảy ra chuyện gì rồi!?” “Chị d...à nhầm người yêu cũ của cậu ăn mặc đẹp như tiên nữ thân mật khoác tay một người đàn ông đi vào khách sạn!!” (-.-) Kim Tử Long càng nhíu chặt mày hơn “Cậu nói cái gì?” Minh Hạo “Aish” một tiếng rồi nói “Để tớ gửi bằng chứng cho” trước đó còn hát một câu “Em đi xa quá...em đi xa anh quá” (
“Ê Long, người yêu cũ của cậu kìa!” Minh Hạo ngồi ghế sau cùng Kim Tử Long. Trong lúc xe đang đứng chờ đèn đỏ thì Minh Hạo chợt thấy Ngọc Mỹ phía bên đường. Kim Tử Long hướng mắt ra ngoài cửa kính xe. Anh thấy cô đang đi bên cạnh Thế Hải, hai người ríu rít trò chuyện. Bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại. Minh Hạo nhếch môi, hứng thú tăng lên, bắt đầu mở miệng thêm dầu vào lửa “Chà...coi kìa, thân mật hết sức! Ai độc thân hay vừa mới chia tay người yêu chắc chắn khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy ghen tị. Haizzz...huhu phận cô đơn lẻ bóng, liệu ai thấu hiểu” thuộc hạ lái xe không nhịn nổi phì cười nhưng đụng phải cái lườm cháy mặt của Boss qua kính chiếu hậu thì anh ta đành ngậm miệng lại, chỉ có thể khó khăn nhịn cười.
- Thôi nói nhảm đi! - Kim Tử Long lạnh giọng
- Cậu cũng thật là...sao lại trút giận lên đầu người khác chứ!? Tớ nói đúng mà, trúng tim đen rồi thì thôi... - Minh Hạo nói nhỏ dần, anh biết anh sai rồi.
- Hừ!
Biệt thự Kim gia
“Kinh...kong” “Xin hỏi ai vậy?” Ông quản gia nghe tiếng chuông cửa liền nhìn qua màn hình gọi “Là cháu tiểu Mỹ đây ạ!” Ngọc Mỹ cười nói. Ông quản gia vui vẻ nhấn nút mở cửa. Cô vừa bước vào biệt thự thì Kim Tử Long cũng bước từ trên tầng xuống. Thấy cô anh nhíu mày “Cô đến đây làm gì?” Hừ, không phải là đang đi chơi với tên kia vui vẻ đến quên mọi chuyện sao? Còn nữa, dám bảo anh không có quyền cấm cản cô đi quen người khác. Nghĩ lại mà anh vẫn cảm thấy tức giận.
Ngọc Mỹ liếc anh một cái “Sao anh nặng nề thế!? Em đến là muốn tặng anh quà...” Kim Tử Long nghe cô nói vậy, bên trong lòng liền rộn rạo mong chờ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra một bộ chán ghét “Quà? Cô tặng cho tôi làm gì? Tôi nhớ là chúng ta đâu có quan hệ” Cô bặm môi, nhẫn nhịn! Phải nhẫn nhịn! Cô mỉm cười “Sao lại không có quan hệ gì? Dù trên thực tế là đã chia tay nhưng cũng là bạn bè chứ nhỉ? Hì, hôm nay em đi mua sắm, có mua cho anh...” cô lấy trong túi xách ra chiếc áo mi màu xanh da trời đậm, cùng chiếc cavat màu trắng viền đen “Chiếc áo sơ mi này, chiếc cavat này nữa, em nghĩ chúng sẽ rất hợp với anh.
Kim Tử Long hai mắt hướng theo quà mà cô mua cho anh, sự vui mừng trong lòng lại dâng trào. Nhưng nghĩ đến thời gian chỉ còn một tuần nữa thôi, anh đành nén nhịn dù rất thích. Làm vẻ lạnh nhạt cầm chiếc áo sơ mi lên, giơ qua giơ lại rồi xem mác nhãn hiệu ở cổ áo, giọng khinh khỉnh “Cô nghĩ tôi sẽ mặc chiếc áo rẻ tiền như vậy sao?" Ngọc Mỹ tắt ngúm nụ cười, ông quản gia đứng nấp ở chỗ không xa cũng phải giật mình, thiếu gia nói gì vậy? Ông có nghe nhầm không? Kim Tử Long thở phào trong lòng, có công hiệu rồi đây “Cả chiếc cavat này nữa, hàng đa cấp hở? Không biết nếu tôi đeo nó lên cổ thì có nên tự thấy xấu hổ không? Cô nói xem...?” Ngọc Mỹ gượng cười “Em chỉ mua được quà cho anh như vậy thôi, tại thu nhập của em cũng không có nhiều.” Cô cũng đã đi làm thư ký trở lại nhưng lương hiện giờ chưa thể có, còn hơn một tháng nữa cô mới nhận được lương, thêm việc Kim Tử Long chèn ép cô nên cô đã xin thêm việc làm ở bên ngoài, là dạy ngoại ngữ và phiên dịch viên nhưng lương cũng không được bao nhiêu. Kim Tử Long cười nhạo “Làm thư ký chủ tịch cho tôi còn ngại thu nhập không đủ sao? Tiền tiêu sao lại hết nhanh như vậy? Cô không phải là thấy tiếc tiền khi mua đồ cho tôi chứ!?” - Long, anh... - Ngọc Mỹ đứng phắt dậy - Anh đừng có quá đáng như vậy! Anh coi em là loại người nào hả? Loại người để anh tùy tiện chèn ép, sỉ nhục sao?
-.... - Kim Tử Long ngạc nhiên nhìn cô.
- Ha, có phải lí do anh cư xử với em như vậy là anh muốn em buông tay anh để cho anh đỡ phiền đúng chứ!? Nhưng trước khi để anh toại nguyện thì em cũng xin nói luôn.... - Cô cười lạnh - Làm thư ký chủ tịch cho anh, uh đúng là tiền lương rất nhiều nhưng nó vẫn không đủ để cho em chi trả. Tiền viện của ba em, tiền cuộc sống hằng ngày, tiền đi lại, tiền nhà,... đủ các thể loại. Em phải đi làm thêm việc bên ngoài, dù vất vả nhưng có thể có tiền ngay được, vì vậy em rất hài lòng. Còn về phần mua đồ cho anh thì như em đã nói, tiền của em không đủ để mua đồ đắt tiền cho anh được chứ không phải em tiếc tiền hay là gì cả.
Cô cúi người cầm chiếc áo sơ mi và chiếc cavat lên, nhìn anh cười buồn “Dù nó không phải là đồ đắt tiền nhưng nó cũng là tấm lòng của em, bị khinh rẻ như vậy, chắc chắn nó cũng như em, chỉ đáng vứt bỏ” Ngọc Mỹ cho đồ vào trong túi xách, cô quay người bước ra ngoài.
Kim Tử Long ngồi im không nhúc nhích, hai mắt vẫn hướng theo bóng lưng cô bước đi ngày một xa. Tiếng cửa đóng lại, anh vẫn không có phản ứng. Ông quản gia lúc này mới bước đến gần anh “Thiếu gia, cậu nói những lời tổn thương cô ấy như vậy, sẽ ổn như cậu nghĩ sao?” Kim Tử Long bỗng bật cười “Haha, thành công rồi, cô ấy đã thật sự tức giận! Có phải cô ấy đã quyết định rời xa cháu rồi? Bác thấy có đúng không?” Ông quản gia thở dài “Như ý cháu muốn, cô ấy sẽ được an toàn” Kim Tử Long dừng một chút, anh mỉm cười ôm trán “Được như ý rồi, nhưng sao cháu thấy mệt mỏi quá!” Ông quản gia thở dài nghĩ “Mong sao cho chuyện qua nhanh, hai đứa nó sẽ lại trở về bên nhau”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro