
Phiên ngoại 1: Nic - Good: Đem anh đặt vào tim
Ngữ cảnh: Là tiếp nối của chap 14.
Thể loại: Chủ công (thường thì mọi người hầu như đều viết theo góc nhìn của thụ, nghĩa là chủ thụ, sẽ dễ viết hơn. Nhưng mị lại muốn xây dựng câu chuyện theo cái nhìn của Technic)
Chỉ là một phiên ngoại nho nhỏ, mị dành ra để viết về couple Nic - Good. Đây cũng coi như món quà cho ngày cuối năm mị muốn gửi đến độc giả. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thời gian qua, mong rằng sang năm mới, mọi người có thể tiếp tục ủng hộ mị như vậy.
Ngày mưa rét dưới thời tiết cắt da cắt thịt tại miền bắc, mị đã dành cả ngày ngồi bên máy tính, tay chân lạnh cóng gõ từng con chữ một, chỉnh sửa từng lời văn, chỉ mong có thể đem đến cho độc giả một phiên ngoại đặc biệt nhất.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé, nhất là những bạn đang xa quê hương.
Happy New Year...
.....
Độc giả ship thuyền Nic - Good đâu nạ. Hãy cho mị thấy cánh tay của các bạn.
.........
Chuyện kể lại rằng, giữa hai thằng bạn thân nhất bầu trời nhất quả đất kia có một giao ước nho nhỏ như thế này.
Nếu Technic lấy được số điện thoại của cô bạn gái năm nhất vừa tán tỉnh Techno thì Kengkla sẽ hẹn gặp Good tới bãi đỗ xe, giả làm một cuộc hẹn tình cờ giúp bạn.
Trên thực tế, Nic đã hoàn thành rất tốt công việc. Cậu không rõ Kengkla dùng cách gì để hẹn Good cho cậu, nhưng cậu đảm bảo, việc gì thằng ranh này nó hứa, chắc chắn nó sẽ làm được bằng bất kể giá nào. Và rồi quả nhiên là như thế, không lâu sau khi số điện thoại của đàn chị năm nhất trong trường anh No được gửi đi, Good ngơ ngác xuất hiện ở bãi đỗ xe thật.
Technic ngày ngày ở cạnh Kengkla nên cũng gọi là có học được cách đóng kịch giả như thật đi. Thấy Good đang tới gần, Nic há hốc mồm thốt lên đầy "kinh ngạc".
- Go...od... Good làm gì ở đây vậy? Trùng hợp quá...
Good đang đi tìm Techno, trong lòng lúc này đang đầy rẫy những thắc mắc. Anh No xảy ra chuyện gì mà có thể biến mất nhanh chóng rồi lại gọi cậu tới như thế này? Anh ấy gọi anh Champ hay anh Type thì Good cũng không lấy làm lạ lắm. Đằng này lại kêu cái đứa chậm chạm như Good tới nữa chứ. Good còn chẳng kịp thông báo cho mọi người là anh No có chuyện, cứ thế đến đây. May sao gặp được Nic, như bắt được vàng.
- Nic... Là... anh... No... gọi... Good... tới... Anh... No... xảy... ra... chuyện... gì... sao...?
Technic thầm mắng nhỏ trong lòng. Con mẹ nó, ngài Kengkla quả nhiên cao tay có thừa, dùng hẳn danh tính anh No để gọi Good tới. Chuyện này càng không thể để anh ấy biết được, nếu không, cậu lại bị trách oan, có nhảy xuống sông hoàng hà cũng chẳng sạch được nghiệp.
- Anh No cũng ở đây ạ? Nic không gặp. Chắc là anh ấy về trước rồi.
- Vậy... à...
- Vâng.
- Nếu... không... còn... việc... gì... nữa... thì... Good... về... đây...
Good đang chuẩn bị quay lưng trở về quán rượu ốc thì một tay đã bị Nic nhanh nhảu giữ lại. Good ngơ ngác nhìn cái người đang liều mình nắm chặt lấy tay anh kia, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Cái thằng nhỏ này hôm nay sao thế nhỉ? Cứ ấp a ấp úng hoài. Technic mọi khi có biết nói lắp là cái gì đâu, thế mà hôm nay cứ ầm ờ mãi, mãi chẳng thốt ra câu.
Tới giờ Good mới hiểu cảm giác của mọi người khi nghe mình nói. Quả là sốt hết cả ruột ý.
Technic tuy trình độ diễn kịch có thể sấp sỉ ở mức thượng thừa nhưng mặt lại không đủ dày bằng Kla nên đương nhiên ở cái phương diện này hơi bị lơ ngơ một chút. Đôi mắt anh long lanh nhìn cậu đầy mong chờ. Khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ kia khiến cậu bối rối mất một lúc lâu, mãi mới cất lời được.
- Good... Good... bạn... bạn gái ấy...
- Hở...?
- Vừa... nãy... anh Champ... muốn giới... giới thiệu ấy...
- Hở...?
- Good gặp... gặp người ta... chưa...?
- Hở...?
Trời ơi, anh ấy làm cậu điên mất. Chẳng lẽ cậu lại nói "Good hở ở đâu thì để Nic đạy hộ cho"??
Ý của cậu chỉ là muốn hỏi cái vụ giới thiệu bạn gái cho Good của đàn anh thôi mà. Tại cũng sợ người ta hiểu lầm, nên hơi khó nói chút xíu.
- Nic muốn hỏi cái chuyện... chuyện trong tin nhắn Good gửi ý... Anh... anh Champ... giới thiệu...
Technic cố ý bỏ ngỏ vế sau để Good tự hiểu. Và rồi may mắn làm sao cuối cùng Good cũng hiểu được cái ý mà Nic muốn truyền đạt.
Thật ra thì ngay từ đầu, người hiểu nhầm đã là Technic. Trong tin nhắn, Good chỉ muốn nói rằng, anh Champ sẽ giới thiệu bạn gái mới quen của anh ấy cho mọi người, trong đó có Good, thế mà chẳng hiểu cớ làm Nic lại nghĩ theo một nghĩa khác, để rồi tự mình làm khó mình suốt cả buổi tối hôm nay.
Good nghĩ theo cách của Good, Nic hiểu theo cách của Nic. Nic muốn hỏi một đằng nhưng Good lại trả lời một nẻo. Túm lại là mỗi người theo một hướng suy nghĩ khác nhau nhưng lại không ai biết người kia không giống mình, cứ hỏi và trả lời như đúng rồi.
- Rồi... anh... Champ... giới... thiệu... bạn... gái... rồi...
- Xinh không?
- Xinh...
- Good thích không?
- Thích...
Lời Good nói ra, nhẹ nhàng lắm, mà cớ làm sao Nic lại thấy như một quả bom nổ chậm vậy? Anh ấy nói chỉ có một từ rất ngắn gọn, mà cớ làm sao khiến đầu óc cậu như ngừng hoạt động?
Nửa cái thanh xuân của Nic chưa từng một lần nghĩ bản thân lại có ngày vì một thằng con trai mà tâm trạng như tụt dốc không phanh thế này.
- Good...
- Gì... vậy...?
- Em hơi mệt, em về trước nhé?
Good nhìn người đàn em trước mặt, có vẻ như thằng bé mệt thật, nó thở dài ra một hơi, cúi đầu nhìn xuống dưới đất thật lâu. Anh đưa tay chạm lên mặt mình, sau đó lại sờ vào mặt cậu. Không cảm nhận được gì cả. Anh đành nhích người thêm một chút, hai tay giữ Technic đứng nguyên một chỗ, hơi mỉm cười, từ từ đưa trán mình chạm vào trán cậu. Rất nhanh thôi, hai chóp mũi vô tình lướt qua nhau, nhưng điều đó cũng đủ để khiến vành tai của Nic đỏ như cà chua cuối vụ.
Technic cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh ấy qua cánh mũi xinh đẹp. Khuôn mặt anh ấy gần cậu quá, gần đến nỗi tim cậu nhảy dựng như sắp bật ra khỏi lồng ngực. Chân cậu mềm nhũn, suýt thì không đứng vững. Mắt cậu hoàn toàn không rời khỏi người anh. Chẳng rõ là vô tình hay cố ý, anh ấy rất tự nhiên vuốt má cậu, sau đó phán một câu xanh rờn.
- Nic... nóng... quá... ,... sốt... rồi...
Con mẹ nó chứ. Cậu có nên nói với anh rằng cậu không nóng vì ốm mà cậu bị sốt vì anh hay không?
Con trai con lứa gì mà tay chân ấm thế không biết, như có dòng điện mấy chục V chạy xuyên qua trái tim Nic khiến cả người cậu cứng đờ trong chốc lát.
Lúc Good buông tay ra khỏi má bỗng dưng cậu thấy có chút hụt hẫng, không kiềm được mà níu lại, nắm chặt không muốn rời. Good ngơ ngác nhìn hành động của đàn em. Biết mình hơi hớ, Nic đành chữa cháy.
- Tay em lạnh quá, Good cho em ủ ấm một chút nhé.
Good chầm chậm gật đầu. Nic được đằng chân lên đằng đầu, một lúc sau, gục luôn vào vai anh, cố ý sịt sịt mũi rõ to, ho thêm vài tiếng rồi than thở.
- Good, Nic hơi nhức đầu, Good cho Nic dựa chút nha.
Good có thể nói không được ư?
Cơ thể anh có mùi thơm mát thoang thoảng, không phải mùi bạc hà, cũng không phải mùi quế, mà nhàn nhạt chẳng rõ cụ thể là thứ gì, Nic chỉ biết nó vô cùng dễ chịu.
Cái ôm của anh ấm áp đến không thể tưởng tượng được, còn hơn cả gái ôm nữa cơ.
Trái tim cậu chưa một lần đập mạnh mẽ đến như vậy. Lòng cậu chưa từng sung sướng đến thế này.
Rốt cuộc thì, cậu đã mắc bệnh gì?
Good, phải chăng em đã thích anh? Thích như cái cách Kla thích anh No?
Giống như Kla từng nói, em thẳng chỉ vì chưa tìm được người đàn ông của cuộc đời mình?
Từ lúc quen biết anh, cậu hầu như chẳng có mấy hứng thú với những cô gái xinh đẹp khác. Nếu có hẹn gặp gỡ hay chơi bời gì thì cũng chỉ là đi một lần cho người ta bớt ngại, sau đó cậu liền biệt tăm luôn. Căn bản thân xác thì ngồi đó mà hồn cứ bay đi tận đâu đâu ấy.
Cậu lén lấy số điện thoại anh trong máy anh No nhưng lại không đủ can đảm để gọi đi. Cả ngày ngồi ngây ngốc ngắm dãy số đó đến thuộc làu làu mới thôi.
Dần dà, cậu chợt nhận ra một điều, bản thân cậu bắt đầu tìm đủ mọi lý do để được thấy anh ở một khoảng cách gần nhất có thể.
Lấy cớ đến cổ vũ đội trưởng đội bóng nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cái người đang chậm rãi chạy trên sân.
Lấy cớ đưa bạn thân tới gặp anh trai nhưng bản thân lại không muốn cách xa anh nửa bước.
Lấy cớ tìm đến anh, không một lý do chính xác, mục đích cũng chỉ muốn thấy anh trong tầm nhìn.
Xuất hiện trước mắt anh, đến những nơi anh đến, thấy anh cười, em như thấy vừng dương đang tỏa sáng.
Anh ấy có thể chậm chạp, chậm chạp từ từ tiến vào trái tim cậu.
Anh ấy có thể ngây ngốc, ngây ngốc không hiểu rõ lòng cậu.
Nhưng cậu biết cậu đã thích anh, thật sự thích mất rồi.
Hóa ra tình yêu cũng chỉ đơn giản như thế. Là một cái tình cờ, tình cờ người kia ngã vào thanh xuân, tình cờ người kia tiến vào cuộc đời, tình cờ đến nỗi mình còn chẳng có thời gian mà chuẩn bị tiếp đón. Đến lúc mình giật mình nhận ra thì người ấy cũng vừa hay tiến vào trái tim mình thật sâu, sâu lắm rồi, sâu đến nỗi không thể nào gỡ ra được nữa.
Good, em cả đời này đã nhận định, nhận định anh chính là một nửa còn lại của cuộc đời em, bằng bất kể giá nào, cho dù có phải dùng cái cách Kengkla vẫn thường dùng, em cũng phải chắc chắn một điều, không thể để anh biến mất khỏi em, một lần nào cả.
...
Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, mối quan hệ giữa Technic vào Techno tốt đẹp hơn hẳn, tốt đẹp đến nỗi Techno còn tưởng thằng em mình nó bị bệnh nan y nữa cơ.
Sáng sớm, sớm lắm, gà còn chưa gáy mà người ta đã thấy Nic dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh trai. Cơm nước nấu đầy đủ, xăng xe đổ đầy bình, chỉ chờ anh dậy là có thể đi.
Techno mắt tròn mắt dẹt nhìn em trai mình từ đầu đến chân, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình xem rốt cuộc thì cái thằng trời đánh này là cái thằng mất dạy nào nó nhập vào thân xác của thằng Nic nhà anh.
- Nic... Nic... Mày còn sống chứ? Mày biết đang ở đâu không?
Techno bày ra bộ mặt nghi ngờ nửa tỉnh nửa mơ hỏi, Technic lại rất vui vẻ gật đầu.
- Em biết chứ.
- Biết là tốt. Biết là tốt. Nhớ kĩ, đây là Trái Đất, không phải Sao Thổ nhà mày đâu, nhớ chưa?
Nếu trước mặt No là Nic của thời buổi trước hẳn là sẽ gắt lên rằng, anh điên rồi. Nhưng không, Nic của bây giờ ngoan ngoãn lắm, nhỏ nhẹ cười tươi roi rói.
- Anh cứ đùa.
Techno xin thề, anh muốn đập chết moẹ cái thằng này lắm rồi đây. Nó khiến anh nổi hết cả một tầng da gà lên mới chịu. Anh phải hỏi Kengkla mấy lần mới miễn cưỡng tin đây là em trai anh luôn đó trời.
Kengkla nói với anh rằng Technic là đang yêu. Yêu ai thì anh không rõ, anh chỉ hơi thắc mắc một điều, người yêu nó sao nó không quan tâm mà tối ngày hỏi anh. Good thích ăn gì? Good thích làm gì? Good thế nào? Good ra sao?
Ủa? Muốn biết thì đi mà hỏi Good chứ trời. Anh cũng không muốn nói đâu nhưng khổ nỗi, nó năn nỉ anh đến đứt cả cổ họng, thôi thì anh cũng tàm tạm nói cho nó biết những thứ anh biết vậy. Thắng bé nghe xong vui đáo để. Thề luôn, anh vẫn không hiểu nổi gì luôn.
Trong khi Techno vẫn còn đang dùng cả thanh xuân của mình để cố gắng hiểu ra vấn đề thì Technic đã ôm đống tài sản quý báu vào phòng riêng. Trên bàn học của cậu, ảnh Good bày la liệt, toàn là những tấm ảnh hiếm hoi cậu lấy được trên trang cá nhân Facebook của anh. Mân mê từng tấm một, cậu nở nụ cười đẹp đẽ.
Technic cảm thấy cậu của hiện tại không khác gì Kengkla là mấy. Lúc trước cậu từng dè bỉu nó rằng có thứ tình yêu nhảm nhí, vô cùng vớ vẩn. Vậy mà giờ đây nhìn lại, có khi cậu còn điên hơn nó luôn rồi.
Anh No trẻ con không có gì nổi bật, đúng. Anh No không thông minh nếu không nói là hơi ngốc, đúng. Nhưng anh No luôn đẹp đẽ và hoàn hảo trong mắt kla. Điều đó cậu đã từng suy nghĩ cả mấy tháng trời mà cũng không thể nào hiểu nổi, nhưng hiện tại cậu nghĩ mình đã thấm ra thật rồi.
Nếu anh No không có gì nổi bật thì Good lại hoàn toàn không có gì nổi bật hơn. Good chậm chạp và hơi ngây ngốc. Nhưng cậu lại thấy anh vô cùng đáng yêu.
Nụ cười của anh ấy đối với cậu như nắng mai rực rỡ. Ánh mắt của anh ấy đối với cậu như sao sáng giữa đêm đen.
Technic của ngày hôm nay, thật sự đã hiểu được nỗi lòng của bạn thân. Thật sự đã biểu được ý nghĩa của câu nói mà nó thường xuyên trả lời cho câu hỏi của cậu.
"Người tình trong mắt hoá thiên nga."
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro