Chap 47: Đừng ngủ nữa, em sắp không chịu nổi mất rồi
Vốn dĩ cơn đau đã âm ỉ từ đêm qua, nhưng mà anh chỉ nghĩ, có khi là bị đau dạ dày, nên ra hiệu thuốc mua tạm vài viên, uống xong rồi ngủ. Sáng nay dậy cũng thấy đỡ thật, anh chủ quan, cứ thế đi làm. Cho đến giờ thì lại chẳng biết vì cớ làm sao lại khuỵu xuống như thế này.
Anh lảo đảo muốn đứng lên thì đột nhiên lại ý thức được rằng bản thân đang nằm trong lồng ngực của người khác. Ngửa mặt lên nhìn một chút, người đang ôm lấy anh là Kla.
Khuôn mặt cậu hoảng hốt vô cùng, miệng không ngừng gọi tên anh.
Cậu vỗ nhẹ má anh, bàn tay run rẩy chạm vào trán anh, rồi lại sờ xuống bụng. Techno nhíu mày, cả người anh mềm oặt nằm trong lòng cậu. Kla chính thức bị khủng hoảng, sắc mặt tái nhợt.
Rồi cậu bế thốc anh lên, vội vã lao xuống tầng trệt. Techno không đủ tỉnh táo để biết ai là người đã lái xe đưa họ đi, anh chỉ mơ màng biết được rằng, Kla ngồi sau ôm anh, suốt dọc đường không ngừng quát tài xế tăng tốc.
Bụng dưới truyền đến cơn đau dữ dội, anh nắm chặt mép áo, cắn răng để không bật ra tiếng kêu. Kla bất lực nhìn anh run rẩy trong vòng tay mình. Anh cố nở nụ cười gượng gạo trấn an cậu. Thấy anh cười, khoé mắt cậu lại đỏ hoe.
Một lát sau, xe chở hai người đã đến cổng bệnh viện, chẳng chờ y tá đẩy xe ra đón, Kengkla đã bế Techno trên tay, hối hả chạy vào trong.
Anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật ngay sau đó. Bác sĩ yêu cầu người nhà chờ ở ngoài, Kengkla mới không yên lòng mà buông tay anh ra.
Kengkla như người mất trí cứ đi đi lại lại dọc hành lang, thi thoảng lại thò đầu qua khe cửa chật hẹp, trong lòng mong muốn có thể nhìn thấy anh, nhưng vô dụng. Từ trước đến nay, mọi thứ xảy ra chỉ cần là dính dáng đến Techno, cậu đều không kiểm soát nổi bản thân mình. Cậu dựa lưng vào bức tường trắng toát của bệnh viện, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Nhưng đến khi nhìn thấy cánh cửa kia hơi mở, bác sĩ đi ra, cậu lại vội vã lao tới như tên bắn, nắm chặt tay bác sĩ hỏi vồ vập.
Bác sĩ chậm rãi nâng gọng kính lên, giọng trầm trầm cất lời.
- Cậu đừng lo, chỉ là bị đau ruột thừa thôi. Nhưng cũng may là tới kịp lúc, muộn một chút nữa là không xong rồi.
Kengkla nghe xong thở phào nhẹ nhõm. Cậu cúi đầu cảm ơn bác sĩ, sau đó nhanh chân chạy theo y tá đang đưa Techno ra ngoài.
Khi Techno tỉnh lại đã là hai tiếng sau đó. Tường bao xung quanh là một màu kem dịu nhẹ, góc giữa phòng còn có một chiếc tivi lớn cùng nội thất sang trọng. Anh nhìn xung quanh với vẻ mặt lạ lẫm. Từ trước tới nay khi đi bệnh viện, anh đều là ở phòng bình dân, một phòng có bốn năm cái giường, khi chật quá còn phải nằm chung với người khác , lần đầu tiên được nằm giường chất lượng cao, liền có cảm giác gượng gạo.
Techno muốn ngồi dậy, lại có cảm giác như ai đó đang nắm chặt lấy tay mình. Anh chậm rãi nhìn sang. Kengkla ngồi bên giường, cằm tựa vào lòng bàn tay anh.
Techno chậm rãi đưa ngón cái xoa xoa sống mũi cao vút kia. Kengkla ý thức được rằng anh đã tỉnh, liền ngước mắt lên nhìn. Cậu đưa tay trái chạm vào trán anh, thấy anh không còn sốt nữa mới yên tâm hơn một chút. Bác sĩ nói anh không sao, nhưng chừng nào anh còn chưa xuất viện, thì vẫn là có sao.
Kengkla ngắm nghía anh một hồi, liền không nhịn được mà cúi đầu hôn nhẹ vào cổ tay anh, không ngừng miên man những ngón tay mảnh khảnh. Cảm giác ấm áp truyền đến, anh hơi nhắm mắt hưởng thụ. Nhìn khuôn mặt anh khi ấy, cậu đã không kìm được mà dịu dàng hôn xuống.
Sau đó, chưa kịp để cho Techno bày ra vẻ mặt ngơ ngác, cậu đã nhanh tay lật chăn chui vào nằm cùng với người ta, lại còn mặt dày bao biện.
- Anh nặng quá, em bế hơi nhọc, cho em nằm nghỉ chút nhé.
Thế rồi, có kẻ mặt không cảm xúc rúc đầu ngủ ngon lành, lại có người thổn thức mãi không thôi.
Cậu nằm rất sát anh, ôm anh từ phía sau. Anh có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ phả vào gò má mình. Có thể cậu ấy chẳng có ý gì cả, chỉ là mệt quá nên chợp mắt một lát, nhưng tim anh, dường như đã lạc nhịp rồi.
Nằm được một lúc, có ai đó rón rén quay người lại, khẽ rúc đầu vào vòm ngực rộng lớn kia, vụng trộm ôm lấy cậu thật chặt, vui vẻ cảm nhận cái ôm đã ba năm nay anh thầm nhớ. Anh nghe rõ tiếng tim cậu đập rộn ràng trong lồng ngực, khoé môi chợt cười rạng rỡ.
Đây không phải là mơ. Hoàn toàn là sự thật. Cậu ấy đang nằm bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở cùng cái ôm ấm áp của cậu ấy. Cánh tay cậu vững chãi vòng qua ôm lấy hông anh, nhưng vì sợ anh đau nên chỉ xoa xoa một chút mà không dám làm liều. Cậu cúi đầu nhìn xuống người trong ngực, trái tim liền thả lỏng đôi chút. Anh run rẩy nhìn cậu, đôi con ngươi long lanh, hai má đỏ ửng. Kengkla thở dài xoa xoa mái tóc anh, khẽ nói.
- Đừng ngủ nữa, em sắp không chịu nổi mất rồi.
Khuôn mặt cậu nghiêm túc lắm, có ai mà biết được rằng trong lòng lại đang dậy sóng. Ấy vậy mà Techno cũng ngây thơ gật đầu. Cậu bật cười hôn lên trán anh, nhỏ giọng khen một câu.
- Ngoan lắm.
Techno muốn đấm cho người này một cái. Anh đâu có phải con nít nữa đâu mà khen ngoan, anh còn lớn hơn nó nữa nhé. Anh phụng phịu, nếu không phải bởi vì hiện tại anh đang yếu, có khi anh đã nhảy dựng lên mà vả tới tấp vào mặt nó can tội giả vờ quên mất anh, rồi lại ghẹo anh như thế này.
Nhìn khuôn mặt giận dỗi của anh, Kengkla cười lớn, nhẹ nhàng kéo anh nằm sát hơn vào ngực mình, sát đến nỗi giữa cả hai hiện tại chẳng còn một chút khoảng cách nào nữa.
Cậu khẽ đưa tay mơn man gò má anh, rồi hình như có điều gì đó bất thường, cậu nhìn chằm chằm xuống dưới bụng anh, sắc mặt liền nháy mắt biến đổi.
Anh nhìn theo ánh mắt đó, phát hiện trên chiếc áo trắng tinh của mình có rơm rớm chút máu. Có lẽ ban nãy vì cử động mà vết mổ bị hở ra.
Kengkla nhanh tay cởi hai chiếc khuy áo bên dưới, hoảng hốt rút bông trắng trên bàn, căng thằng lau cho anh. Techno hơi nhíu mày, cảm giác đau từ dưới bụng truyền đến, anh mệt nhọc hít thở thật sâu, thật nhẹ nhàng. Kengkla vừa chăm chú lau vết thương còn rỉ máu, vừa liếc mắt nhìn vào xương quai xanh nhấp nhô đầy gợi cảm. Trong lòng thầm mắng bản thân thật không biết tiết chế, nhắc nhở mình rằng ở đây là bệnh viện, và anh là bệnh nhân, cấm được làm liều.
Kengkla lắc lắc đầu, tay vẫn dịu dàng chấm bông trắng quanh bụng anh. Techno thoải mái hơn hẳn, anh ngửa đầu, mắt hơi nhắm một chút. Hai người họ cứ như thế một hồi, người nằm ngửa hưởng thụ, kẻ lo lắng chăm sóc người kia, mãi cho đến khi chị y tá bước vào. Nghe thấy tiếng ho gượng gạo từ đằng sau, Kengkla mới bịn rịn rời anh ra. Y tá giả bộ nghiêm mặt trách móc.
- Mấy cái cậu này, ở đây là bệnh viện, không phải chỗ cho các cậu show ân ái. Mời cậu ra ngoài để tôi kiểm tra sức khoẻ bệnh nhân.
Techno xấu hổ vùi đầu vào chăn. Kengkla mỉm cười nhìn hành động trẻ con ấy, tay vươn ra tuỳ ý xoa đầu anh một cái, rồi dặn dò y tá vài câu, sau đó cũng vẫn là ngoan ngoãn lui ra ngoài.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro