Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung

4.Em gác bỏ mọi đau khổ trong ký ức, để tình yêu của anh trọn vẹn, nhưng em vẫn không thể tin đó là cuộc sống của chúng ta.

"Gần đây có một chương trình tạp kỹ đang tìm em, em có hứng thú thì tham gia?" Người đại diện đưa thông tin hợp đồng và nội dung chương trình tạp kỹ cho Châu Kha Vũ, nhìn nghệ sĩ của mình rõ ràng đang chán nản, khẽ cau mày, lại nói: " Không phải em nói sau khi đạt giải sẽ nói cho tôi tin tức em muốn công bố với mọi người sao? Dạo này tôi rất lo lắng về nó, em sao không nói gì hết? "

Châu Kha Vũ lật xem tài liệu mà không ngẩng đầu lên hay lên tiếng.

Người đại diện hiểu cậu đang có chuyện và thay đổi chủ đề, "Trương Gia Nguyên cũng sẽ tham gia chương trình tạp kỹ này. Đội ngũ làm chương trình nói có nội dung là xào CP của em. Em nghĩ mình có thể chấp nhận nó không?"

Châu Kha Vũ đình chỉ lật xem tài liệu, "Là Trương Gia Nguyên?"

Khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên trường quay, Châu Kha Vũ cảm thấy hơi sững sờ, giống như đã lâu không gặp. Hai người bắt tay và ôm nhau, cảnh tượng rất hài hòa, sau vài câu chào hỏi, họ được đưa vào phòng chờ riêng của mình. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Trương Gia Nguyên, sau khi tan nhóm điều khiến cậu không ngờ là Trương Gia Nguyên diễn xuất rất tốt mà không đi theo con đường của diễn viên.

Buổi ghi hình chương trình tạp kỹ diễn ra rất suôn sẻ, ngày đầu tiên ghi hình nên hoàn thành xong vẫn còn sớm, Châu Kha Vũ ngăn Trương Gia Nguyên lại: "Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Trương Gia Nguyên cũng có chút kinh ngạc: "Được rồi, liền đến nhà của em đi, gần đây lắm."

Châu Kha Vũ do dự trong chốc lát, hiện tại cậu rất sợ nhìn thấy Lưu Vũ.

Nhìn thấy vẻ do dự của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên cười nói: "Đừng lo lắng, hôm nay Lưu Vũ đi công tác, không có ở nhà."

Khoảnh khắc bước vào nhà của Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ có cảm giác như trở về căn phòng đôi của cả hai khi đó, căn phòng là phong cách yêu thích của Lưu Vũ, gọn gàng, sạch sẽ và đầy ấm áp.

Châu Kha Vũ nhớ rằng lần đầu tiên chuyển đến phòng dành cho hai người, Lưu Vũ đã thảo luận với cậu về cách trang trí căn phòng đẹp hơn.

Lúc đó, hai người còn chưa xác định rõ quan hệ của mình, bọn họ đang nằm trên giường nhìn những bức tranh mà anh đã chọn, tựa đầu vào nhau, những lúc như vậy Châu Kha Vũ không thể không dời mắt từ điện thoại đến trên khuôn mặt nghiêm túc giới thiệu từng bức tranh của anh, rồi để cậu chọn món mà mình thích.

Nếu Lưu Vũ đi công tác, mỗi tối anh ấy cũng sẽ gửi cho cậu thời gian đến của từng kiện hàng, nhắc nhở cậu không được quên nhận, mặc dù nhiều lần vẫn quên. Nhưng khi Lưu Vũ quay lại thì cùng nhau sắp xếp, cậu cảm thấy như thể bọn họ đang cùng nhau trang trí nhà của họ.

"Đây là phong cách của Lưu Vũ."

“Anh cũng thấy như vậy, lúc trước em dẫn Tiểu Vũ qua xem trang trí, anh ấy rất vui vẻ” Trương Gia Nguyên vẻ mặt tự hào, cũng giống như trước đây.

"Tôi tưởng là do Lưu Vũ trang trí."

“Anh ấy không có thời gian, anh ấy rất bận.” Trương Gia Nguyên nhướng mày, “Dù sao thì trong khoảng thời gian đó em cũng đang rãnh, hơn nữa em biết anh ấy thích phong cách nào, nên em đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh ấy. "

5.Lâu lắm rồi mới gặp có chút xa lạ, bắt tay chào hỏi lễ phép, em lại cố tình che giấu, rằng thế giới của em chính là người trước mặt.

“Em muốn ăn chút gì đó, anh đã lâu không ăn bữa cơm mà em làm rồi.” Trương Gia Nguyên mặc tạp dề, đi vào phòng bếp.

“Để tôi giúp em.” Châu Kha Vũ đi theo Trương Gia Nguyên vào bếp, hai người nói chuyện phiếm về những chuyện đã xảy ra trong nhiều năm qua, nhưng cả hai khéo léo tránh nói về Lưu Vũ.

“Anh có muốn uống chút rượu vang không?” Trương Gia Nguyên hỏi khi bữa ăn gần như đã sẵn sàng, em ấy tự hỏi bản thân mà không đợi Châu Kha Vũ trả lời, “Đỏ? Trắng?”

"Đỏ."

“Đúng vậy ha, em nhớ tới anh là vì uống Bạch gia trực tiếp khóc ra!” Trương Gia Nguyên cười nói, tựa hồ đột nhiên nhớ tới tại sao ban đầu lại cùng nhau uống rượu, Trương Gia Nguyên lại im lặng.

Châu Kha Vũ cúi đầu, lau sạch rau mùi trong tay, nhìn bún ốc trong tủ, mím môi không nói nữa, phòng bếp yên tĩnh một lúc, chỉ có thể nghe tiếng Trương Gia Nguyên dọn đồ ăn.

Có tiếng mở cửa, tiếp theo là một giọng nói nhẹ nhàng: "Gia Nguyên, anh về rồi."

Giọng nói này nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lại nổ vang bên tai Châu Kha Vũ như sấm sét vang dội,cậu kinh ngạc đến mức hồi lâu cũng không có phản ứng.

Trương Gia Nguyên cũng sững sờ một lúc, sau đó lớn tiếng đáp lại: “Anh về rồi!” Sau đó em ấy nhìn Châu Kha Vũ đang sững sờ xin lỗi: “Anh ấy nói ngày mai anh ấy mới về, không ngờ còn sớm hơn. . "

Trương Gia Nguyên bước ra đón người, Châu Kha Vũ theo em đi vài bước liền đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Trương Gia Nguyên thuận tay ôm người ở cửa vào lòng, mở to mắt nhìn bọn họ hôn nhau.

“Ở nhà có khách sao?” Châu Kha Vũ nghe thấy Lưu Vũ hỏi.

Ánh đèn ngoài cửa mờ mịt, Châu Kha Vũ không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lưu Vũ, nhưng cậu biết rất rõ Lưu Vũ trong giọng điệu này hẳn là đang nhìn Trương Gia Nguyên với một nụ cười. Từ rất lâu cậu đã khắc sâu từng biểu cảm tương ứng với giọng điệu của anh vào lòng.

"Ừ... Châu Kha Vũ đang ở đây. Chúng em tham gia chương trình chung và trường quay gần nhà, vì vậy em mời anh ấy đến chơi. Em không nghỉ là anh lại về sớm thế." Trương Gia Nguyên cầm lấy hành lý của Lưu Vũ và giải thích.

“Kha Vũ?” Giọng Lưu Vũ đầy ngạc nhiên, Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ quay lại và đi về phía mình, anh cảm thấy mình đã quên cách thở. Lúc đó cậu chỉ nhớ Lưu Vũ đưa tay trước mặt cậu và nụ cười đầy tiêu chuẩn.

"Kha Vũ à, đã lâu không gặp!"

6.Hôm nay anh rất đẹp, và vẻ đẹp này đã từng nằm vòng tay em, nhưng tiếc rằng đây là đám cưới của anh với người ấy và giờ em chỉ là khách mời.

Thứ mà Lưu Vũ mang về là một bức ảnh cưới của anh và Trương Gia Nguyên, được chụp cách đây vài ngày.

Ngồi bên cạnh Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ mỉm cười hạnh phúc và nói với hai người: "Đáng lẽ ngày mai anh mới quay lại. Người chụp ảnh đã gọi cho anh và bảo anh chụp ảnh đã xong. Anh nhớ rằng Gia Nguyên có một chương trình tạp kỹ, vì vậy anh đã trở lại sớm hơn đem nó về."

“Không vội như vậy, em sẽ đi lấy!” Trương Gia Nguyên gấp cho Lưu Vũ một ít đồ ăn rồi lẩm bẩm nói.

“Anh còn chút việc, chúng ta ăn nhanh thôi.” Lưu Vũ nhìn Trương Gia Nguyên cười, lông mày cong lên.

Châu Kha Vũ ngoảnh mặt nhìn tấm ảnh mà Lưu Vũ mang về, trong bức ảnh, Lưu Vũ cũng đang cười rất tươi và ánh mắt tràn đầy niềm vui, giống như khi họ ở bên nhau.

Cả hai thiết lập mối quan hệ của họ vào sinh nhật đầu tiên của Châu Kha Vũ sau khi thành lập nhóm.

Khi Châu Kha Vũ hỏi anh có muốn ở bên nhau không? Ánh mắt của Lưu Vũ đầy bất ngờ và hạnh phúc, trong ánh mắt đó có một tình cảm trìu mến mà chỉ Châu Kha Vũ mới có thể hiểu được.

Đêm đó, cậu ôm Lưu Vũ cảm thấy lòng được lắp đầy, yên lặng nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của anh, không trang điểm tinh xảo, không duy trì quản lý biểu cảm, hơi thở ấm áp phả vào người, thanh âm Lưu Vũ hô hấp, cậu đều cảm nhận được. Giây phút ấy cuộc sống hối hả trên đời chẳng liên quan gì đến bọn họ, nếu bây giờ có người nói với cậu rằng sẽ sống như vậy cả đời, Châu Kha Vũ nhất định sẽ đồng ý.

Lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau là một kỷ niệm đẹp đến mức bây giờ khi nghĩ đến cậu cũng không thể không nở một nụ cười.

"Kha Vũ, gắp nhiều món hơn đi. Tay nghề của Gia Nguyên những năm gần đây tốt hơn trước rất nhiều."

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ, anh với một nụ cười hoàn hảo không có một chút khuyết điểm nào, ánh mắt thích hợp và không có bất kỳ biểu hiện xúc động nào quá mức.

Châu Kha Vũ toàn thân bắt đầu rét lạnh, quên mất tại sao ngay từ đầu tìm Trương Gia Nguyên, quên mất tại sao cậu lại ở đây, bản thân cũng đáp lại nụ cười tiêu chuẩn của Lưu Vũ, vươn tay gắp món ăn gần nhất bỏ vào miệng của mình.

Châu Kha Vũ nghe thấy mình đang khen đồ ăn ngon, nhìn thấy nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ bởi uống chút rượu của anh, cậu cũng đang nghe trong lòng rưng rưng, ​​muốn khóc.

Hai người đối diện dường như có kết giới ngăn cách phong tỏa, Châu Kha Vũ dần dần cảm thấy không thể nhìn rõ bọn họ, không nghe được bọn họ đang nói cái gì.

"Châu Kha Vũ! Hãy bình tĩnh!" Cậu nghe thấy chính mình nói với trái tim đang rỉ máu.

..

Gần đây bùng binh tôi đu đang nổi😀, có chút không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro