Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 55

“Ngọc Mỹ, em tỉnh rồi!” Kim Tử Long mở cửa bước vào. Ngọc Mỹ ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn anh như không hề có vẻ gì là quan tâm đến hành động của anh. Nghị Phong nói “Tôi đã kiểm tra cho cô ấy rồi, không có gì đáng ngại đâu” rồi anh thở dài vỗ vai Kim Tử Long rồi ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn hai người, Kim Tử Long bước tới ngồi xuống bên cạnh cô 

- Còn thấy mệt không? 

- Sao anh không nói cho em biết...? - Ngọc Mỹ ngước mắt nhìn anh, cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại. 

- Biết chuyện gì? - Kim Tử Long nhíu mày 

- Về mẹ của em!! - Ngọc Mỹ hét lên, lúc này, nước mắt cô không nhịn nổi mà tuôn rơi. 

- Mỹ Mỹ...không phải là anh không muốn nói cho em biết mà là anh muốn chờ lúc thích hợp để nói cho em, anh không muốn em cùng lúc phải chịu nhiều cú sốc như vậy... - Kim Tử Long trầm giọng giải thích. 

- Cứ coi như là vậy đi, em tin anh - Cô lau nước mắt - nhưng em không biết mình có nên tin rằng anh có dính vào chuyện này không..? 

- Em nói vậy là sao? -  Kim Tử Long, dính vào chuyện này? Cô nói vậy có ý gì? Lẽ nào...Ngọc Mỹ đã nhớ lại được gì đó? Hoặc là Chu Lệ nói với cô? Không không thể, cô ta làm sao biết được mà nói với Ngọc Mỹ, aish!! 

Chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, Kim Tử Long càng thêm lo lắng. 

- Long, không biết tại sao dọ này em hay mơ thấy một chuyện rất lạ, dường như nó luôn hiện hữu trong đầu em, rất là mờ ảo, em không thể hình dung ra được đó là chuyện gì... - Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào mắt anh - Đó là cuộc nói chuyện của hai người nào đó, có súng, có vàng, có máu,... giống như xã hội đen vậy, nhưng em hoàn toàn không thấy được chân dung hai người kia. 

- Em... -  Kim Tử Long giật mình, anh không nói nên lời, anh tóm hai vai cô - Em...em nhớ lại rồi!? 

- Nhớ lại? Anh nói gì vậy? - Ngọc Mỹ nhíu mày, bị anh tóm chặt vai, cô kêu thành tiếng “Long, đau...” 

- Không có gì...anh xin lỗi! - Kim Tử Long buông cô ra, anh ôm trán thở dài. 

- Anh cư xử như vậy làm em thấy lạ quá! Chuyện em vừa nói có liên quan đến anh sao? 

- Anh không biết em đang nói gì! - Kim Tử Long nhíu mày, anh đứng dậy, lạnh giọng nói - Hãy ngủ một giấc dài đi, khi tỉnh dậy sẽ không sao hết, giấc mơ kia em cũng quên đi và đừng để ý đến nó nữa. 

Rồi bước ra ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại. Ngọc Mỹ cắn môi, đây là lần đầu tiên  Kim Tử Long lạnh giọng với cô như vậy, hình như cô đã chọc anh giận rồi, nhưng vì sao chứ!? Giấc mơ kia cũng thật quá lạ lùng đi, với lại sao anh ấy lại phản ứng như vậy? Chính cô sẽ đi tìm hiểu chuyện này... 

Nghị Phong ngồi xem giấy tờ, thấy Kim Tử Long đi xuống, trông không được vui gì, Nghị Phong thắc mắc “Cậu sao vậy? Trông cậu không được vui, có chuyện gì sao?”  Kim Tử Long ra hiệu với ông quản gia “Lấy cho cháu chai rượu ra đây. “Cháu/cậu muốn uống rượu???” ông quản gia và Nghị Phong đồng thanh, cả hai đều bất ngờ. Từ khi gặp Ngọc Mỹ đến giờ, chỉ khi có chuyện cần thì Kim Tử Long mới uống chút rượu còn hầu như thì không.Kim Tử Long im lặng gật đầu, Nghị Phong nói “Cháu uống với cậu ấy” ông quản gia thở dài sai người đi lấy rượu, còn mình thì vào phòng bếp lấy ly ra. Nghị Phong dẹp giấy tờ sang một bên, nghi hoặc nhìn anh. Ít phút sau, trên bàn đã đặt một chai rượu và hai chiếc ly.  Kim Tử Long nhìn nhãn hiệu, anh nhíu mày “Nhẹ vậy?” Nghị Phong càng thêm khó hiểu, tên này còn muốn uống rượu mạnh. “Để bác...” Ông quản gia định đi đổi rượu nhưng Nghị Phong ngăn lại. 

- Có chuyện gì thì cậu nói đi... - Nghị Phong 

- Cô ấy nghi ngờ tôi! - Kim Tử Long cười chua chát. 

- Nghi ngờ? - Nghị Phong nhíu mày. 

- Phải, cô ấy nghi ngờ tôi có dính vào vụ nổ tàu kia. 

- Vì sao? 

- Cô ấy nói mơ thấy chuyện trước kia, cậu cũng biết chuyện này, tôi đã nhờ cậu thôi miên cho cô ấy quên đi, nhớ không? 

- Nhớ... - Nghị Phong gật đầu. 

- Ha, cậu nói tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn cô ấy hận tôi nhưng tôi cũng không muốn giấu cô ấy -  Kim Tử Long uống hơn nửa chai rượu, anh nhỏ giọng - Tôi mệt mỏi lắm rồi... 

Đúng, là mệt mỏi!  Kim Tử Long Anh một lần trên đời phải than mệt mỏi. 

- Cần lời khuyên của tôi không? - Nghị Phong nãy giờ không uống giọt rượu nào, cứ thế nhìn Kim Tử Long uống hết chai rượu. 

- Cậu nói đi! -  Kim Tử Long mỉm cười. 

- Đẩy cô ấy ra khỏi thế giới của cậu!! 

-.... - Kim Tử Long trầm lặng, anh uống nốt giọt rượu cuối cùng trong chai, mỉm cười - Phải vậy thôi! 

Nghị Phong thở dài, nhìn Hắc Dạ lừng lẫy trong Hắc đạo lại lụy tình như vậy, anh thật muốn khóc thay cho nghìn trăm tên thuộc hạ trong bang. Anh biết quyết định này sẽ rất đau khổ cho Kim Tử Long, nhưng không còn cách nào khác nữa. Chuyện gì đến rồi sẽ đến! Không thể giấu cũng không thể gạt, chỉ còn các nói ra sự thật! Một sự thật tàn nhẫn! 

***************** 

Sau khi Ngọc Mỹ đã hoàn toàn khỏe mạnh, Kim Tử Long dẫn cô đến một nơi rất đẹp, xung quanh là bãi cỏ xanh mơn mởn, không khí trong lành, nhiều hoa lá, cây cỏ. Một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. 

- Anh đưa em đến đây làm gì vậy? - Ngọc Mỹ dáo dác nhìn xung quanh, cô mỉm cười nói với anh. 

- Dẫn em đi chơi thôi! - Kim Tử Long cười, nhưng trong ánh mắt anh thoáng nét buồn. 

- Hì... - Cô vui vẻ ôm tay anh kéo lên đồi cao. 

Haii người nắm chặt tay nhau, từng kẽ ngón tay đan vào nhau, cùng nhau chụp những tấm ảnh thân mật và ngọt ngào. Đến tầm chiều tối, Ngọc Mỹ bỗng nhận ra rằng đi dạo chơi là vậy nhưng cô thấy anh hơi khác so với mọi ngày, có chút gì đó buồn phiền và lo lắng. Cô hỏi “Long, anh sao vậy?” Kim Tử Long mỉm cười ôm cô, im lặng không nói gì. Hãy cứ để giây phút này chậm lại, để anh cảm nhận được hơi ấm và sự quan tâm của em. 

- Ngọc Mỹ, anh có chuyện muốn nói với em - Đắn đo nhiều ngày như vậy, Kim Tử Long đã có quyết định của bản thân. 

- Ồ, chuyện gì vậy? Trông anh nghiêm túc quá! - Ngọc Mỹ cười tươi, đưa tay chọc chọc eo anh. 

- Ngọc Mỹ... - Kim Tử Long ôm chặt cô, anh vùi mặt vào gáy cô, anh không nói được, làm sao bây giờ? Anh không muốn mất đi cô, sẽ thật là tàn nhẫn nếu như bỏ cô một mình lúc này. 

- Long, anh nói đi, em nghe nè... - Ngọc Mỹ vỗ lưng anh, cô có chút lo lắng và bất an. 

- Để anh ôm em... - Thật khó khăn để nói ra hai chữ “Lần cuối” 

- Hì, Long ngốc, anh thật là...cứ ôm riết em thế này thì sau này anh có buông được không đây... - Cô lên tiếng trêu chọc anh. 

-.... - Đúng là anh không buông được, Kim Tử Long đau lòng nghĩ. 

- Long, anh... - Ngọc Mỹ bị anh ôm lâu đến phát nóng, định kêu anh buông cô ra thì Kim Tử Long đã buông cô ra rồi. 

Kim Tử Long nhìn thẳng sâu vào trong mắt cô, thật lâu thật lâu, anh phải cứng rắn hơn rất nhiều. Vì để bảo vệ cô! Anh mỉm cười, dáng vẻ cười rực rỡ đầy ngọt ngào của cô, anh sẽ nhớ mãi. 

- Ngọc Mỹ, chúng ta chia tay đi... 

- Anh... - từng chữ như chiếc búa đánh vào đầu cô, anh ấy nói gì vậy? Ngọc Mỹ tròn mắt ngỡ ngàng nhìn anh, hồi lâu, cô mới thốt nên lời - Vì sao? 

- Lí do...anh là xã hội đen! - Kim Tử Long chần chừ nói. 

- Xã hội đen??? - Ngọc Mỹ càng thêm bất ngờ, cô nhớ đến giấc mơ hàng đêm - Giấc mơ kia là liên quan đến anh? 

- Phải, em đã nhớ ra rồi, anh cũng chẳng phải giải thích nữa đâu nhỉ? 

- Nhưng mà lí do này...em không chấp nhận được - Ngọc Mỹ nhíu mày nói - Anh giấy em bấy lâu nay thì sao không thể giấu tiếp? Em có nói em ghét xã hội đen nhưng không có nghĩa là em ghét luôn cả anh! Vì vậy, lí do chia tay này em không chấp nhận. 

Cô vẫn luôn là một người mạnh mẽ, xã hội đen thì sao chứ!? Cô yêu anh là đủ! 

-.... - Kim Tử Long á khẩu, anh không nghĩ cô sẽ nói như vậy, nhưng để có thể đẩy cô ra khỏi thế giới của mình, anh phải kiên quyết hơn mới được - Em không đồng ý chia tay?- Phải! - Ngọc Mỹ gật đầu - Em không đồng ý và cũng không bao giờ đồng ý!! 

- Nếu tôi nói cái chết của mẹ cô và vụ tai nạn kia đều là do tôi thì sao? - Kim Tử Long lạnh giọng, ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô. 

- Cái gì?? - Anh thay đổi cách xưng hô đã khiến cô đau lòng, còn giờ anh đang nói gì vậy? 

- Ha, thật đáng thương...cô đã biết nếu làm người yêu của tôi thì sẽ gặp phải chuyện gì chưa? Mẹ cô thì chết rồi, còn ba cô thì phải sống đời thực vật. Ba mẹ như vậy còn con cái? Đứa con gái duy nhất của họ lại đi yêu một tên xã hội đen. Ba mẹ cô sẽ nghĩ sao? 

“Chát” Ngọc Mỹ không nhịn nổi, đưa tay lên tát anh. Cô ứa nước mắt, tay thu xuống, cô không ngờ anh có thể dùng cái giọng nhạo báng đấy nói với cô, cùng những lời như vậy. Cô run giọng nói “Anh...anh thật quá đáng! Em không ngờ anh sẽ nói như vậy!” Cô nắm chặt hai tay nhìn Kim Tử Long đang mím môi nhìn cô “Sao anh không cố gắng nói thêm lời nào tuyệt tình hơn nữa đi, em đã nói rồi, nguyên nhân có phải vì anh hay không? Em không quan tâm, mẹ em mất, ba em sống thực vật, không phải là do anh! Anh không thể mang hết lỗi lầm ôm vào mình được. Anh nói ba mẹ em sẽ nghĩ sao ư? Em có thể chắc chắn rằng họ luôn ủng hộ tình yêu của em, cho dù là với ai đi chăng nữa. Anh là một xã hội đen, nhưng em tin anh không phải loại dơ bẩn như mấy tên xã hội đen khác, vì vậy, anh muốn em chia tay anh? Còn mơ!!” 

Kim Tử Long bất ngờ nhìn cô, cô phản ứng như vậy làm anh không ngờ tới. 

- Cô nói như vậy làm cho tôi rất bất ngờ - Kim Tử Long vờ cười cợt - Mặt dày như vậy, nói đến thế nào thì cô vẫn không chịu chia tay tôi, tôi ghét loại con gái bám dính này lắm đấy. 

- Haha, Long, không phải trước kia người bám dính lấy em là anh đấy nhé! Em cũng ghét hạng người bám dính lắm! - Ngọc Mỹ không khóc lóc, cô bật cười. 

- Cô...!! - Kim Tử Long chột dạ, không nói được lời nào. 

- Sao vậy? Không nói được lại? Haha em biết mà... - Ngọc Mỹ mỉm cười - Trước kia anh bám dính lấy em vậy bây giờ em bám dính lấy anh nhé!? 

Lúc này kim Tử Long đã hoàn toàn á khẩu. Chuyện gì thế này? Mọi việc anh hình dung ra không hề như vậy! Anh không nghĩ cô lại mạnh mẽ kiên quyết như vậy! Mỹ Mỹ của anh, có lẽ chính vì điều này anh càng thêm yêu cô hơn. 

- Bây giờ sao đây? - Ngọc Mỹ vòng tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn anh. 

- Cô...cô, tùy cô! nhưng đừng có cố gắng nhiều để rồi thất vọng. - Kim Tử Long nhíu mày nhắc nhở. 

- Được thôi, anh cũng vậy đó! Đừng cố gắng nhiều để rồi thất vọng, em không dễ dàng buông anh ra đâu! - Bình thường cô không thể nói ra được những lời ngọt sến như vậy nhưng trong hoàn cảnh lúc này, cô muốn nói ra hết lòng mình. Cô sẽ mặt dày đến cùng. 

- Hừ... - Kim Tử Long hừ lạnh, anh quay phắt người tránh để cho cô nhìn thấy nụ cười trên môi mình. 

Thấy anh lạnh lùng bước đi, cô chạy theo “Long, anh đưa em về đi, đừng bỏ em ở lại chứ!” Rồi chưa kịp để Kim Tử Long có hành động ngăn cản gì, cô đã ngồi lên xe anh. Kum Tử Long làm mặt chán ghét lạnh giọng yêu cầu “Xuống xe” cô mỉm cười lắc đầu “Không bao giờ” cứ thế đấu khẩu nhau, Kim Tử Long muốn dứt khoát một lần cho biết, anh định giơ tay kéo cô xuống nhưng đụng phải ánh mắt long lanh chực nước của cô, anh đành thu hồi ý nghĩ đó lại, lòng lại nhói thêm vài phần. Cô kiên quyết như vậy, anh không thể đuổi cô xuống được, đành cắn răng nén nhịn đưa cô về. Ngọc Mỹ ngâm nga tiếng hát, trông cô vui vẻ như chuyện chia tay ban nãy chưa hề xảy ra vậy. Kum Tử Long nghe cô ngâm nga hát, anh khẽ mỉm cười, cô gái của anh, ngọt ngào như vậy... 

Trên đường về, hai người không nói với nhau câu nào. Bình thường đi chung với nhau, màu hồng phấn ngọt ngào luôn bao trùm hai người nhưng giờ đây lại là không khí có phầm trầm lặng, lạnh lẽo. Ngọc Mỹ hoạt bát không nhịn nổi lên tiếng “Long, em sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa hề xảy ra, còn anh thì tùy! Em không muốn nói nhiều về việc này nữa, có vẻ như biểu hiện hôm nay của em đã làm anh thất vọng rồi, anh muốn làm em đau lòng nhưng không thành công đúng chứ!? Nếu là lúc trước em sẽ như vậy, còn bây giờ...em sẽ không như vậy, anh biết vì sao không?” Nhận lại là một hồi im lặng, cô nhìn sườn mặt hoàn hảo của anh, mỉm cười nói tiếp “Là vì em biết em đã yêu sâu nặng người đàn ông tàn nhẫn là anh, em không thể yếu đuối mà dễ dàng buông bỏ được, không thể khóc lóc cũng không thể đau lòng, em muốn giữ chặt lấy anh, cũng như giữ lấy trái tim em...anh có hiểu không?” Lời nói của cô như từng cơn sóng lay động trong lòng anh, Kim Tử Long cảm giác như mình là người may mắn nhất trên đời. Cánh tay cầm lái của anh có chút run rẩy. Ngọc Mỹ hướng mắt ra ngoài “Chỗ này em sẽ không đến nữa, cho đến khi anh trở lại...” Kim Tử Long trong lúc này lén nhìn sang cô, Mỹ Mỹ ...anh vẫn luôn trở lại nhưng hãy cho anh thời gian. 

Đến căn nhà trọ của mình, cô bước xuống xe, do dự hồi lâu. Cô ngước lên nhìn anh "Long, hãy nhớ lấy, em sẽ không bao giờ buông tay anh đâu!” Rồi cô nhanh chóng trèo vào hôn vào môi anh rồi đóng sầm cửa xe chạy vào. Kim Tử Long nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô khuất dần, anh sờ lên môi mình. Còn dư vị ấm áp ngọt ngào của cô, anh mỉm cười. 

“Trước kia anh bám dính lấy em vậy bây giờ em bám dính lấy anh nhé!? 

Haha, anh cũng muốn biết em bám dính lấy anh như thế nào, Ngọc Mỹ... 

(Mỹ Mỹ thật là tuyệt vời đúng không các bạn?
Bắt đầu chiến tranh r!  Người ta nói hoạn nạn mới biết chân tình mn đoán xem tập sau sẽ ntn nka!

(Chương bù nè, xin lỗi vì tiến độ chậm trễ nha!!
E mới nghĩ ra truyện mới ai muốn đọc k?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tm1969