
Chương 9 : " Sao vui thế? Bạn trai à?"
Cuối cùng, tôi cũng được thả về trường lúc 2h chiều, trời nắng nóng kinh khủng, tôi mệt mỏi vào lấy xe đạp ra.
Taehyung đã bỏ về ngay sau khi cho tôi xuống, và dĩ nhiên, nếu Taehyung đã đi thì những bạn kia cũng không ở lại chờ tôi làm gì.
-----------------------
"Hey..."
Nghe tiếng gọi, tôi ngước tìm và thấy Jimin đang ở chỗ trạm chờ xe buýt. Cậu ấy vẫn chưa về sao?
"Không đi chung với họ à?"
"Bọn nó đi Diamond plaza nữa, tôi đau chân nên đón xe về riêng."
"Ừm... chắc xe buýt cũng sắp tới rồi."
"Ừ, Jungkook về trước đi."
Tôi lắc đầu và gạt chống xe, ngồi lên yên sau chờ cùng Jimin. Nếu mà để cậu ấy ngồi một mình sẽ buồn lắm...
"Này..."
"Sao?"
"Tôi... cứ tưởng cậu giận tôi."
"Giận? Chuyện gì?"
"Trong tiệm ăn, vụ băng bó...."
"À... chuyện đó... không có gì đâu... nếu cậu không thích..."
Thì ra cậu ấy thấy tôi quê độ bỏ hết các thứ vào ba lô, không nói năng gì nữa nên cho là tôi giận, mặc dù có hơi bực một chút, tôi cũng ít khi giận dỗi ai...
"Vậy... giờ băng có được không?"
Nét mặt Jimin hơi đỏ lên, giọng nói pha chút rụt rè, khác hẳn với thái độ ban nãy ở cậu ấy. Tôi hơi sững người, nhưng rồi chỉ tít mắt cười và khẽ ra hiệu "ok", thò tay mở ba lô lấy đống đồ y tế lúc nãy ra.
Thật buồn cười là ngay khi tôi vừa rút một miếng bông gòn, thì xe buýt lại chạy tới thắng cái két, ngay trước mặt chúng tôi.
"Hic, xe tới rồi! Cậu lên đi"
"Chưa băng mà, kệ nó! Tôi đi chuyến sau"
Jimin cứ giơ chân lên ghế chờ ở trạm, không thèm quay ra nhìn bác tài xế nữa, tôi đành phải cúi đầu xin lỗi bảo bác ấy đi trước.
Thật tình.
"Nhà Jungkook ở khu Gwangjang à?"
"Ừm..."
Tôi chăm chút quấn cái băng cá nhân vào chỗ sưng đỏ của Jimin, nên chỉ trả lời qua loa mà không để ý... Tại sao cậu ấy biết tôi ở đó..??
"Xong rồi."
"Ồ, cảm ơn nhé."
"Giờ cậu đi sẽ thấy đỡ hơn."
Tôi phủi tay, thu dọn mấy thứ còn dư cho vào lại trong ba lô, Jimin bỏ chân xuống xỏ vào giày, nhìn tôi thắc mắc.
"Jungkook giữ lại mấy cái đó làm gì?"
"Dầu còn nhiều, bông cũng còn, không lẽ bỏ?"
"Ồ..."
"Ồ?"
"Tôi cứ nghĩ cậu giữ lại để mai thay cho tôi, haha"
"Hả??"
Chúng tôi ngồi thêm một lát thì chuyến xe kế cũng đến, Jimin nhảy lên xe trong tư thế cà nhắc và vẫy tay chào tạm biệt.
Bye bye..
................
Khi tôi dắt xe đạp vào nhà thì đã là gần 4 giờ chiều, tắm xong, tôi lôi sách vở ra làm quần quật cả buổi tối với đủ thứ bài tập.
Từ Sinh, Toán, Lý, Hóa đến Anh, Văn.
Ôi, cái sự học muôn đời vẫn luôn vất vả, hichic.
Mãi đến hơn 10 giờ đêm, tôi mới giải quyết xong "nhiệm vụ" trong cơn buồn ngủ tràn ngập mọi cảm quan, tôi cố lết xuống nhà đi toilet và uống nước, thì thoáng thấy mẹ ngồi ở phòng ngoài, vẻ sốt ruột lẫn bực dọc hiện rõ trong cái nhíu mày rất chặt của mẹ.
"Mẹ chờ ai vậy?"
"Thật chán, chồng với con. Chờ ba mày chứ chờ ai!"
"Ủa ba đi đâu mà chưa về ạ?"
"Chắc lại nhậu nhẹt với tay Sun Woo ấy, điện thoại cũng không nhấc..."
"... Hay... mẹ gọi số nhà?"
"Rồi, không có ở đó."
Thế là tôi cùng mẹ ngồi chờ ba suốt 2 tiếng đồng hồ, đến gần 1 giờ đêm, ba ngất ngưởng vào nhà với men rượu nồng nặc.
Theo sau ba, là... Hoseok...
"Mẹ con bảo đưa chú ấy về."
"Ừ, cảm ơn con."
Mẹ tôi đáp lạnh lùng rồi đỡ ba tôi vào trong, Ho Ho đứng 1 lúc rồi quay ra ngoài cửa... Tôi bèn lục tục ra tiễn cậu ấy.
"Ba cậu cũng xỉn à?"
"Ừ, ngủ luôn rồi!"
"Cậu... về cẩn thận nhé!"
"Ừ, đi vào ngủ đi."
......
"Ho Ho này!"
"Gì?"
"Trước cậu hay chúc tớ ngủ ngon."
".... Ngủ ngon."
Tôi mỉm cười nhưng mặt Hoseok không tươi lắm như mọi lần, cậu ấy chỉ leo lên xe nổ máy và giơ tay chào tôi mà không hề quay lại nhìn.
Tôi thấy buồn làm sao ấy...
------------------------------
Lúc đi ngang cầu thang, tôi nghe tiếng ba mẹ cãi nhau trong nhà tắm.
Một lúc sau..
Mẹ đóng sầm cửa nhà tắm bước ra ngoài, mặt đỏ bừng và nóng giận...
Tôi vội chạy nhanh lên gác và chui vào phòng, cảm giác lo sợ vẫn còn vương mãi trong giấc ngủ...
..................
Buổi sáng khi mẹ chở tôi ra bến xe, tâm trạng dường như cũng không tốt hơn là mấy.
"Con cái lớn rồi mà cứ phải đưa với đón."
"Thì mẹ để Ho Ho..."
"Quên đi, hôm nào mẹ mua cho chiếc xe đạp."
"Xa lắm!"
"Chân ngắn thì đạp xe cho dài ra!"
"Hay mua xe điện như của chị Soo Ah đi mẹ!"
Mẹ không nói, cũng không từ chối lời xin xỏ của tôi, cho tới khi xe buýt dừng lại đón, mẹ mới hạ giọng.
"Muốn mua thì tự kiếm tiền mà mua, cứ vào đời lăn lộn để không còn khờ nữa."
Tự kiếm tiền? Vào đời? Lăn lộn?!
Mười bảy tuổi cũng không phải là quá nhỏ, nhưng mà... Tôi luôn bị ăn hiếp thì làm sao mà kiếm tiền!!
"Này, Jeon Jungkook."
Khi tôi đi ngang một dãy ghế, thì Jimin gọi tôi, cậu ấy đang ngồi cạnh cửa sổ, ngoắc tay chỉ vào chỗ trống kế bên.
Vì đang mải suy nghĩ vụ kiếm tiền, vào đời, tôi cũng chẳng từ chối làm gì.
"Người ấy là mẹ à?"
"Ừm..."
"Thế còn tên con trai hôm trước?"
"Hả? Ai cơ?"
"Cái thằng Jungkook hẹn ăn chè đó."
À ha...là Ho Ho!!
Tôi nhớ tới Ho Ho là vẻ mặt lại tươi tỉnh hẳn,dường như trong tôi có 1 niềm tin lạc quan mang tên Hoseok.
Đúng rồi, mình sẽ đi làm cùng Ho Ho!!
"Sao vui thế? Bạn trai à?"
"Hả? À, người đó... cậu ấy... là bạn thân, rất là thân của tớ."
"Bạn thân thôi sao?"
"Chứ còn gì nữa?"
"... Không, chỉ là..."
Jimin chỉ nói có vậy, rồi cậu ấy quay mặt ra ngoài và miệng lẩm nhẩm 1 bài hát nào đó, tôi không rõ lắm.
Hôm nay học 4 tiết, trống tiết cuối, tôi sẽ trốn sang trường cũ, mẹ chẳng biết đâu,
Mình cũng đâu có khờ lắm nhỉ!!
End chap 9
#Shuriin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro