Chương 5: Anh họ - Hắc sắt đại ca
Reeng… Reeng…
Tiếng chuông hết tiết một chật reo
lên, làm cả hắn và nó giật mình
đứng lại.
-Hết tiết một rồi đó! – Nó kéo tay áo hắn, nhắc nhở – Về lớp thôi!
-Anh biết rồi! – Hắn cười.
-Lần này để em tự đi, có biết chưa?
– Chợt nhớ ra, nó nói.
-Sao phải để cưng tự túc chứ? – Hắn lắc đầu thật mạnh.
-Vì sao hả? – Nó phồng má, một điệu bộ đáng yêu – Tự túc thì hạnh phúc chứ sao nữa!
-Hả? – Mắt hắn tròn vo.
-Thật mà! – Nó gật gật đầu.
-Thì ai nói không thật đâu? – Mặt
hắn nhăn lại như táo tàu.
-Giờ trông mặt anh… – Chỉ tay vào
mặt hắn, nó ngớ người.
-Mặt anh làm sao? – Hắn vẫn vậy,
mắt vẫn vậy, mặt vẫn vậy, chẳng có
gì thay đổi.
-Rất giống… – Điều này nói ra cũng
khó lắm chứ, nó không biết nên so
sánh với cái gì nữa.
-Cưng nói khó hiểu quá đó! – Có
chút thay đổi, mặt hắn trông… đần
hơn.
-Giãn cơ mặt ra đi! Trông giống con
Mimi nhà em quá! – Nó nhắm mắt
nói lớn.
-Con… con Mimi? – Nghiêng đầu,
hắn hỏi.
-Ừ! – Cười tủm tỉm, nó tiếp – Là con cún mặt xệ nhà em đó!
-Cái gì hả? – Á khẩu, hắn chết lặng.
“What?
So sánh hắn với ai không so sánh. Ai đời lại đi so sánh chồng mình với
con cún mặt xệ nhà mình đang nuôi không hả trời?
Thượng đế ơi!
Người có nhìn thấy cái cảnh tưởng
với câu nói vừa rồi không hả?”
-Này! – Nó gọi hắn, tay xua xua trước mặt – Đi vào lớp thôi!
-Đi! – Hắn thấy khó chịu trong
người.
Hắn đi trước…
Nó lẽo đẽo theo sau…
Hai người đi qua một dãy nhà rồi lại hai dãy, ba dãy…
Không ai nói với ai một câu nào…
Chỉ đi và đi thôi…
Lớp 11B2.
-Này người đẹp! – Một tên nam sinh nhảy từ trong lớp ra, ôm cổ nó.
-Hả? – Nó trố mắt, hỏi.
-Đùa chút thôi! – Tên đó cười, không để ý rằng bên cạnh mình có “ai đó” đang nhìn như muốn băm xác, ăn tươi nốt sống đến độ không còsqn một dấu tích nào gọi là tên đó còn tồn tại thì mới thôi.
-Ừ! – Gãi đầu, nó cười rồi tiếp – Có
chuyện gì không bạn?
-Bạn đi chơi với tụ bọn mình nhé! –
Tên đó cười, nhưng không nham
hiểm bằng hắn.
Đầu “ai đó” đang bốc khói nghi
ngút…
-Đi chơi hả? – Mắt nó sáng rực lên.
-Ừ! – Tên đó đã thay đổi bằng một
nụ cười hiền.
-Với những ai? – Nó hỏi tiếp.
-Nhiều lắm! – Đếm đi đếm lại, hắn
trả lời.
-Này! – “Ai đó” lên tiếng.
-Ơ… – Tên đó hơi giật mình khi thấy hắn – Jun Hyung?
-Sao? – Hắn lạnh giọng.
-Cậu… cậu… ở đó… lâu… lâu chưa?
– Hoảng quá, tên đó ấp úng.
-Nãy giờ! – Đáp lại gọn lỏn, giọng
hắn vẫn vậy.
-Vậy… vậy hả? – Chẳng biết phải nói sao tiếp theo, tên đó cúi gằm mặt.
Nó từ đâu chạy lại ôm lấy tay hắn,
cười rồi nói.
-Jun Hyung có đi cùng không?
-Jun Hyung hả? – Tên đó tròn mắt
nhưng vẫn bắt buộc phải nói –
Không!
-Oh! – Nó xụ mặt – Vậy thì tớ không đi được rồi!
-Tại sao? – Cảm giác thất vọng tràn
trề, tên đó vẫn gặng hỏi tiếp.
-Hí! – Cười mỉm, nó nói – Jun Hyung ghen đó!
-Hả? – Hắn đang đứng, mặt lạnh
như tiền thì nỗng dưng đỏ ửng lên
sau câu nói hồn nhiên như cô tiên
của “người nào đó”.
-Seob… Seob… nói… nói cái…
gì? – Tên đó cũng trố mắt nhìn nó.
-Thôi! Bạn vào lớp đi! – Nó không trả lời, nhắc nhở tên đó rồi cũng lôi hắn đang hóa đá vào lớp.
Đám con gái trong lớp nhìn nó bằng con mắt khinh rẻ. Luôn miệng chê bai nó một cách không thương tiếc.
Thì sao chứ? Vì cướp mất hắn của
tụi đó sao?
Không hề khi nó chưa thấy một cái
cảm giác gì cả. Nhất là đối với hắn!
Hoàn toàn không thấy một cảm giác gì!
Ngoại trừ việc ngượng với những
hành động của hắn đối với nó
nhưng đó là ngoại lệ vì trong trường hợp của nó thì đứa con gái nào mà chẳng vậy!
-Nói thật thì cậu ta có xinh
bằng tụi mình không nhỉ? – Một con nhỏ chảnh chọe lên tiếng, mặt đảo liên tục nhìn nó.
-Con ngu này! – Đứa khác cốc vào
đầu con nhỏ kia, nói lớn – Bị đần
sao? Chúng mình xinh đẹp ngời ngời như thế này mà! Sao lại đem đi so đo với cái đứa quê mùa đó?
-Đúng đó! – Nữ sinh tiếp theo nói –
Cậu ta đó chắc là bồ mới của Jun Hyung thôi! Mấy ngày sau là bỏ thôi chứ gì!
-Nói chí phải! – Con nhỏ chảnh chọe ôm cục u to tướng trên đầu, gật gật liên hồi.
…
Những lời nói miệt thị mà bọn con
gái dành cho nó.
Cảm giác nó giờ sao ư? Vô cùng thất vọng khi lại bị chính bọn cùng
chủng loại mình dùng những lời nói
đó.
Tại sao cứ phải vì một thằng con
trai mà đánh lận nhau?
Thực sự thì câu đó đã có cả trăm, cả vạn thậm chí là cả tỉ người trên thế giới này hỏi nhưng liệu có ai trả lời được chứ?
…
-Cô vào rồi! – Một đứa hét lên làm
nó cũng bừng tỉnh, thoát ra khỏi
mấy câu hỏi ngớ ngẩn đó.
-Nè! – Hắn gọi nó.
-Huh? – Không nhìn hắn, nó hỏi.
-Hôm nay cưng sao vậy? – Hắn bỗng nhiên thấy lo lắng cho nó, nhưng không hiểu vì lí do gì.
-Không sao cả đâu! – Nó cười cho
hắn yên tâm.
-Ừ! – Hắn gật đầu rồi không hỏi
thêm gì nữa.
Hai người im lặng, không ai nói gì
cả.
Cả căn phòng chỉ bao chùm tiếng cô giáo giảng bài, đều đều, rõ ràng
từng từ từng tiếng một.
…
“Ngứa quá!
Cái quái gì thế nhỉ?”
Nó đang ngồi yên thì thấy có cái gì
đó nhột nhột, ngứa ngứa ở vành tai
mình. Từ từ ngẩng đầu lên thì…
“Oh my god!
Chúa ơi! Người đang đùa với con
sao?
Sao lại để tên mất dịch, biến thái,
dê xồm này làm chuyện này với con ngay trong cái chỗ trang trọng như lớp học cơ chứ?”
… Hắn đang cắn cắn vành tai nó,
miệng cười cợt rất chi là nham hiểm.
-Này! – Nó hét lên nhưng chỉ đủ để
cho hắn và nó nghe thấy mà thôi –
Anh đang làm cái gì vậy hả?
-Cắn tai cưng! – Hắn thản nhiên trả
lời, volume vặn to nhất có thể và
chuyện gì đến cũng phải đến thôi.
Cả lớp quay xuống nhìn nó và hắn,
mắt người nào cũng giống nhau, vừa tròn mà vừa to chẳng khác nào mấy trái bóng ở khu vui chơi.
-Hai… hai em đang làm cái gì vậy? –
Cô giáo ấp úng, mặt thoáng đỏ.
“Tên này vô duyên thấy ớn à!
Cả lớp nhìn thấy mất rồi!
Trời ơi! Biết chui vào đâu bây giờ?
Tự nhiên đi làm vậy với mình! Thật
là…”
Nó kêu gào trong lòng, mặt nhăn
nhó không biết nên nói sao bây giờ
thì hắn bỗng lên tiếng nói hộ, dù gì
thì hắn là người gây ra mà nên phải
chịu là đúng rồi.
-Dạ! Bọn em làm việc cần làm thôi
cô!
“Ơ… Đúng là…”
Nó nhìn hắn, đúng là sao lại có thể
nói ra một câu mà nó ngu đến mức
độ vậy cơ chứ?
-Em… em nói sao? – Ngớ người, cô
giáo hỏi lại.
-Dạ! – Hắn vẫn hồn nhiên nói lại –
Chúng em làm việc cần làm thôi cô!
-Ơ… – Cô giáo khẽ nhíu mày rồi
nghiêm giọng nói – Các em không
nên làm như vậy vì đây là ở lớp học
đó! Jun Hyung, em có biết không?
-Dạ! Em biết mà cô! – Cười mỉm, hắn nói – Nhưng còn một giây nữa thôi là ra chơi rồi!
-Hả? Nhưng mà… – Nhìn chiếc đồng hồ vẫn đang quay trên tường, cô chưa kịp nói hết câu thì…
Reeng… Reeng…
Cả lũ học sinh lao ra khỏi lớp như
đàn ong vỡ tổ, mặc cho cô giáo hết
sức kêu gào gọi quay lại để chép bài tập về nhà.
-Xuống căn-tin trường nha! – Nó
ngoắc ngoắc tay hắn – Mà vừa nãy…
Hơi bị vô duyên đó!
-Ừ! Có duyên đâu mà vô hả cưng! –
Hắn cười cợt rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của nó dắt đi.
Nó không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo.
Căn-tin.
Cả căn-tin đông nghịt người. Toàn
tiếng nói chuyện, cười đùa râm ran.
-Ngồi đây đợi nha! – Hắn dặn dò nó
– Không được đi lung tung đó!
-Biết rồi! – Nó gật gật đầu.
Nó ngồi đợi hắn, không biết làm gì
đành ngồi hát vu vơ mấy câu trong
bài hát tiếng Nhật mà nó yêu thích
từ lúc còn nhỏ.
Sazanami no BEDDO de me o
samashita asa ni
Subete ga owatte hajimaru no
Atatakaku shizuka na hikari ni
tsutsumarete
Kibou ga michiteru umi ni kaeru no
Hora shiawase no kane ga natte
Nanatsu no umi ga kagayaki
dashitara
Ai no kiseki o ichiban suki na
Anata to futari mitsumetai
Soshite sotto KISU o shite ne
-Này em! – Một giọng nam mang vẻ trầm ấm vang lên.
-Huh? – Nó quay lại nhìn.
Trước mặt là một con trai cao lớn,
mái tóc được nhuộm ngả sang màu
vàng óng, cặp kính mỏng trước mắt, sống mũi cao, môi mỏng nhưng những chi tiết đó kết hợp lại là cả một sắc đẹp của một Hotboy chính hiệu.
-Em hát hay lắm! – Anh ta ngồi
xuống cạnh nó, cười mỉm.
-Cảm ơn! – Nó đáp lại.
-Em tên là gì? – Anh ta tiếp tục hỏi.
-Yo Seob! – Trả lời gọn lỏn, nó
không nói gì thêm.
-Ừ! – Không hỏi gì thêm, anh ta
đứng dậy – Anh là Doo Joon, hội
phó Hội học sinh!
Chợt, hắn từ trong đám học sinh
hỗn loạn bước ra, nhìn thấy Doo Joon liền nhăn mặt, thái độ tỏ ra
cáu kỉnh.
-Hey!
-Jun Hyung! – Doo Joon vẫy tay,
gọi lại.
Khi nghe thấy hai từ “Jun Hyung”,
nó hơi giật mình, nhìn theo hướng
gọi của Doo Joon.
-Biết rồi! – Hắn trả lời rồi đi lại chỗ
nó và Doo Joon.
-Này! Cô bé này xinh chứ? – Ôm cổ
nó, Doo Joon hỏi bằng một giọng
cười.
-Bỏ tay ra! – Nó cũng tỏ thái độ
không thích thú gì, liên tục nói.
-Không thích hả? – Doo Joon nhìn
nó.
-Kia là ai? – Hất mặt về phía hắn, nó hỏi.
-Jun Hyung! Bạn anh đó! – Tự nhiên
như thằng điên, Doo Joon gật gù.
-Không! – Nó gỡ cánh tay của Doo Joon ra, cười – Anh trả lời sai rồi!
-Sai? – Mắt Doo Joon trố như mắt
cá.
-Ừ! – Lại gần hắn, nó khẽ cầm lấy
bàn tay “ai đó” nãy giờ vẫn im lặng.
-Thật sao? – Mắt Doo Joon vẫn
vậy, không có tín hiệu gì khá hơn
một chút nào cả.
-Ừ! – Hắn bây giờ mới lên tiếng, siết lấy bàn tay nhỏ bé của nó rồi tiếp tục – Nói sai rồi đó Doo Joon!
-Hai cái người này! – Doo Joon kêu
rên – Nói gì mà tớ chẳng hiểu!
- Seob là vợ tớ! – Hắn nói, nhấn
mạnh từ “vợ” một cách rõ nhất có
thể.
-Hả? – Doo Joon không tin vào mắt
mình.
Thằng bạn bấy lâu nay chuyên mấy
cái mảng cua gái thế này mà cũng là “hoa đã có chủ” rồi sao?
Khó tin! Khó tin! Chuyện lạ thế giới
có một không hai luôn!
-Thật đó! – Hắn cười.
-Vậy sao? – Gật gật đầu, Doo Joon
tỏ vẻ đã thấu hiểu – Cung hỉ cho hai anh chị nhé! Mà xin lỗi đã gọi sư tỉ là em!
-Không sao đâu! – Nó cười nhẹ –
Cùng là bạn cả thôi mà!
-Đa tạ! – Doo Joon ngượng ngùng
gãi đầu.
-Thôi! Tụi tớ lên lớp nhé! – Kéo nó
đi, hắn bỏ lại một câu nói.
Doo Joon vẫn đứng đó như người
ngây ngô, kéo theo những dòng suy
nghĩ về hắn – một Jun Hyung đã
khác lắm rồi.
…
-Tối nay, anh sẽ phạt cưng! – Hắn
gằn giọng, phán một câu xanh rờn.
-Tại… tại… sao? – Nó há hốc, lắp ba
lắp bắp hỏi.
-Không nói! – Hắn nhét vào tay nó
vài bịp Poca, xong bảo – Hôm nay,
trường chỉ cho học hai tiết thôi!
-Vậy chúng ta đi đâu? – Mở bịp Poca đầu tiên, nó nhai nhồm nhoàm.
-Chưa biết nữa! – Lắc đầu, hắn trả
lời.
Nó và hắn nói chuyện, chẳng mấy
chốc đã tới trước cửa lớp học, mọi
người dường như đã về hết. Ngoài
bàn của hắn với nó ra thì tất cả các
bàn còn lại đều trống trải không còn lại một chút sách hay bóng dáng của một quyển vở.
-Mọi người về hết rồi sao? – Nó hỏi, miệng vẫn nhai bim bim không ngừng nghỉ.
-Ừ! – Hắn gật gật đầu – Lấy sách vở
đi rồi anh dẫn cưng xuống cổng
trường!
-Để làm gì? – Nó chạy lại thu dọn
sách vở của mình, tiện tay liền thu
luôn hộ hắn.
-Đợi anh ở đó! Để anh đi lấy xe! –
Khẽ chau mày, hắn nói, đôi khi nó
cũng thuộc loại ngu có đẳng cấp vậy
chứ.
-Ừ! Em biết rồi! – Nó bước lại phía
cửa lớp, hắn đứng tựa lưng vào
tường rồi nó đưa cặp cho hắn, mỉm
cười nhẹ.
Hắn cầm lấy, xong cầm tay nó bước
đi trong cái nắng oi của khung trời
mùa hè.
Vẫn như lúc nào, hắn và nó không ai nói với nhau một câu gì bởi có lẽ với hai người, im lặng đã là quá đủ.
Trong các bụi cây của trường, bản
hòa tấu của lũ ve vẫn vang lên từng
khúc nhạc nghe rất vui tai.
Im lặng.
Cổng trường.
-Đứng đợi anh ở đây! – Hắn buông
tay nó ra, khẽ nhắc nhở – Không
được đi đâu nghe chưa hả?
-Biết rồi mà! – Nó chu mỏ, vặn vẹo
nói lại – Anh nói nhiều quá!
-Cưng ngốc! – Hắn buông một câu
nói rồi quay vào trong.
Đến lúc này thì bóng dáng cao kều
của hắn đã khuất hẳn về phía nhà
gửi xe của trường.
Cộp.
Cộp.
Cộp.
Những tiếng giày nền xuống đất ấy
đang dần tiến gần về phía nó.
Gần hơn…
Gần hơn nữa…
-Chào anh Yo Seob! – Một chất
giọng chảnh chọe vang lên.
Trước mặt nó là một cô bé tầm nhỏ hơn nó, mái tóc xõa dài màu nâu óng ả. Nụ cười hiện tựa như một cô bé ngây thơ, hồn nhiên, một thiên thần nhỏ bé cần có được sự che chở nhưng ẩn sau những thứ đẹp đẽ đó là cả một tâm hồn hiểm ác độc đoán,
chảnh chọe.
-Chào, Hara! – Lạnh lùng trả lời,
nó quay mặt đi.
-Cái con nhỏ này! Mày dám tỏ thái
độ trước mặt chị cả sao? – Một con
bé nói, trừng mắt nhìn nó.
-Thì sao? – Nó vẫn giữ thái độ lạnh
lùng ấy.
-Mày được lắm! – Con bé kia mắt tóe lửa.
-Không đến lượt mày nói! – Hara quát, tiến lại gần nó rồi đưa tay lên
cao.
Bốp!
Cái tát mạnh giáng xuống khuôn mặt nó, trên má còn in hằn một bàn tay,vết đánh đỏ ửng lên kèm theo cái đau rát ngấm vào tân da thịt. Nó ôm bên má mình, căm phẫn nhìn Hara. Người mang khuôn mặt hồn nhiên gây thơ như một tiểu tiên bé nhỏ cẫn được che chở ấy lại không như mọi người nghĩ một chút nào bởi bên trong con người đó lại là cả một âm mưu đầy toan tính và sự hiểm độc.Hara cho mấy con nhỏ khác đánh nó, không ngừng mà liên tục lấy giày cao gót nện vào người nó. Cảm giác đau buốt xâm chiếm toàn bộ cơ thể nó một cách nhanh chóng. Những vết xước bắt đầu rỉ máu đỏ tươi. Máu nó rơi xuống nền gạch thấm đẫm một màu đỏ, mùi tanh bắt đầu phảng phất xung
quang.
Đau đớn…
-Tớ… tớ thích bạn! – Một thằng con
trai chừng mười năm tuổi tức là
bằng tuổi đứng trước một đứa con
trai và nói.
-Bạn… bạn nói lại đi, tôi không nghe rõ lắm! – Nó ngẩng đầu, hơi nhăn mặt, không tin vào những gì vừa lọt vào tai mình.
-Tớ nói là tớ thích bạn, thích nhiều
lắm! – Nhắm mắt lại, thằng nhóc cố
gắng nói.
-Bạn là… – Cố lục lọi trong trí óc, nó nhớ rằng đã gặp tên này ở đâu đó.rồi.
-Tớ là… Ki Kwang! – Mặt thằng nhóc cúi gằm xuống đất, đây lại là lần đầu thấy ngượng trước một đứa con trai.
-Vậy, xin hỏi có phải bạn là một cặp
với cô bé xinh xinh ở khối dưới tên
là… gì nhỉ? – Nó tự cốc vào đầu
mình một cái rồi nói tiếp – À là Hara! Đúng không?
-Tại sao? Bạn lại nghĩ thế? – Thằng
nhóc tên Ki Kwang nhíu mày nhìn nó một cách khó hiểu.
-Cả cái trường nhỏ bé này thì ai mà
chẳng biết chuyện đó! – Nó dừng lại, suy nghĩ rồi nói tiếp – Hơn nữa, Hara còn là bạn thân của tôi hồi còn tập văn nghệ của trường!
-Không! – Ki Kwang một mực nói và
khẳng định – Do cô bé ấy theo đuổi
tớ chứ tớ không có thích nên mới ra cái kiểu cặp kè gì gì đó!
-Tốt nhất là đừng nên làm cô bé
buồn, có hiểu không? – Nó nhấn
mạnh câu nói rồi lại cúi đầu đọc nốt cuốn sách.
Rầm!
Ki Kwang giận tím mặt, đập mạnh tay xuống bàn khiến nó hoảng hồn phải hé mắt nhìn.
-Bạn… bạn… – Nó ấp úng, sợ sệt nói.
-Bạn coi lời nói của tớ là cái gì vậy
hả? Bạn coi tớ là cái gì? – Trừng mắt nhìn nó, Ki Kwang hỏi.
-Một… người bạn bình thường! – Nó trả lời, nhìn Ki Kwang.
-Không hơn không kém? – Ki Kwang hỏi tiếp.
Gật đầu.
-Lí do? – Đứng thẳng người, Ki Kwang tiếp tục hỏi nó.
Lắc đầu.
-Không có sao? – Ki Kwang quát.
Gật gật đầu.
Không nói gì thêm, Ki Kwang bỏ đi trong bực bội và đau đớn khi nó không chấp nhận tình cảm của mình.
…
Từ xa, một cô bé với khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng chạy lại phía nó và Ki Kwang. Nhỏ vô tình nghe thấy hết câu chuyện, tức tối nhìn nó. Nó thì coi nhỏ là một người bạn thân nhưng còn nhỏ chỉ coi nó như một thứ đồ có giá trị lợi dụng cao mà thôi. Đôi khi, nhỏ thấy đố kị với nó và luôn tìm cách đánh gục nó trong bất cứ thứ gì, nhỏ không thích nó vượt mặt mình một chút nào cả. Không như mọi người nghĩ, nhỏ mang vẻ ngoài vậy trước mặt bọn con trai chứ đụng đến một đứa con gái thì lập tức bản chất thật sẽ lộ rõ ra…
Nhỏ tên Hara – một đứa con nhà
giàu và hơn hết thì vô cùng độc ác,
thâm hiểm.
-Lúc tan học, gọi mấy đứa đàn em
đến xử thằng YoSeob cho tao!
…
Tan học.
Nó đứng ở cổng trường đợi mẹ đến
đón thì có mấy con nhỏ đi đến trước mặt, đánh son môi, trang điểm lòe loẹt.
-Mày là Yo Seob phải không? –
Một đứa hất hàm hỏi nó.
-Đúng! Chị tìm tôi có việc gì sao? –
Nó hỏi, trong thâm tâm chắc rằng
sắp có chuyện chẳng lành.
Cả đám tháo hết giày ra, một vài đứa khác thì cầm theo gậy gỗ. Một con nhỏ giật tóc nó, liên tục giáng
những cái tát đau đớn vào mặt,
miêng không ngừng nói những câu
khó nghe. Những đứa còn lại thì
đánh, đấm nhiều cú mạnh vào người nó.Nó thấy cơ thể mình buốt rát nhưng chẳng biết phải làm gì. Võ thì không có, gồng mình lên mà đỡ thì không nổi. Ai sẽ cứu nó chứ?
-Mày đúng là cái đứa không biết
thân, biết phận! Đụng vào Hara
thì coi như à đụng vào tụi tao rồi
đó! – Con nhỏ cầm đầu nói – A! Hara!
Nhỏ Hara đi lại phía nó đang bị
đánh.
-Đánh thế được rồi! – Hara khinh
miệt nhìn nó rồi nói.
“Hara? Có thật là cô bé không?”
Đầu óc nó quay cuồng, cơn đau càng dữ dội khi những con người kia dừng lại hẳn. Nó cố gượng dậy nhìn người bạn thân trước mặt mình, ánh mặt khó hiểu xen lẫn sự uất ức, đau đớn xé lòng.
“Đúng là Hara rồi! Vì sao? Vì sao
cô bé lại đối xử với mình như vậy? Vì Ki Kwang sao? Vì một tên con trai thôi sao?”
Khi tất cả đã bỏ đi, bỏ lại nó ở đó
thì một lúc sau mẹ nó đến, dù mù
đường nhưng nó hay đi cùng đám
bạn ra tận cổng trường để đợi mẹ
còn giờ ra chơi thì ngồi yên trong
lớp. Mẹ nó xót xa nhìn đứa con trai
mà mình đứt ruột sinh ra, ai lại có
thể tàn nhẫn đến nỗi đánh nó ra
thế này? Bà có hỏi nó nhưng nó
không trả lời.
Cả tuần sau nó không đi học, vì phải ở bệnh viện để trị thương. Khi đã đi học trở lại, có mấy lần Ki Kwang đến gặp nhưng nó đều tránh mặt, kể cả Hara cũng vậy. Sau đó, nó nghe được sự thật, Hara chỉ là lợi dụng nó chứ không có một chút gì liên quan
đến hai chữ “bạn thân” theo đúng
nghĩa. Nó thấy mình ngu xuẩn vô
cùng và đưa ra một quyết định…
Từ đây về sau, Hara sẽ không
còn là bạn nó nữa.
Không bao giờ và mãi mãi.
***
-Dừng lại cho tao! – Giọng chảnh
chọe của Hara lại vang lên.
Cả đám dừng lại, cơn đau ê ẩm bắt
đầu dịu đi đôi chút nhưng không có
nghĩ là dừng lại hẳn. Hara đặt
chân đi đôi giày cao gót, đế khoảng
tầm năm phân lên người nó. Chân
nhỏ ấn mạnh làm đế giày cứ theo đà mà hằn vết xuống người nó.
-Không ngờ là hồi trước anh cướp
người tôi thích rồi bây giờ tôi yêu
Jun Hyung thì chị cũng chen vào!
Đúng là đồ sao chổi! – Hara gằn
giọng, càng căm phẫn khi nghĩ lại.
-Bỏ cái chân bẩn thỉu của mày
xuống!
Một chàng trai với mái tóc vàng tây. Cặp kính màu đen,
mắt vuông trông rất tri thức nhưng
bù lại đó lại là cái khuyên chỉ có
một bên hình chữ thập lấp lánh.
Trên người là bộ đồng phục cùng
trường nó. Cậu đứng dựa vào chiếc xe phân phối màu đen to oạch. Đúng là một chàng trai cá tính.
-Thằng kia! Mày là đứa nào? – Hara
nhìn chàng trai trước mặt, quát lớn.
-Tao đã từng nói là không cho mày
động đến em họ tao rồi mà! Mày
không nhớ sao? – Chàng trai nói, chất giọng đầy khinh rẻ nhỏ Hara, ánh mắt lãnh đạm nhìn mọi thứ xung quanh.
Đôi mắt của chàng trai, một bên đen còn một bên màu… đỏ.
-Dong Woon! – Nhỏ Hara không tin
vào mắt mình, nhìn chàng trai trước mặt.
-Không ngờ là đầu óc một con coi
trời bằng vung như mày mà cũng
nhớ được tao! – Chàng trai tên Dong Woon kia vẫn nói bằng chất giọng khinh thường người khác của mình.
-Mày…! – Không nói được lên lời, Hara cứng họng.
-Tao làm sao? Mày dám động vào em họ tao mà còn muốn nói gì nữa? – Cậu nhìn vào nó đang nằm dưới đất, xung quanh là một vũng máu đỏ tươi mà thấy lòng đau thắt lại.
“Anh họ?”
-Tao thích đánh cô ta đó! – Hara
trợn mắt nhìn cô.
Im lặng.
-Mày câm sao thằng Dong Woon kia? –
Thấy Dong Woon không trả lời, Hara, vừa thấy phục bản thân vì nghĩ rằng làm cho cô sợ mà á khẩu, lại vừa thấy lo lắng trong lòng mà không hiểu lí do tại sao.
Vẫn im lặng.
-Miệng mày không mở được ra nữa
sao? – Nhỏ Hara kênh kiệu lên
mặt – Đúng là chỉ biết lên mặt dạy
đời người khác là giỏi chứ chẳng làm được cái tích sự gì!
Vụt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Chỉ như một làn gió nhanh chóng
vụt qua rất nhanh. Trên khuôn mặt
bầu bĩnh của Hara đã in hằn những dấu tay đỏ chót, ba cái tát đau đớn gấp mấy lần cái tát của Hara dành cho nó.
-Lâu lâu không đụng tay, đụng chân
mà mình chậm nhiều quá! – Dong Woon thở dài, vẫn dùng cái ánh mắt khing bỉ nhìn nhỏ Hara.
-Mày… mày… – Hara ngồi xụp
xuống đất, không ngờ là cô lại nhanh
đến như vậy, Dong Woon đã từng cảnh cáo nhỏ nhưng chỉ là bằng lời nói nên Hara không bao giờ biết sợ là gì.
Đến ngày Dong Woon bỗng dưng biến mất thì nhỏ chắc chắn rằng không còn vật cản nào nữa, Hara trở thành người đứng đầu toàn trường.
-Thời gian qua, tao không ở đây mà
mày dám động đến Yo Seob? –
Rút từ trong túi áo ra một con dao
dọc giấy sắc nhọn, Dong Woon nhếch môi đầy thách thức rồi tiến lại gần Hara.
-Dong…Dong Woon … mày… mày… định làm… làm gì? – Nhỏ Hara ấp úng đầy vẻ sợ hãi, cố gắng lùi lại phía sau. Những đứa con gái đánh nó cũng thấy lạnh sống lưng, nhất là lúc nhìn vào đôi mắt của Dong Woon, một đôi mắt kì lạ nhưng khi con người ta nhìn vào là cả một sự đau đớn, có thể nói rằng: Với tất cả mọi người xung quanh,Dong Woon hiện lên như một cô nàng Ma cà rồng đầy cá tính và
thu hút.
-Mày muốn tao tu sửa sắc đẹp cho
mày không? – Nâng cằm Hara
lên, cố nói đầy ẩn ý, giọng nói vừa
lạnh lẽo vừa khinh miệt nhỏ.
“Con nhỏ không biết điều! Mày động vào người nào thì động nhưng một khi đã động vào Yo Seob thì tao không để cho mày yên phận đâu!”
-Cái… cái gì? – Mắt nhỏ trợn tròn,
lòng giăng đầy nỗi sợ hãi, tay chân
loạnh choạng cố lùi lại phía sau,
càng xa càng tốt để không phải nhìn thấy Dong Woon. Hara rất sợ.
-Một đường cơ bản thôi thì cũng đủ
cho ra vài giọt máu của mày đó! Mà
vài giọt của mày thì thấm gì vào
những trận đánh hội đồng mà
những đứa con gái lại gần tên Ki Kwang và gần đây nhất là bén mảng tới gần Jun Hyung, mày thực sự đã vấy bẩn chỉ vì sự ích kỷ trong tình yêu cho riêng mình rồi đó Hara! – Dong Woon nhìn Hara, lúc này đây thì cô chỉ muốn đánh chết nhỏ mà thôi. Một con người ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình. Không muốn nói nữa, Dong Woon quát – Biến đi cho khuất mắt tao!
Cả đám không dám ho he một câu,
dìu Hara đứng lên rồi chạy mất.
- Yo Seob! Yo Seob! – Dong Woon vội vàng chạy lại gần nó, nâng khuôn mặt tèm lem máu me lên mà đau xót, liên tục gọi tên nó một cách thảm thương.
-Anh… Anh… họ! – Nó cũng dần ý
thức được người đang bên cạnh
mình là ai, khẽ gọi.
-Em có sao không? – Cô vui mừng,
dìu nó dậy.
-Anh… anh tuyệt lắm! – Cười mỉm,nó cũng thấy xao xuyến khi người anh nó yêu quý đã trở về, không bỏ nó lại một mình dù có gia đình nhưng trên lớp ai sẽ bảo vệ nó đây?
-Thôi! Đừng nói nữa! – Dong Woon nhắc nhở, rồi ôm cậu đứng dậy.
Từ xa, có một chiếc ô tô trắng lao về phía nó và Dong Woon. Người con trai cao lớn mở cửa xe, nhanh chóng chạy đến gần nó, ánh mắt đau đớn xen lẫn sự bực tức.
-Yo Seob! Cưng làm sao vậy? – Hắn
hoảng hốt khi nhìn nó, cả người
toàn là máu me, trên người còn toàn vết xước xát đỏ chót.
-Jun Hyung? – Mắt nó nhoe lại, cố
gắng nhìn kĩ người con trai ở trước
mặt mình – Không sao đâu!
-Ai? Ai đã làm ra chuyện này? – Cơn giận của hắn không còn dịu nữa mà bắt đầu bùng nổ một cách đáng sợ.
-Có nói ra thì you cũng chẳng tin
đâu! Tốt nhất là đưa Yo Seob đi
đến bệnh viện trước đã! – Dong Woon lạnh lẽo nói.
-Ma cà rồng Dong Woon hả? – Mắt hắn tròn xoe, ít khi thấy cậu xuất hiện nhưng lần này lại khó có thể tin là cậu đang ở đây.
-Đừng gọi anh ấy vậy! Với… những gì anh ấy có bây giờ thì anh… ấy là “Hắc Sắt Đại Ca”! – Nó cố gắng nói
cho hắn nghe.
-ừ! Màu đen, đi xe phân phối, trông cũng xinh nhưng không bằng vợ anh nên có thể gọi như vậy! – Hắn gật gù, tay ôm lấy eo nó, tranh dìu nó với Dong Woon.
-Có đi đến bệnh viện không hả? –
Mặt Dong Woon trở lên đáng sợ hơn cả hắn.
-Được rồi! – Hắn gật gật rồi nhanh
chóng dìu nó lên xe ô tô đến bệnh
viện.
Dong Woon đứng lại đó, nhìn theo bóng của chiếc xe màu trắng rồi bước lại gẫn chiếc xe phân phối lớn.
“Nhỏ Hara sẽ không để em yên
đâu Yo Seob! Hãy cố gắng lên chị
không thể ở bên em suốt được
nhưng anh sẽ giúp em chữa đi căn
bệnh mù đường! Vì thế hãy mau
chóng hồi phục , em nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro