Chương 7: Tiệm cà phê Mưa Buồn
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện
xong, Dong Woon lặng lẽ bước về phía nhà gửi xe không quên gửi lại mảnh giấy nhờ cô y tá chuyển đến cho “hai con người” kia.
Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên làm hắn và nó giật mình. Lon ton đặt chân xuống sàn nhà, vết thương đã lành nhưng chưa khỏi hẳn khẽ nhói lên làm mặt nó nhăn lại.
-Ạch! – Tiếng nó lí nhí kêu lên
nhưng cũng đủ cho hắn nghe thấy.
-Thôi! Để anh mở cho, em cứ nằm
xuống đi! – Hắn cúi người, bế nó rồi đặt lên giường thật nhẹ nhàng chỉ như nâng một cánh hoa mịn màng. Nó không nói gì, quá quen với cái việc này rồi.
Cạch!
Hắn mở cửa thì cô y tá đã đưa cho
một mảnh giấy. Cô ngó đầu vào
trong xem xét “tình hình”, hoảng hốt khi thấy cả phòng chỉ có một chiếc giường.
“Chẳng lẽ hai người này…! Híc! Em
thích anh mất rồi anh ơi…”
-Chị ơi! – Hắn xua xua tay trước mắt cô y tá.
-Dạ! – Cô y tá ngước nhìn.
-Chị hơn tuổi em đó chị! – Mỉm cười, hắn nói.
“Trời ơi, sao nụ cười cũng đẹp chết
người thế này…?”
-À… mà! – Nhìn nó một lượt, cô y tá nói – Chị em hả?
-Xưng hô thế tốt hơn rồi đó! Đó là vợ yêu của em đó chứ chị! – Hắn nhấn mạnh từ “vợ yêu của em” một cách rõ ràng.
-Vậy… vậy sao! – Vỡ tan mộng đẹp,
cô y tá lủi thủi đóng cửa.
Cạch.
“Grừ! Bà y tá đáng ghét! Dám bảo
tôi là anh tên biến thái kia! Chẳng
nhẽ mình già đến thế sao?”
-Này! – Hắn đưa cho nó mảnh giấy.
-Đọc thì đọc đi, còn đưa tôi làm gì? – Nó làu bàu, căn bản vì vẫn còn tức vụ của cô y tá.
Chuẩn bị xong thì đến chỗ địa chỉ
này! Đối diện với trường mình!
Kí tên
Dong Woon
-Giờ chuẩn bị đi chứ còn làm gì nữa!
– Giục nó, hắn bước vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân trước.
Nó ngồi đợi hắn, những tia nắng từ
ô cửa sổ tràn vào trong căn phòng.
Bên ngoài, cảnh vật như tràn đầy
sức sống muôn màu sắc. Mọi thứ
đều đẹp. Ngay cả con người đang
ngồi ngắm chúng cũng vậy…
-Vào đi! – Hắn bước ra, nhìn nó một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
Nó không nói gì mà lẳng lặng đi vào trong và hùng hổ đóng cửa nhà vệ sinh…
Cách!
Nó đã hớp hồn hắn mất rồi, ngay từ cái lúc khuôn miệng nó nhoẻn cười, nụ cười dịu dàng y như cái tên của nó vậy.
5 phút sau…
-Thay quần áo đi! – Hắn khẽ nhăn
mặt, nhìn nó.
-À… ừm – Mặt nó đỏ bưng bừng, cố
gắng ấp úng nói – Anh… anh giúp
tôi… thay… thay được không?
-Anh sao? – Mắt hắn bỗng dưng
sáng như sao, gặng hỏi lại.
-Ừ…! – Nó cúi đầu, trong lòng bỗng
thấy không ổn.
-Tất nhiên rồi! – Hắn cười – Em bị
thương thì anh phải giúp chứ! Đúng
không?
Nó im lặng, hắn tiến lại gần nó. Ôm lấy nó từ đằng sau, khẽ cắn tai nó một cái rồi mới hỏi.
-Đồ đâu?
-Đây… đây! – Nó đưa cho hắn một
chiếc áo phông màu trắng rất đẹp.
Hắn cầm lấy chiếc áo, đặt lên chiếc
ghế. Xong để lưng nó đối diện với
mình, nhẹ nhàng siết lấy gấu áo nó
má kéo lên. Mắt mũi nó nhắm tịt lại, mong rằng không sao…
Từ từ…
Lúc này hắn mới để ý là da nó trắng hồng đến kì lạ, rất đẹp. Kiềm chế bản thân, hắn lấy nhanh chiếc áo trắng mặc vào cho nó. Chạm nhẹ vào vết thương làm mặt nó khẽ nhăn lại nhưng vẫn cố chịu đựng.
-Xong… xong chưa? – Mắt vẫn nhắm, nó hỏi.
-Rồi đó! – Hắn mỉm cười – Trả công
cho anh đi cưng!
-Hả? Công gì? – Nó quay người, nhìn hắn đầy khó chịu xen lẫn nỗi lo sợ.
-Đây nè! – Vừa nói hắn vừa đưa tay
lên môi.
Rồi, ok ,nó đã hiểu.
Chụt!
Không lưỡng lự gì cả nhưng mặt nó
vẫn đỏ bừng vì chuyện thay áo.
Hắn cười nhẹ rồi bế nó đến chỗ đậu xe ô tô.
Trên đường.
Không ai nói với ai một câu gì. Nó
ngượng ngùng còn hắn thì vui sướng vô cùng. Hắn lái xe đến địa chỉ mà Dong Woon đã nói.
Dừng xe trước cửa tiệm một quán cà phê, nó khẽ ngước lên…
- Fiction sao?
-Tên nghe hay nhỉ? – Hắn hỏi nó.
-Ừ! – Nó cũng nhìn hắn, cười trong
vô thức.
Leng keng!
Nó và hắn đẩy cửa bước vào, tiếng
chuông kêu lên nghe rất vui tai.
-Hai người đến rồi sao? – Dong Woon bước từ trong ra, cúi người chào rất lịch sự.
-Anh gọi có việc gì không? – Nó tò mò hỏi.
-Hai người có hứng thú làm việc ở
đây không? – Mời nó và hắn ngồi
xuống, Dong Woon nói.
-Làm việc? Ở đây? – Hắn hỏi lại.
-Ừ! – Gật đầu.
-Nhưng quán này là của… – Mắt nó
nhìn xung quanh.
-Của anh! Em không phải lo! – Biết
nó định hỏi gì nên Dong Woon nói thẳng.
Leng keng!
Bỗng, từ ngoài cửa, một tên con trai chạy ra, ôm lấy nó. Mái tóc cậu ta màu đen nhánh được chải vào nết,,đôi môi đỏ, mắt to, nói chung là rất xinh dù là con trai.
-Ki Kwang? – Nó nhận ra khuôn mặt cậu, khẽ thốt lên.
-Ừ! – Cậu ta cười – Nhớ bạn lắm đó!
Đầu hắn bắt đầu bốc khói, ánh mắt
tóe lửa nhìn Ki Kwang.
“Tên này là ai? Sao lại ôm cưng vậy
hả? Cưng với hắn có quan hệ gì?”
-Bạn đến tìm ai? – Nó hỏi.
-Mình không tìm bạn mà là tìm cậu
nhóc này! – Ki Kwang ôm nó, xong nhắc đến hai từ “cậu nhóc” thì buông ra và chỉ tay về phía… Dong Woon.
Bóng dáng của một chàng trai mặc đồ đen, lặng lẽ dựa người vào chiếc xe phân phối lớn. Làn sương mù kì ảo cứ bao quanh lấy chàng trai một cách kì bí. Ánh mắt cậu lãnh đạm nhìn xung quanh, chán nản và thất vọng.
-Buông… buông tôi ra! – Giọng nói
khá nhẹ vang lên ở con hẻm cuối
dãy phố, gần chỗ cậu đứng.
-Này! – Một tên mặt mày toàn những vết sẹo, siết chặt cánh tay người kia, khuôn mặt hiện rõ vẻ hứng thú –
Này cô bé đừng đùa với anh chứ!
-Buông ra đi…! – Mặt người kia nhăn lại – Tôi là con trai chứ không phải con gái!
-Trông có vẻ giống Tomboy đó đại ca!
– Một tên khác lên tiếng, có vẻ là
đàn em của tên kia.
-Thì cùng là Tomboy hay con gái
cùng chủng loại với nhau cả! – Mấy
đứa còn lại mắng tên kia.
-Biết rồi mà, giờ xử con nhỏ này sao đây? – Tên kia nhăn mặt, cười cợt nhìn người được gọi là “con gái”
đang nép mình vào bức tường lạnh
ngắt.
Cả đám từ từ tiến lại gần, mặc cho
ánh mắt như sắp khóc rất đáng
thương của người kia. Khuôn mặt
bọn chúng hiện rõ lên vẻ nham
hiểm, cách cười đầy thú tính.
Bộp!
Một viên gạch từ đâu rơi xuống gần
đám mê gái, cả bọn cùng quay đầu
lại, chỉ thấy một chàng trai với thân hình tương đối ổn. Đôi mắt cậu vẫn nhắm lại, khuôn miệng vang ra những tiếng lạnh lẽo.
-Bỏ cô bé ấy ra!
-Mày nói cái gì? – Tên đại ca trợn
mắt nhìn cô, nhưng như dịu lại nói
tiếp – Cậu em nhìn cũng ngon ra
phết đấy chứ!
-Đừng đùa với tao! – Cậu nhẹ hé đôi mắt làm cả bọn sững sờ.
Cậu nhếch môi khinh bỉ, đứng thẳng dậy và tiến dần về phía đám lưu manh vẫn đang trố mắt nhìn.
Cả đám thực sự đã chết đứng trước
vẻ đẹp của cậu, một vẻ đẹp kì bí
nhưng tạo cho con người ta cảm giác lạnh sống lưng. Một tên gan to đi đến cạnh cậu, đưa ta định chạm vào làn dã trắng muốt kia thì…
Rầm!
Xấu số thay, cậu xoay người, cầm lấy cánh tay tên đó và quật một phát xuống đất làm “nạn nhân” bất tỉnh nhân sự. Tên đại ca cũng hoảng nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh vì sợ mất mặt trước bọn đàn em, cao giọng quát.
-Thằng ranh kia! Tất cả cùng xông vào đánh nó cho tao!
Cả lũ cùng lao thẳng vào cậu, nhưng cậu chỉ với một vài động tác võ cơ bản nhất cũng làm cho tất cả nằm la liệt dưới đất. Nhếch môi, ánh mắt cậu nhìn tên đại ca sắc lém.
-Cút đi cho tao!
Tên đại ca hoảng sợ cúi đầu, cả đám thi nhau chạy thục mạng, không dám quay đầu nhìn lại người con trai đáng sợ kia.
Khi cả đám đã đi hết, cậu tiến lại gầnngười kia khẽ cúi gập người và hỏi.
-Này cô bé! Không sao chứ?
-Tôi không sao hết! Cảm ơn nhưng
tôi là con trai chứ không phải con
gái hay Tomboy gì hết! – Người kia
nhăn mặt, cố gắng đứng dậy.
-Vậy sao? – Cậu như hiểu ra, đỡ người kia dậy.
-Bây giờ… – Người kia nhìn quanh,
ánh mắt hơi sợ sệt.
-Sao thế? – Thấy thái độ khó hiểu
của người kia, cậu hỏi.
-Bây giờ tôi không biết phải về nhà
kiểu gì! -Người kia gãi gãi đầu – Nhỡ lại gặp bọn kia thì phiền lắm!
-Vậy để tôi đưa cô bé về! – Cậu không ngại ngẩn mà ngỏ ý – Nhà cô bé ở đâu?
-Tôi không phải là con gái! – Người
kia nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nhìn cậu
– Cứ đi thẳng hết dãy phố này thôi!
Cậu không nói gì nữa, kéo tay người kia lên chiếc xe phân phối lớn.
-Này, cầm lấy!
Bốp!
Cậu,ném cho người kia chiếc mũ bảo hiểm rồi người kia cũng nhanh
chóng chèo lên phía sau ngồi.
Vụt!
Chiếc xe lao nhanh trên đường làm
người kia phải ôm lấy eo cậu để khỏi bay khỏi xe, nép sau người cậu, khẽ hỏi.
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
-16! – Cậu chăm chú lái xe, đáp gọn
lỏn.
-Vậy là kém tôi một tuổi! – Người kia cảm thấy vui vui nhưng cũng thật nhục nhã khi có một đứa con trai cứu mình mà lại còn kém tuổi nữa chứ – Cậu tên là gì? Tôi là Ki Kwang!
“Ki Kwang sao? Chẳng lẽ…”
-Dong Woon! – Tiếp tục những câu ngắn gọn của mình cậu trả lời.
“Dong Woon? Nghe rất quen! Ở đâu nhỉ…?”
Kít!
Cậu lạnh lùng phanh xe lại, buông
một câu.
-Hết dãy phố rồi!
Ki Kwang cũng đã để ý thấy căn biệt thự của mình, nhảy xuống xe và định cảm ơn cậu thì chiếc xe đã lao đi mất hút.
“Cái con người kì lạ! Đồ đáng ghét!
Cậu đi chết đi!”
Cậu nói thầm trong lòng mình một
cách tức giận.
***
-Thì ra là cô bé! – Dong Woon nhếch môi,
sau khi đã xác nhận được đó chính
là tên đã gây ra trận đánh cho nó
năm nào. Trong cậu bắt đầu nổi lên
những cảm xúc như đối với Hara
khinh bỉ.
-Tôi là con trai! – Ki Kwang nhăn mặt, quát.
Im lặng.
-Nè! Cậu bị làm sao vậy? – Ki Kwang mặt vẫn nhăn nhó, tỏ ra khó chịu trước thái độ lạnh lẽo của Dong Woon.
Im lặng.
-Làm sao vậy? – Vẫn cố gắng hét lên, mặt Ki Kwang đỏ bừng.
Bốp!
Khuôn mặt lạnh nhìn Ki Kwang, ném về phía cậu một chiếc bánh ngọt tròn tròn nhưng khổ nỗi Dong Woon nhắm đâu không nhắm lại nhắm ngay giữa miệng cậu mà ném vào.
-Câm mồm vào! – Giọng cậu vẫn lạnh như ngày nào, trừng mắt nhìn Ki Kwang.
Á khẩu.
Ki Kwang thực sự ngậm miệng lại vì
không nghĩ rằng cái cách mà cậu im
lặng đã đổi lại một hành động khá
“nữ tính”, đến nỗi mà làm miệng
cậu như muốn rách ra ngay lập tức
vậy. Ki Kwang nhìn nó một cách tình tứ nhất có thể.
-Hey! – Ki Kwang kéo tay áo nó, gọi.
-Gì? – Nó nhìn cậu.
Không nói gì, Ki Kwang chỉ nhẹ nhàng mà vòng tay qua eo nó rồi mỉm cười nhẹ, nhanh chóng siết chặt vòng tay mà trong lòn cảm thấy ấm áp lạ thường.
-A… Ki… Ki Kwang cậu… làm… cái gì… vậy? – Mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng bừng như trái gấc chín.
-Nhìn mặt cậu trông đáng yêu lắm
đó! – Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của
nó mà Ki Kwang không khỏi bật cười.
-À… ừ thì… – Nó cúi đầu, tim như
chỉ chờ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ki Kwang bỗng cười lớn trước thái độ của nó. Nhưng không để ý rằng có một người vẫn đang theo dõi họ, thâm tâm cảm thấy bực bộ vô cùng.
…
Rầm!
Hắn tức giận đập tay xuống bàn,
túm cổ áo Ki Kwang mà lôi ra khỏi người nó. Ánh mắt căm phẫn nhìn khuôn mặt tựa như một mĩ nữ của cậu mà khinh khỉnh vô cùng.
-Ranh con! – Bằng cái giọng lạnh
lùng, hắn buông một câu hờ hững.
-Anh nói cái…
Bốp!
Không ngần ngại một giây nào hết,
hắn nắm chặt tay, đấm một cú thật
mạnh vào mặt cậu. Khuôn mặt trắng hồng của Ki Kwang lúc này in hằn một vết đỏ chót ở bên má. Nó sợ hãi, nhìn hắn mà lòng đầy lo lắng.
“Anh… anh ta bị làm… làm sao vậy?
Mình chưa thấy… anh ta giận… giận
dữ như vật bao giờ hết…”
-Jun Hyung! – Nó hét lên rồi chạy
lại – Anh làm cái gì vậy? Buông Ki Kwang ra đi!
Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nó
như không tin, vì một tên con trai
mà nó nhìn hắn bằng đôi mắt cầu
xin đầy sự sợ hãi đó sao? Tay hắn
dường như lỏng đi dần vì cái ánh
mắt ấy của nó.
“Cưng… sợ anh đến vậy sao?”
Nhưng không, hắn siết chặt cổ áo
Ki Kwang và đấm thêm một cú đau đớn hơn vào bụng cậu, hắn thực sự
không chịu nổi cái cảnh ngứa mắt
trước mặt mình thêm một chút nào được nữa.
“Cưng bắt anh phải chịu đựng mà
nhìn giây phút mà người con trai
mình yêu vui đùa với một tên khác
ư? Không bao giờ anh để chuyện đó
xảy ra!”
Bốp!
Chát!
Rầm!
Một loạt những tiếng động kinh
người mà hầu hết không ai muốn
nghe đã vang lên. Nó không biết làm gì khi nhìn hiện trường trước mặt.
Ki Kwamg máu me be bét nằm dưới chân hắn, khuôn mặt của hắn thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
-Em kéo Jun Hyung ra ngoài cho
anh! – Dong Woon lên tiếng.
-Vâ… Vâng! -Trong lòng nó cũng cảm thấy sợ nhưng vẫn trả lời cậu–
Nhưng em sợ lắm!
-Sợ sao? – Ánh mắt cậu thoáng suy
nghĩ rồi nhìn thằng vào hắn như
một con ác quỷ.
Bốp!
Nhanh như chớp, Dong Woon lao đến, tát một cái vào má Jun Hyung làm hắn ngã nhào xuống đất. Yo Seob nhanh nhẹn chạy lại mà đỡ lấy thân hình to lớn kia, khuôn mặt nhăn nhó,vì hắn quá nặng. Nhìn Dong Woon, ai cũng nói cậu hơi gầy nhưng một khi đã đánh nhau thì một cái tát của cậu thôi cũng có sức sát thương rất mạnh, hắn cũng không phải ngoại lệ
nên trong đầu bỗng cảm thấy
choáng váng, bước chân có phần hơi loạng choạng.
-Thôi, hay em đưa hắn về căn phòng nhỏ phía tay trái kia đi! – Dong Woon kéo
“cái xác” Ki Kwang đứng dậy, thuận chỉ tay về căn phòng cho nó vì lo nó không biết mà đi nhầm.
“Yo Seob, tại sao em lại mắc căn
bệnh mù đường này chứ?”
-Vâng! – Nó gật gật đầu xong cố
gắng kéo hắn đi, mồ hôi bắt đầu
tuôn rơi như mưa.
Cạch!
Một tay dìu hắn, một tay mở cửa
quả là vô cùng khó khăn với cái thân người mảnh khảnh như nó hiện tại.
“Ạch! Tên đáng ghét! Anh điên hay
sao mà làm như vậy?”
Đặt hắn nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường trong phòng, mặt nó tèm nhem mồ hôi vì cái oi nóng của mùa hè. Nhìn quanh, nó thấy rằng căn phòng này rất đơn giản, có một chiếc giường được phủ một chiếc ga có gam màu dịu, một chiếc tủ bằng gỗ sồi đặt bên cạnh. Tường được sơn màu vàng nhạt như màu nắng.
Trên trần nhà lại là một chiếc đèn
pha lê khá vừa với diện tích, dù
nhìn chung thì nó không quá đắt
tiền. Sơ qua, khi nhìn vào căn phòng này tạo cho người ta cảm giác dễ chịu vô cùng. Lại gần chiếc cửa sổ được treo rèm hoa văn kì lạ, nó mỉm cười, khẽ hé cánh cửa ra cho những tia nắng nhảy vào mà nô mà đùa nghịch rất vui vẻ.
“Đây đúng là phong cách của anh
Dong Woon mà!”
-Ạch! – Hắn kêu, chống tay gượng
ngồi dậy.
-Anh tỉnh rồi hả? – Nghe thấy tiếng
kêu của hắn, nó tiến lại gần.
Không trả lời, hắn quay mặt đi, ôm
bên má vừa bị Dong Woon tát.
“Cái gì vậy? Hắn giận mình sao?”
Cmt + vote
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro