Chương 4: Trường mới
Buổi sáng đẹp trời…
Không khí trong lành bao chùm lấy
mọi thứ…
Yên tĩnh…
-Á…!
Có lẽ không…
Khi mà cái thứ âm thanh kinh khủng vừa rồi đã phát ra…. Và tiếng kêu đó là của…
-Anh đang làm cái gì vậy hả Jun Hyung? – Nó trợn mắt, con T Rex đã xuất hiện.
-Cái gi vậy trời? – Hắn dụi dụi mắt.
-Nhìn lại xem này! – Nó quát.
Hiện tại… Cái gối ôm từ tối hôm qua đã không cánh mà bay xuống và nằm yên phận dưới đất…
Nó thì nằm trên cánh tay hắn…
Tay ôm hắn rất chặt…
-A…! – Hắn xem xét lại một lúc thì
nó đã nhảy xuống vớ lấy cái gối ôm
trên sàn nhà và phang vào mặt hắn
một cách không thương tiếc – Au…!
-Chết mày chưa, cho mày chừa! – Nó vừa đánh hắn vừa lẩm bẩm.
-Này! – Hắn hét lớn rồi lấy tay giữ
cái gối lại.
-Cái đồ biến thái! Sao lại làm thế
hả? – Nước mắt nó trào ra, tèm lem cả cả khuôn mặt.
-Này! Sao lại khóc hả? – Hắn không
biết làm gì hết – Sao cưng lại mắng
anh? Là tại cưng đó chứ!
-Cái gì? – Nó tròn mắt – Tại tôi à
nhầm em sao? Nghĩ tôi ngốc đến
mức độ đó hả?
-Thật mà! – Hắn vẫn quả quyết.
-Tôi không tin, không tin! – Nó ôm
đầu, lắc liên tục.
-Phải tin! – Gằn giọng, mắt hắn
quách lên.
-Ơ… – Dù giận thật nhưng nó cũng
thấy sợ và nhớ lại thì hình như…
Nó thường bị mộng du…
-Sao nào? – Hắn dịu giọng lại, hỏi.
-Vậy… vậy anh kể xem? – Nó hơi
lưỡng lự.
-Ok, chuyện là thế này…
***
Đêm xuống…
Hắn đang say giấc nồng thì…
Bịch!
-Cái thứ gì phá hết cả giấc ngủ của
người ta thế hả? – Vò đầu, hắn tức
giận quát.
Thấy cái gối ôm bị người nào đó
nhẫn tâm vứt thật mạnh xuống đất,
còn có cái gì đó đang nặng trĩu trên
bụng hắn. Nhìn xuống, hắn thấy một cánh tay có làn da trắng nõn, nhìn kĩ hơn đúng ra là nó đang ôm hắn, rồi còn vùi đầu vào người hắn nữa chứ..!
-Này! – Hắn lay nó.
Im lặng.
-Có nghe thấy anh nói gì không? –
Hắn nói to hơn.
Vẫn im lặng.
-Haiz… Bó tay rồi! – Hắn thở dài
ngao ngán.
Lại nằm xuống ngủ tiếp, hắn nghĩ
chắc là nó bị mộng du thôi.
***
-Có thật như vậy không? – Nó hỏi,
nhìn hắn đầy nghi ngờ.
-Thật! – Hắn khẳng định chắc nịch –
Mà có phải cưng bị bệnh mộng du
không vậy?
-Ừ… thì đúng – Nó gãi đầu. Nghĩ lại
cảnh đêm hôm qua thì chẳng biết
phải chui đầu vào đâu nữa.
Xấu hổ…
-Thể nào! Anh đoán không có sai mà!
– Hắn tự tin nói.
-Xùy! – Nó phẩy tay rồi trợn mắt –
Mấy… mấy giờ rồi…?
-Chắc cũng & giờ rồi đó! – Hắn thản
nhiên trả lời.
-Á! Muộn học của em rồi! – Nó hét
toáng lên và chạy tán loạn.
-Hôm nay em chuyển về trường anh
mà! – Hắn nghiêng đầu.
Stop!
-Anh vừa.. vừa nói cái gì? – Nó lắp
ba lắp bắp.
-Em chuyển về trường anh! – Hắn cố nhấn mạnh từng chữ, từng từ một.
-À! – Nó ngồi xụp xuống sàn nhà.
-Đừng lo, không muộn được đâu! –
Trấn an nó, hắn nói tiếp – Nhưng 7
giờ 30 phút là vào đó nên làm vệ
sinh nhanh lên! Anh xuống tầng
dưới làm cũng được!
-không! – Nó hét.
-Tại sao? – Mặt hắn trông ngơ ngơ.
-Tôi à nhầm em bị mù đường đó!
Anh không nhớ à? – Nó hỏi.
-À! – Hắn tự cốc vào đầu mình rồi
cười, một nụ cười tỏa nắng – Anh xin lỗi, tự nhiên quên mất!
-Không sao! – Nó cười, lần đầu cười
với hắn, nụ cười nhẹ tựa cánh hoa
quỳnh hé nở.
-Đồng phục của em để anh lấy! Đi
làm vệ sinh đi! – Hắn giục xong mở
tủ lấy ra một bộ đồ được gói trong
bao ni – lông cẩn thận.
-Ừm! – Nó bước vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau…
Nó mở cửa thì đã thấy hắn chỉnh tề
trong bộ đồng phục. Áo trắng, quần
dài đen, lúc này nó mới nhận ra là
hắn rất đẹp trai và có một chiều cao quá là chuẩn. Mặt nó đơ đơ ra chút xong cũng lấy lại vẻ thường ngày, hỏi.
-Không làm vệ sinh à?
-Trời! Chờ em thì muộn học thật
luôn đó! – Hắn chu mỏ – Làm xong
từ lúc em vẫn còn đang ngủ cơ!
-Vậy là anh… – Nó tròn mắt, thì ra là hắn không đẩy nó ra chứ không
phải…
-Thôi, xuống nhà nào! – Đánh trống
lẳng, hắn bế nó xuống dưới nhà.
-Á! – Nó kêu la, đây là lần thứ bao
nhiêu kể từ ngày hôm qua, nó bị hắn bế rồi không biết?
Hình như là bà Yong vẫn chưa về nhà…
-Lấy đồ ăn sáng rồi đi học nào! –
Cầm lấy hai túi đồ, hắn đưa cho nó.
-Ờ,,, Cảm ơn nha! – Nó nhận lấy túi
của mình rồi trả lời nhưng hơi dừng lại – Ai nấu đây?
-Đừng lo! Không phải anh nấu đâu!
Mẹ nhờ dì Năm làm cho đó! – Hắn
thở dài.
-Vậy thì may! – Nó nhẹ nhõm hết cả lòng, nhắc nhở -Thở dài nhiều quá cẩn thận già sớm đó!
-Ừ! – Hắn cười tủm tỉm – Già xong
chết thì em sống với ai?
-Anh..! – Nó tím mặt.
-Đúng rồi! – Hắn nhớ ra, cười gian – Nhớ phải làm gì chưa?
-Làm gì là làm gì? – Nó ngẩn ngơ.
Chụt.
Hắn hôn môi nó.
-Việc đó đó!
-A! – Nó hét, đánh vào người hắn
mấy cái.
-Thôi! – Hắn cười, kéo tay nó ra
ngoài – Đi học nào, vợ yêu!
-Ẹo! Mắc mửa quá! – Nó ho sặc sụa.
Một cái xe ô tô màu trắng đã đỗ ở
cửa nhà hắn…
Một người đàn ông trung tuổi, mái
tóc đã lấm chấm điểm những sợi
bạc bước từ trong chiếc xe ra, kính
cẩn cúi đầu trước hắn và nó.
-Cảm ơn chú! – Hắn cười mỉm.
-Không có gì, thưa cậu chủ! – Giọng
nói của ông trầm ấm vô cùng.
-Chú cứ gọi cháu là Jun Hyung được
rồi! – Thở hắt, hắn lắc đầu nói rồi
quay sang nhìn nó – Đây là “vợ yêu”
của cháu!
-Chào cô! – Ông lại một lần nữa cúi
đầu.
-Dạ, chú gọi cháu là Yo Seob
được rồi! – Nó cảm thấy cứ như
mình già đi thêm bao nhiêu tuổi
nữa vậy.
-Đúng đó chú! – Hắn chen vào nói.
-Ừ, rồi rồi! – Ông lắc đầu, cười rồi
nhắc nhở – Nhanh lên đi không
muộn học rồi đó!
-Á! – Nó sực nhớ ra thì hét lớn.
-Vâng ạ! – Hắn kéo nó lên xe rồi vẫy tay chào ông – Cháu chào chú!
-Cháu chào chú ạ! – Nó cũng vội
vàng chào theo.
Hắn và nó đến trường bằng chiếc xe o tô màu trắng và tất nhiên hắn là người lái rồi.
- Nhanh lên đi! Không lẽ ngày đầu
tiên vào trường mới mà tôi à nhầm
em đi muộn thì còn ra cái thể thống gì nữa! – Lay lay tay hắn, nó giục.
-Biết rồi mà! – Hắn nhăn mặt – Nói
nhiều thế!
-À! – Nó bỏ qua chuyện muộn học và
hỏi – Sao anh cứ gọi tôi cưng vậy?
-Thích! – Hắn cười khì khì.
-Chắc là gọi mấy em chân dài như
vậy quen rồi phải không? – Nó chu
mỏ, quay mặt ra nhìn khung ảnh
bên ngoài qua cửa kính ô tô.
-Sao vậy? – Hắn huých vai nó, hỏi.
-Sao là sao? – Không nhìn hắn, nó
trả lời.
-Giận À? – Hắn cười.
-Điên sao giận! – Nó quay lại, tức
giận nói – Đồ khùng! Tập trung mà
lái xe đi!
-Thực ra thì mỗi Seob là anh gọi
bằng cưng thôi! – Giọng hắn trầm
lại.
-Hả? – Nó tròn mắt – Tại sao?
-Không biết nữa! Chắc vì muốn cưng là của riêng mình! – Vẫn cái giọng nói đó, hắn trả lời.
Nó không nói gì.
Cảm xúc bây giờ cũng rối loạn và rất khó nói lên thành lời. Nó bị làm sao thế này? Vui ư?
Không thể nào!
Không thể nào như vậy được!
Nó không tin, không tin là trong lòng mình lại thấy sung sướng khi hắn nói vậy!
Trời oi! Đau đầu quá!
…
Vèo…!
Một chiếc xe phân phối lớn màu đen lượn qua trước chiếc xe ô tô của hắn và nó, người lái là một cô gái. Dù là đội mũ bảo hiểm nhưng rất dễ nhận ra do cái thân hình nhỏ nhưng không phải quá mi-nhon của cô gái ấy. Cô quay lại nhìn nó, ánh mắt ánh lên những tia vui mừng nhưng cũng khó hiểu… Nhưng…
Ánh mắt cô ấy nhìn nó…
Rất quen…
Không lẽ…
Chị… chị họ…?
Kít!
Nó đang mải suy nghĩ thì hắn phanh xe lại, làm nó chúi đầu về phía trước, mặt nhăn nhó một cách khó chịu.
-Nè! Đi kiểu gì vậy hả?
-Thôi nha! – Hắn kêu – Muộn học rồi đó!
-Á! Muộn học! – Nó lúc này mới tá
hỏa khi hắn nhắc đến hai chữ “muộn học”.
-Đi thôi! Nhanh lên! – Hắn kéo tay
nó rồi mở cửa xe.
Oh My God!
-Anh Jun Hyung à! Anh làm bạn trai em nha! – Nữ sinh thứ nhất.
-Không! – Nhỏ thứ hai hét lên – Anh Jun Hyung phải làm Honey của em!
-Bọn cậu bị điên sao? – Đứa thứ ba
mắt tức giận – Anh ấy là của tớ, hiểu không?
Một lũ con gái ùa ra, liên tục nhảy
bổ vào mặt hắn đòi làm quen.
-Cái gì vậy trời? – Nó suýt nữa thì
chết ngửa với mấy người này.
Ngoài ra thì còn tất cả nữ sinh của
trường này nữa chứ!
Mắt mấy nàng không ngừng bắn ra
rất nhiều những hình trái tim có
cánh trong điên loạn…
-Ặc..! – Nó kêu lên một tiếng.
-Sao vậy? – Hắn hơi cúi người, khẽ
nói vào tai nó.
-Anh chắc nhiều fan hâm mộ lắm
nhỉ? – Nó nói khẽ.
-Còn phải hỏi? – Lắc đầu, hắn nói –
Đương nhiên rồi!
-Nè! Muộn học rồi đó! – Nó nhắc
hắn, nhăn mặt.
Hắn không nói gì hết, kéo tay nó
vượt khỏi lũ mê trai. Ánh mắt tóe
lửa của mấy nàng thi nhau chiếu
vào nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó…
-Ê! – Nó gọi hắn – Sao tôi lại thấy
lạnh sống lưng thế nhỉ?
-Cúi mặt xuống đi! – Hắn không trả
lời mà ra lệnh cho nó.
-Tại sao? – Mắt nó tròn to, hỏi.
-Bảo thì cứ làm đi! – Khẽ nhíu mày,
hắn nói.
Nó không hiểu mô-tê gì hết nhưng
vẫn làm theo.
Bốp.
-Cái gì vậy? – Nghe thấy tiếng động,
nó gặng hỏi và quay lại đằng sau
mình.
Mẹ ơi!
Cái ghế nhựa này ở đâu bay ra vậy?
Hình như là…
Nó ngẩng đầu và nhìn thẳng trước.
Trước mặt hắn và nó, lúc này là một cô gái với mái tóc được xõa dài quá lưng… Trên đầu còn một cái nơ màu hồng chói…Váy thì ngắn…
Áo thì để mở hai cúc đầu, không
thấy cái nơ của bộ đồng phục đâu…
Khuôn mặt đầy vẻ tức giận nhưng
công nhận là cô gái ấy rất đẹp…
-Anh! – Chị nũng nịu, chạy lại ôm
lấy cánh tay hắn trước đôi mặt trợn
tròn như heo luộc của nó.
-Chị bỏ em ra! – Hắn nhăn nhó, nhìn về phía nó đầy lo lắng.
-Sao gọi chị hoài vậy? – Chị cảm
thấy không thoải mái.
-Chị hơn em một tuổi thì phải gọi
bằng “chị” chứ! – Gỡ tay chị ra khỏi
người mình, hắn cầm lấy bàn tay nó.
-Thằng nhỏ này là ai? – Trừng mắt
nhìn nó, chị hỏi.
-Vợ yêu của em! – Hắn nói, nhấn
mạnh hai chữ “vợ yêu”
-Cái gì? – Chị quát lớn – Chị không
tin! Người em yêu là chị cơ mà!
-Dạ? – Lúc này nó mới lên tiếng,
nhìn thẳng vào mắt chị – Anh yêu
chị?
-Không có! – Xua xua tay, hắn hoảng hốt – Chị nhận vơ quá rồi đó!
-Em không có… – Chị chưa nói hết
thì hắn đã kéo nó đi mất.
Bốp.
Đi qua cái ghế nhựa chị vừa ném,
hắn quay lại, đá bay thẳng vào mặt
chị, lạnh giọng nói.
-Lần sau đừng bao giờ nói thế nữa!
Chị thì ngẩn tò te chẳng biết gì, nói
đúng hơi là ngất luôn ở đó mà
không ai biết.
…
-Này! – Hắn gọi – Đừng tin những gì chị ấy nói nhé!
-Ừ…! – Nó gật gật – Mà rồi tin thì
sao?
-Hả? – Hắn trợn mắt nhìn nó.
-Đùa thôi! – Nó cười cười – Mấy cái
kiểu này, em gặp nhiều ở trường cũ rồi!
-Ừ, may quá! – Hắn thở phào, thấy
trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Hắn lại “ngửa tay, ngứa chân” mà bế nó lên và bắt đầu chạy lên lớp.
-Á! Làm cái gì vậy? – Nó hét toáng
lên – Muộn học rồi mà!
-Muộn thì mới phải làm như vậy! –
Cười cợt, hắn nói.
-Mọi người thấy thì sao? – Nó vẫn cứ kêu trong thảm thiết.
-Kệ! – Hắn vẫn chẳng phản ứng gì.
Nó cứ kêu còn hắn cứ bế nó đi một
cách bình thản…
Không những thế mà còn kèm theo
những tiếng kêu oai oái của nó…
Lớp 11B2.
-Dạ, thưa cô! – Hắn thở dốc tay vẫn
giữ khư khư nó.
-Jun… Jun Hyung? – Cô giáo nhìn nó và hắn, hỏi – Đây là…
-Là học sinh mới ạ! – Bế nó vào hẳn
trong lớp, hắn trả lời.
Nó vẫn cúi đầu, không dám nói gì…
Mặt cứ đỏ lựng lên vì xấu hổ…
-Vậy sao? – Cô giáo như vỡ lẽ – Tại
sao em lại bế bạn thế này?
-Dạ, em thích, thưa cô! – Hắn hồn
nhiên trả lời.
-Thả bạn xuống đi! – Lắc đầu, cô giáo giục hắn.
-Để em hỏi bạn ấy đã! – Gật gật
đầu, hắn nói – Anh thả cưng xuống
nha!
-Ừ… – Nó cúi mặt.
-Sao em lại gọi bạn như vậy? – Cô
giáo khẽ nhăn mặt dù biết Jun Hyung là một học sinh hay gọi người khác bằng những cái tên yêu thích một cách bá đạo, nhưng chưa bao giờ gọi một bạn nào là cưng hết!
-Bạn ấy là vợ yêu của em mà! – Hắn chu mỏ.
-Cái gì? – Cả cô giáo và đám học
sinh trong lớp cùng kêu lên.
-Em không được phép? – Vẫn cái
điệu chu mỏ ấy, hắn hỏi.
-Thôi! Để bạn mới tự giới thiệu đã! – Cô giáo thở dài, nhìn nó.
Hắn thả nó xuồng…
Lúc này, nó mới ngẩng mặt lên nhìn mọi người trong lớp…
-Chào…mọi người! Mình tên là…
Yang Yo Seob!Mong được giúp đỡ!
–Nó hơi lắp bắp.
-Oa..! – Nam sinh của cả lớp kêu lên
– Dễ thương quá à!
-À… ừ… Cảm ơn các bạn! – Nó cười.
-Cả baby nữa chứ! – Một nam sinh
nói.
-Trông như hotboy vậy! – Nam sinh
khác gật gù tỏ vẻ đồng ý.
-Ước gì đó là người yêu mình nhỉ? –
Nam sinh thứ ba chằm chằm nhìn
nó.
Hắn lạnh lùng, lườm cho mỗi tên
một cái cháy da mặt…
Hắn đang…
Ghen mà…
-Em ngồi cùng Jun Hyung nhé! – Cô
giáo vỗ vai nó, mỉm cười.
-Ưm… Dạ! – Nó chẳng biết nói gì
hơn ngoài gật đầu lia lịa.
-Cô! – Mấy tên nam sinh khác lại kêu lên một cách thảm thiết.
-Sao? – Cô nhìn mấy đứa học trò của mình, khẽ nhăn mặt.
-Tại sao cô lại đối xử với chúng em
như thế? – Một nam sinh lên tiếng
phản bác hành động vừa rồi của cô
giáo.
-Là sao? – Có nhìn mấy đứa một cách khó hiểu.
-Bạn Yo Seob đó! – Nam sinh vừa rồi tiếp tục nói – Sao cô không cho ngồi cạnh một trong số tụi em mà lại là cạnh Jun Hyung?
-Các em thật là… – Cô giáo lắc đầu
ngán ngầm.
-Chúng em bình thường, thưa cô! –
Nam sinh khác đứng dậy, nói lên ý
kiến của mình.
Bốp!
-Sao các em lại có thể nỡ lòng nào
mà chia rẽ Jun Hyung với vợ của
bạn ấy chứ? – Cô giáo đập cây thước xuống bàn một cái thật mạnh rồi nói.
-Hết hồn! – Cả lớp ôm tim, tròn mắt nhìn cô.
-Nhìn gì cô? – Nhăn mặt, cô giáo
nhìn cả lớp.
-Này! – Hắn nãy giờ mới lên tiếng,
lườm lườm mấy tên vừa nói.
-Jun… Jun Hyung đừng nhìn tụi
mình như vậy… Haha..! – Hai người
kia gãi gãi đầu, tỏ vẻ sợ hãi.
-Sao các cậu lại muốn cướp vợ tớ hả mấy cái tên chết bầm chết dập kia?
– Hắn nói, mắt vẫn chằm chằm nhìn như muốn bóp nát mấy tên bạn đểu giả kia ra.
-Đâu có! – Một tên khác đứng dậy,
vô tội trả lời.
-Còn không có sao? – Mắt hắn rực
lửa.
-Chỉ là bạn Yo Seob dễ thương quá
nên… – Tên nam sinh kia mặt hơi đo đỏ.
-Này nhé! – Chạy lại gần tên nam
sinh kia, hắn vỗ vai rồi hùng hổ
tuyên bố – Khen vợ yêu của tớ thì
khen nhưng cấm tiệt việc cưa cẩm,
hiểu chưa hả cái lũ này?
-Dạ! – Cả đám nam sinh trong lớp
cùng hét lên – Hiểu rồi ạ!
-Tốt lắm! – Hắn cười, quay qua phía
cô giáo, hỏi – Bậy giờ đang là tiết gì
vậy cô?
-À… Tiết sinh hoạt! – Cô giáo trả lời.
-Em với bạn Yo Seob không học tiết
này nha cô! – Xong, hắn chạy lên,
cầm tay nó định kéo đi.
-Này! – Cô giáo gọi lại, mặt nhăn nhó tỏ ra khó chịu – Sao em toàn bỏ tiết của cô hả/
-Vì em thích! – Hắn trả lời tỉnh
queo.
-Hả? – Mặt cô trợn tròn.
-Thôi mà! Cô cho em đi đi mà! – Hắn năn nỉ rồi làm bộ mắt to nhìn cô giáo.
Nhưng…
Không phải hắn muốn quyến rũ cô…
Mà là…
-Cô cho bạn Jun Hyung đi đi cô! – Một nữ sinh mắt xanh mỏ đỏ đứng lên.
-Đúng đó cô! – Một con nhỏ mặt cận khác nói lớn.
-Nha cô! – Lại thêm một cô bé rất
bình thường cười cười.
-Cô đồng ý đi nha? – Cả đám con gái trong lớp cùng đồng thanh.
Dù là rất ghen ghét nó vì là vợ của
hắn…
Nhưng nhìn thấy cái điệu ấy thì mấy em chẳng còn tâm trí đâu mà ghen…
Tập trung vào ủng hộ hắn thôi…
-Rồi! – Cô giáo trợn mắt, quát.
-Cảm ơn các bạn! – Hắn nháy mắt
với đám con gái, quay sang nói với
cô giáo – Cảm ơn cô luôn nữa!
-Không có gì! – Đồng thanh lần hai,
tất cả nữ sinh cùng ôm khuôn mặt
đỏ ửng như sắp muốn nổ tung của
mình.
Hắn buông tay nó ra…
Nó vẫn cứ đứng im như trời trồng…
Hắn lại bế nó lên trước mắt cả lớp
làm nó hét toáng lên.
-Á! Anh… anh làm cái gì vậy hả?
-Đi tham quan trường! – Hắn cười
cợt rồi nhìn cả lớp, nói – Tiết hai
chúng tớ quay lại nha!
-Ư… Ừ… – Cả lớp ấp úng, nói không
lên lời vì thực sự thì tam trạng bây
giờ của tụi này chỉ đi liền với một từ thôi…
Shock toàn tập…
-Nhớ vào lớp đúng… giờ đó! – Cô
giáo cũng lắp bắp nói với theo từ
đằng sau…
-Dạ! Em biết rồi cô! – Trả lời xong,
hắn bế nó chạy đi mất.
…
-Này! – Nó gọi hắn.
-Sao? – Lạnh giọng, hắn nói.
-Anh… sao thế? – Cúi mặt, nó khẽ
hỏi.
-Không làm sao cả! – Hắn trả lời gọn lỏn có ba chữ.
-Rõ ràng là có mà! – Nó vẫn cố chấp
nói.
-Không!
-Có!
-Không!
-Có!
-Được rồi! Tôi ghen đó! Thì sao? –
Mặt hắn đỏ bừng bừng.
-Ghen? – Nghiêng đầu, mắt tròn to
long lanh, nó ngớ người.
-Đúng! – Đầu hắn dường như sắp bốc khói.
Đi qua một khu vườn nhỏ của
trường, nó nói lớn…
-Ra kia ngồi có được không?
Im lặng…
Hắn không trả lời…
Từ từ bế nó và đi về phía thảm cỏ
xanh rờn, từng làn gió khẽ vờn qua
mái tóc…
Một cảm giác dễ chịu ôm lấy toàn bộ phong cảnh nơi đây…
Yên tĩnh…
Hắn thả nó xuống, xong cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói bất cứ một lời nào cả…
-Đừng vậy nữa mà! – Nó tiến lại gần hắn, chu mỏ lên năn nỉ.
Im lặng…
-Jun Hyung! – Nhìn về phía hồ nước
mênh mông, nó hét lớn – Em ghét
anh!
Hắn quay ra nhìn nó bằng ánh mắt
khó hiểu…
Sững người…
Lại một lần nữa, nó làm hắn chết
đứng…
Nó… hôn.. hắn…
Dù nhẹ thôi…
Một nụ hôn lướt qua nhưng cũng
như bao lần khác, đọng lại hương vị
ngọt ngào đến khó tả…
Làm cảm xúc con người ta rối loạn…
-Cưng… ghét anh sao? – Hắn hỏi.
-Không hẳn là như vậy! – Nó cười,
ngước nhìn bầu trời xanh thẳm
Chụt.
Hắn hôn má nó…
Một cái hôn rất kêu…
Nhưng…
Nó hùng hổ nhìn hắn…
-Sao anh dám làm vậy hả?
-Thích! Rồi sao? – Hắn cười tủm tỉm.
-Muốn tôi đập chết anh lắm hả? –
Nó giơ tay lên trời.
-Cưng đánh anh rồi anh xấu thì đi
cua gái kiểu gì nữa? – Phụng phịu.
hắn chu mỏ nói.
-Đó là việc của anh! – Mắt nó phát
ra tia lửa điện – Không cần biết!
-Sao cưng nỡ vô tâm vậy? Tha cho
anh đi mà! – Vẫn cái điệu chu mỏ ấy, hắn xin nó.
-Không bao giờ! – Nói rồi nó đuổi
hắn chạy xung quanh khu vườn của
trường…
Hai người họ là như vậy đó!
Tiếng cười nói râm ran cả nơi đây…
Một bầu không khí thật yên tĩnh…
Và…
Đầy tình yêu thương của hai con
người…
Thật tiếc là tình yêu đó chỉ từ một
phía…
Của một chàng trai…
Còn cô gái kia…
Đến bao giờ mới nhận ra…?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro