Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3


_Cạch!
Tiếng cửa đóng lại vang lên cũng là lúc lớp vỏ bọc cứng rắn mà nãy giờ cô cố gắng tạo ra vỡ tan, Hàn Vy úp mặt vào chăn khóc run lên. Tiếng khóc nghẹn lại, lúc đầu chỉ là tếng nấc nhỏ nhưng dần dần như không kìm nổi nữa cô bật khóc lớn dần lên.
Thế giới của cô...tất cả đã kết thúc rồi. Tình bạn, tình yêu,...tất cả đã không còn nữa. Mọi thứ đều là do cô chọn lựa, là do cô cố chấp níu giữ. Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu...cái gì không phải của mình thì mãi mãi...cũng sẽ không thuộc về mình. Có lẽ đã đến lúc cô nên làm điều mà trước giờ cô luôn nghĩ đến rồi. Sẽ rất khó khăn nhưng đó là con đường cuối cùng của cô.
       😥😥😥😥😥😥
   Tựa người vào cửa, nghe thấy tiếng khóc của cô từ bên trong vọng ra khiến trái tim anh đau nhói. Hai bàn tay xiết chặt lại nổi đầy gân xanh, thực sự...anh chỉ muốn nhào vào bên trong...ôm chặt cô vào lòng. Muốn nói với cô là...mọi chuyện không phải như vậy. Anh chưa từng coi cô là vật thế thân của bất cứ ai, cũng không phải lấy cô là để khoả lấp khoảng trống trong tim mình.
Anh không phủ nhận, lúc mới cưới cô anh chưa thực sự yêu cô. Nhưng mà...thời gian sống chung nhà với cô tình cảm trong anh đã khác. Đã không phải giống như trước nữa.
Anh đối với cô là thật lòng, anh yêu cô, yêu bản tính thiện lương, trẻ con của cô. Yêu ánh mắt lúc cô mỉm cười, yêu bàn tay nhỏ bé lúc cô từ phía sau ôm lấy anh. Tất cả của cô đều khiến anh ngày càng say đắm.
Chỉ là...có lẽ cũng do là bạn thân của nhau từ nhỏ cho nên trong cách biểu đạt tình cảm anh còn rất vụng về. Dù đã cố gắng nhưng anh vẫn không thể làm mọi thứ thật tốt, vẫn không thể làm cho cô cảm thấy hạnh phúc thực sự.
Chuyện trưa nay hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, là người yêu cũ đến tìm anh, cũng là cô ta bất ngờ hôn anh khiến anh không kịp trở tay, đến lúc phản ứng được thì anh đã thấy cô đứng sững người ở trước cửa.
Thật không ngờ vì chuyện này mà lại khiến con của anh....
Ngước nhìn khoảng trống trước mắt, khiến anh cảm thấy hốt hoảng, một nỗi bất an không biết từ đâu xâm chiếm trong lòng khiến anh không tự chủ mà càng xiết chặt hai bàn tay hơn.
_Vy vy...anh nhất định...nhất định sẽ không buông tay em đâu.
Lần nữa quay người lại nhìn vào bên trong qua tấm kính nhỏ anh khẽ thì thầm. Sau đó anh quay người bước đi, bóng dáng cao lớn nhưng lại mang một cảm giác bi thương đổ dài trên nền gạch trắng của bệnh viện rồi khuất dần nơi hành lang.
***
Cầm chiếc túi giữ ấm trên tay, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Sáng nay anh đã dậy rất sớm để nấu cháo cho cô,anh biết cô rất thích ăn đồ ăn của anh nấu.
Mang theo một chút chờ mong được nhìn thấy nụ cười của cô nhưng khi anh bước vào thì...mọi thứ trống rỗng. Cô không có ở trên giường, chăn đệm được xếp gọn gàng.
Đặt vội hộp cháo xuống bàn gần đó anh chạy lại mở cửa phòng vệ sinh nhưng bên trong không một bóng người.
_Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên khiến anh quay ngoắt người lại. Nhưng bước vào lại là cô y tá.
_Anh đến tìm bệnh nhân phòng này à?  Hôm qua cô ấy làm thủ tục  xuất viện sau đó đi rồi.
_Đi?  Cô ấy đi đâu?
_Tôi không biết, bác sĩ bảo cô ấy không nên xuất viện trong tình trạng đó nhưng cô ấy vẫn dọn đồ rồi đi luôn...
_Rầm!
  Chưa đợi cô y tá nói xong anh đã vội vàng chạy thật nhanh ra ngoài. "Vy vy...em không thể như vậy. Không thể không cho anh giải thích"
Vừa chạy anh vừa lẩm bẩm, trong lòng trở nên hoảng loạn. Cảm giác như bản thân vừa đánh mất cái gì đó rất quan trọng. 😥😥😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mybui