11. Bánh xe
Chỉ còn vài tháng nữa là diễn ra kì thi Đại học, thằng Hậu chui vào chuỗi ngày ôn thi sấp mặt, tôi cũng ít thấy nó chạy long nhong chọc chó hay phá làng phá xóm cùng thằng Dụng. Trong xóm có hai đứa đấy là hợp tính nhau đi đâu cũng có đôi. Những khi anh Hải Quế đi công tác xa nhà, Hậu lại sang nhà anh em Dũng Dụng ở, ăn cơm chực. Biết nhà Dụng không khá giả gì, Hậu thường đem theo đồ ăn. Nhưng Hậu thuộc dạng khôn nhà dại chợ, nên đôi lúc khiến anh Hải Quế đau đầu. Những cảnh em xách dép chạy trước, anh cầm chổi phóng theo sau không hề hiếm thấy ở khu nhà này:
"Mả cha mày thằng kia, rượu tao ngâm cả tám năm trời chưa dám uống mà mày đem đi chơi đồ hàng à???"
"Hức... ha ha ha... có tận hai ông tướng đuổi theo tao kìa Dụng ơi... hi hi hi!"
Sau ngày hôm ấy tôi không còn thấy anh Hải Quế cầm chổi lông gà nữa, thay vào đó là cây roi điện hàng xách tay từ Mỹ về. Tôi biết anh không bao giờ đánh em trai bằng thứ đó nhưng cũng đủ dọa cho thằng Hậu sợ vãi mật.
Hậu và Dũng là một cặp bài trùng, mỗi lần anh Huy thấy cặp bài trùng ấy là lại đòi giã chúng thành nhân gói bánh. Có lần anh Huy mặc một chiếc áo màu đen vừa phơi vào đi sang nhà anh Dũng lớn chơi. Không ngờ đang đủng đỉnh trên đường thì bị bọn trẻ con nó ùa ra:
"Ô anh Huy có chữ gì sau áo kia?"
"Ha ha ha, Huy lon... Huy lon là cái gì nhỉ? Huy lợn à?"
Lúc ấy tôi mới quay ra sau lưng áo anh xem thử, thấy hai chữ Huy lon được viết bằng bút xóa to đùng, khi ra khỏi nhà anh mặc áo khoác nên tôi không thấy. Anh Huy nhận ra ngay nét chữ của thằng Hậu, mà không nó thì chẳng đứa nào dám trêu anh như thế. Từ đó, anh Huy luôn tự nhủ rằng khi nào có cơ hội sẽ cho hai thằng kia một lần tắm trong mực bút xóa.
Trở lại với câu chuyện ôn thi của Hậu. Vì thời gian gấp gáp và tiền nhiều để đấy sợ mốc, anh Hải Quế đã thuê thêm gia sư về cho em trai mình.
"Sao khu nhà mình lại lắm giai đẹp thế hả chúng mày?"
Cô bé Quế Khanh nhà bên đã thốt lên như thế khi trông thấy gia sư mới của thằng Hậu. Đó là một sinh viên xuất sắc đang học lên thạc sĩ, tên Duy Mạnh, cùng với thầy giáo Đình Trọng luyện thi đêm ngày cho nhóc Hậu. Được khoảng một tuần thì tôi nghe được lời nhận xét từ anh Dũng lớn:
"Tao ghét thằng đấy!"
"Sao? Tao bắt chuyện thấy nó ăn nói cũng hiền lành." Anh Huy cau mày.
"Duy Mạnh cũng rất được đấy!" Anh chủ tiệm bánh bồi thêm. Ừ, anh thì cái gì cũng thấy được hết, trừ tôi nhỉ?
Anh Dũng lớn lườm bọn tôi, để lại một câu rồi phủi đít đi:
"Thằng đấy á? Con trai gì như thằng đàn ông!"
"Sao mày không bảo mày ghét nó vì nó thở luôn đi?!" Anh Huy định ném vào mặt anh Dũng lớn bằng thứ đang cầm trên tay thì nhận ra nó là bánh gấu, nên thôi.
Hễ tôi ra sân tưới cây là nghe mấy cô bé nhà bên luyên thuyên về Duy Mạnh suốt. Nào là đẹp trai, áo quần chỉn chu, mặc đồ hiệu lại còn có xe đẹp. Nghe họ tả sơ, tôi bỗng nhớ đến bộ dạng của anh Dũng lớn ngày đầu tiên gặp thầy giáo Đình Trọng...
À mà thôi.
Nhắc đến Đình Trọng, tôi cảm thấy anh Dũng lớn từ ngày thằng Hậu mượn nhà anh để thầy giáo trẻ ấy về dạy thì anh thay đổi cũng khá nhiều. Anh Dũng lớn không phải xấu, ngược lại còn có cơ bắp vạm vỡ. Chỉ là da hơi đen, mặt hơi đần. Anh thay đổi ở chỗ anh biết mua đồ hiệu, đồ đẹp về mặc. Nhưng khổ nỗi khi anh diện chúng trên người, Gucci cũng thành hàng chợ đêm ngoài phố.
Một ngày kia, tôi thấy anh Trường đi rong bộ cùng anh Dũng lớn, đến trước cổng nhà tôi thì vào sân ngồi tán dóc cùng anh Huy. Chuyện là anh Dũng lớn nhờ anh Trường tư vấn cho cách chọn quần áo sao cho hợp. Cũng đúng, anh Trường mặc gì cũng thấy... ừm, ổn.
Anh Dũng lớn thay bộ đồ mới cho anh Huy xem thử. Áo quần đơn giản nhưng rất đẹp. Anh Huy tấm tắc khen:
"Thế có phải hay không, về vứt mẹ cái bồ đồ súc vật và dăm ba cái áo chim cò đi nhé!"
"Đồ này mà đi cùng xe cũ của ông thì không hợp đâu, sớm ngày mua lấy chiếc ô tô thể thao mà đi cho hoàn hảo." Anh Trường vỗ vỗ vào vai anh Dũng lớn.
"Xe đi vẫn còn tốt, chắc chưa có cơ hội mua đâu, ha ha ha..."
Tiếng cười sảng khoái của anh Dũng tắt ngấm khi trông thấy Trọng Đại quần áo tả tơi đứng trước mặt.
"Có cơ hội rồi anh ạ, không cần cảm ơn em đâu. Thế nhá, em đi đây!"
Dứt lời, Trọng Đại phóng về nhà với tốc độ ánh sáng, để lại cho anh Dũng cái bánh xe Vespa vứt trước cổng nhà tôi. Nghe bảo sáng nay có vụ bốc đầu xe đâm vào cột điện, may mà người lái nhảy vào bụi kịp, xe thì chắc còn mỗi cái bánh sau.
Anh Dũng lớn đang còn dở tay tháo giày, liền đẩy sang một bên, xỏ đôi tông lào chạy ra cổng, run rẩy nhặt cái bánh xe to tướng lên, ôm vào lòng:
"Khốn nạn, tao biết ngay mà, mày lây hết cái đen đủi cho tao đấy à Trường???"
"Nó lại bần rồi kìa!"
Anh Huy trỏ tay về phía nam thanh niên da đen nhẻm, chân mang tông lào, mặt nhăn nhúm kẹp cái bánh xe vào nách.
Vừa lúc đó, thầy giáo Đình Trọng đi ngang qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro