Chương 13: Rình lén
Gửi tạm xe ở một gara nhỏ trông
đêm, Ki Kwang không đi về nhà, cậu bí mật đi đằng sau Dong Woon suốt quãng đường nó đi. Nó quẹo trái cậu cũng quẹo trái, nó đi thẳng cậu cũng đi thẳng, nó quẹo phải cậu cũng quẹo phải. Mỗi lần nó chuẩn bị quay lại thì cậu đều chạy lại một góc khuất nào đó để trốn. Lúc đó là hơn 8 giờ tối nên những quãng đường Dong Woon đi
qua rất tấp nập người qua lại, chỉ
cần không chú ý một chút thôi là
cậu sẽ bị mất dấu của nó ngay.
Nhưng đâu dễ dàng như cậu nghĩ.
Cậu đi đến đâu cũng bị mấy thằng
cùng nòi giống nhầm tưởng là người khác giới, giở giọng dụ dỗ “con gái nhà lành”:
-Này em gái! Đi chơi với tụi anh
không?
-Hey! – Mắt Ki Kwang trợn ngược, cậu chu mỏ tức giận – Tôi đâu phải con gái?
-Mặt trông cute thế này thì là con
gái chắc rồi! Cùng lắm lại theo phong cách Tomboy là đúng ấy gì?
Một tên phân bua, thực chất ra Ki Kwang chẳng hiểu cái gì hết. Lần thứ hai nghe đến từ Tomboy này mà vẫn chẳng hiểu nó là gì.
Ki Kwang vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy mà phủ nhận, cũng đúng thôi vì cậu chẳng phải Tomboy hay Tôm khô gì gì đó. Mà cậu là con trai, một thằng giống đực đấy. Mặt cậu tỏ rõ những gì cậu muốn nói, quát:
-Tôi nói cho các người biết! Cần thì
tôi đây chứng minh cho mà xem!
Đừng có thấy đứa con trai giống con gái mà lại tưởng là con gái thực sự, xong đi trêu trọc người khác quá đáng à nha!
-Con này hay đấy bọn mày! – Mấy
tên con trai cười gian xảo – Lôi nó
vào khách sạn hơi được đấy!
“Nói thật ra thì có ai quá đáng như
mấy tên con trai này không nữa, cả
lũ lôi một thằng cùng giống vào
khách sạn sao? Oh no!”
Roẹt!
Không thèm nghĩ ngợi gì thêm nữa,
Ki Kwang liền xé toạc chiếc áo đang mặc trên người ra, Chếc áo rách ra làm lộ rõ những đường nét nóng bỏng trên cơ thể Ki Kwang. Mấy tên kia thấy thế thì vừa nhục nhã vì nhầm nhọt nhưng lại vừa ghen tị với cái thân hình kia.
“Chệt tiệt! Mất dấu cậu nhóc mắt đỏ kia rồi!”
-Em có thể cho tôi hỏi chút được
không? – Khi bọn kia đã đi hết, Ki Kwang mới hỏi đại một con bé trên đường.
Cậu đang trong tình trạng quần
jeans dài với thân trần nên làm cô
bé kia ái ngại đỏ mặt.
-Dạ… – Cô bé kia khẽ ngập ngừng
cuối đầu – Anh cứ hỏi… đi ạ!
-Em có thấy một đứa con trai mặc
quần hộp, áo phông với mũ hip hop vừa đi gần đây không? – Cuống
cuồng hỏi thật nhanh, Ki Kwang nhìn ngó xung quang để xem chừng.
-Ơ… Đó là con trai mà anh! – Mặt cô bé ngơ ngác không hiểu gì, rồi
hướng tay về phía chiếc ngõ nhỏ –
Anh ấy đi về phía đó anh ạ!
Ki Kwang không kịp cảm ơn cô bé mà vội chạy lẹ đi luôn, len lách qua bao nhiêu đám đông, cậu mới có thể nhảy vào được cái ngóc ngách tối tăm đó.
Xoẹt!
Cạch!
Cạch!
Một loạt những tiếng động vang lên khi cậu bước vào. Cảnh tường đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh một đứa con trai đang trượt ván
trên con đường phẳng lì, những cú
nhào lộn khá điêu luyện làm cậu
không thể dời mắt. Cậu nhóc kia dừng lại khi nhìn thấy cái ánh mắt của người nào đó cứ chĩa vào mình.
“Tên nào lấp ló thế kia? Chẳng lẽ…”
-Ki Kwang? – Cậu không thể ngờ được là Ki Kwang lại đi đi theo nó đến tận đây.
-Ừ! – Ki Kwang bước ra khỏi góc tối đó khi đã bị phát hiện, lúc này cậu mới nhìn rõ toàn bộ nơi này. Đây là một sân trượt ván, hầu như xung quanh đây chỉ có mỗi cậu và Dong Woon, cảm giác gì đó hiu quạnh và trống vắng vô cùng. Nhưng dù gì thì cậu cũng thấy ngượng ngịu vì đi theo rình lén Dong Woon, không bị thấy thìu không làm sao chứ đằng này thì…
-Đi theo tôi sao? – Mắt của Dong Woon nhìn thẳng vào cậu, nếu như sau này có ước mơ thì Ki Kwang mong rằng nó sẽ. làm cảnh sát. Cái ánh mắt của nó đủ giết chết tội phạm rồi chứ chẳng cần phải tra khảo nữa làm gì cho mất thời gian.
Giọng Ki Kwang ngập ngừng tưởng chừng như phủ nhận:
-Thực ra… tôi…
-Khỏi nói nữa! – Dong Woon luôn thích chặn họng người khác một cách vô điều kiện. Nó hất hàm về phía chiếc ghế băng gần đó – Lại đó ngồi đi! Rồi muốn nói gì thì nói!
Ngoan như một đứa trẻ, Ki Kwang đi gần chiếc ghế rồi ngồi xuống. Nhìn từ trên xuống dưới của cậu làm Dong Woon khẽ cau mặt lại, nó nhìn cậu như đợi câu giải thích vì cái bộ dạng bây giờ.
-À… – Như hiểu ý của Dong Woon, Ki Kwabg trách móc nó – Đó là tại cậu nha, ai nói cậu đi nhanh thế làm gì? Làm tôi đã mất dấu của cậu xong còn bị bọn mấy thằng điên khùng kia tưởng là con gái đấy! Suýt nữa thì bị bọn nó lôi vào khách sạn đó! Cậu biết không hả?
-Tự thú tội luôn? – Dong Woon lục trong túi đồ của ình ra một chiếc áo sơ mi rồi đưa cho Ki Kwang mặc – Mặc vào đi! Tôi không thích nói chuyện với ai mà thả rông đâu!
“Oh my! Cậu nhóc này lắm đồ của
con trai thế không biết? Nhưng dù gì cũng tội cho cái áo đắt tiền của
mình! Không biết mình nghĩ gì mà
lại xé nó đi nhỉ? Đúng là điên thật
rồi!”
-Cái áo này bao nhiêu thế? – Ki Kwang gặng hỏi số tiền, bởi lẽ cậu thấy cái áo này có vẻ đẹp hơn rất nhiều so với áo của cậu.
-Tiền nong gì ở đây? Cái đó là tôi tự
làm! – Ngồi xuống cạnh Ki Kwang, Dong Woon lấychai nước lọc ra tu ừng ựng, mồ hôi nhễ nhãi chảy đầm đìa trên khuôn mặt.
Mắt Ki Kwang hết nhìn chiếc áo, xong lại nhìn đến Dong Woon với vẻ “ngạc nhiên chưa”, thực sự thì nếu tin được truyện này thì mai cậu sẽ lên mục đầu tiên của chương trình Chuyện lạ thế giới.
-Haha… – Không hiểu tại sao mà Dong Woon lại bật cười, nó cười rất sảng khoái, dường như rất lâu rồi nó chẳng được cười vậy đó – Trông cái mặt ngộ quá!
Tôi đùa đó!
“Cậu ta…”
-Cậu vừa… cười? – Ôi trời, lại thêm
một Chuyện lạ thế giới nữa. Dong Woon cười là rất hiếm khi gặp, nó bắt đầu làm Ki Kwang sợ rồi – Tại sao bây giờ cậu mới cười?
“Ax, mình vừa làm gì thế này? Chắc
đầu có bom quá!”
Nó cố lảng tránh câu hỏi đó của
Ki Kwang, mặt cậu khẽ quay đi. Không, cậu không muốn nhắc lại về cậu ấy, không muốn nhắc lại về những thứ đã làm cho cậu ngừng cười, cậu không muốn.
-Đừng hỏi tôi nữa! – Dong Woon tức giận, cậu xách túi đồ và cầm ván trượt bỏ chạy khỏi Ki Kwang. Cậu cứ chạy như thế, cho dù Ki Kwang có gào đến khản cổ nhưng
tốc độ chạy của cậu cứ nhanh dần,
nhanh dần.
Cậu đứng lại, nhìn bóng cậu chạy xa
dần, lẩn khuất trong đám đông kia.
Thoáng qua, cậu ta thấy cậu quay đầu lại, mặt cậu ửng đỏ, nước mắt cậu chảy dài trên hai gò má kia, những giọt nước mắt ấy trở nên lạnh giá trong cái mùa hè nóng bức này.
“Tại sao cậu lại khóc hả… Dong Woon?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro