Chương 8 : "Yêu là cảm thấy cần ai đó lúc cô đơn"
"Để tớ!"
Tôi xô Taehyung ra, tự mình tháo giày, rồi đứng dậy đi chân trần ra khỏi sân trượt, tay xách đôi giày, mồ hôi ướt bệt cả tóc.
Kinh khủng quá!
Tôi bước tới chỗ Jimin đang ngồi, vứt đôi "của nợ" xuống cái bịch, rồi ngồi xuống thở hềnh hệch...
Jimin nhìn sang tôi, nhưng chỉ lặng lẽ thở dài.
"Lẽ ra cậu..."
Tôi định nói rằng lẽ ra Jimin không nên bỏ tôi trong đó, mà phải đưa tôi ra theo hoặc là ở lại giúp tôi, nhưng khi nhìn xuống bàn chân Jimin sưng đỏ ở dưới ngón chân cái, tôi mới giật mình hoảng hốt.
"Ơ...chân cậu sao vậy?"
"Chẳng có gì"
"Cậu bị đau chân thật?"
"....."
"Thế sao cậu lại ra chơi?"
"....."
Mặc cho tôi cứ hỏi thế nào đi nữa,Jimin cũng im lặng một cách khó hiểu, thỉnh thoảng mỉm cười nhếch môi,cái cách cười gần như là dành riêng cho cậu ấy.
"Đi ăn gà rán đi!"
Sau khi đem trả giày của cả bọn, một trong hai cô bạn gái đề nghị.
Tôi chỉ nghĩ đến việc về nhà...
"Ừ, ăn KFC hay Lotteria?"
Vừa nói, Taehyung vừa nhìn tôi, chờ đợi.Cậu ta tưởng tôi là người chủ trì ở đây chắc?
"Sao cũng được..."
Ho Ho có lần nói rằng cái cách trả lời lựa chọn của tôi rất là nhạt nhẽo và thiếu quyết đoán,
1 hay 2, chứ không thể "Sao cũng được",nhưng hình như tôi không thể thay đổi, mặc dù rất muốn.
Tôi không phải là Ko khờ hay sao?!
"Vậy đi KFC, gần đây có 1 tiệm"
"Con người luôn luôn gặp may mắn" đã cho thấy khả năng điều khiển của mình, cả bọn không ai phản đối, lần lượt kéo nhau ra cổng câu lạc bộ, Jimin đi chậm nhất phía sau.
Có vẻ chân cậu ấy thực sự đau.
"Khoan đã"
Tôi kêu Taehyung rồi quay ra sau chỗ Jimin, ngồi xuống và quan sát ngón chân cái đang đỏ tấy lên.
Tự nhiên tôi thấy xót trong lòng, không rõ là loại cảm giác gì nữa.
"Chân mày làm sao thế?"
Nghe Taehyung hỏi, Jimin khoác tay ra hiệu không sao, nhưng chỉ vừa đi được 2 bước, cậu ấy lại nhăn mặt và nhấc bàn chân lên, đi cà nhắc.
"Mày có đi được không?"
Jimin chỉ gật gù, rồi quàng tay qua vai Taehyung, cố gắng đi tiếp, tôi theo sau 2 người họ một vài nhịp..
.............
Ji Young trở thành người cầm lái vì sợ Jimin không đạp thắng nổi, tôi vẫn phải ngồi sau chiếc xe không - biết - là - loại - gì của Taehyung...
Với tâm trạng không khác gì ban nãy.
"Dừng, dừng lại!"
Tôi vỗ vai Taehyung liên hồi và kêu lên khi xe chúng tôi chạy ngang một hiệu thuốc Tây.
Hai chiếc xe kia đã chạy trước...
"Sao vậy??"
"Tớ mua ít đồ!"
Tôi nhảy phóc xuống xe và chạy vào tiệm thuốc, hỏi mua ít bông gòn, dầu xanh và băng urgo...
Jimin cần chúng.
"Mua cho thằng Jimin à?"
"Ừm... phải băng cái chỗ ấy lại"
"Chút xíu đó chẳng nhằm gì với nó đâu."
Taehyung cười, xem nhẹ chuyện ngón chân cái của bạn mình, như là việc ấy là bụi bay vào mắt vậy...
Tiệm gà rán.
Vừa bước vào tiệm ăn, Si Won và Dong Hyun đã réo lên tra khảo,nhưng có vẻ họ chỉ nhắm vào Taehyung.
"Hai người đánh lẻ hả?"
"Đánh lẻ thì quay vào đây làm gì."
Tôi kéo chiếc ghế trống cạnh chỗ Jimin đang ngồi, rồi yên vị luôn vào đó trong cặp mắt thò lõ của Taehyung.
Chẳng hiểu sao, kể từ lúc được Jimin "gia sư" cho bài học Patin, tôi không còn thấy e ngại cậu bạn ấy như vài ngày trước nữa.
"Cậu băng cái này vào chân đi."
"...Để làm gì?"
"Như vậy để không nhiễm trùng, và cậu cũng bớt đau"
"Tôi không sao."
"Sao lại không, tớ thấy nó nghiêm trọng đấy..."
"Không sao mà, không cần phải băng!"
Nếu mà tôi kêu ai đó làm cái gì, tôi chỉ có thể một là năn nỉ họ, hai là bỏ cuộc.
Nhưng tại sao tôi phải năn nỉ Jimin khi việc này là tốt cho cậu ta?
Nghĩ vậy, tôi thất vọng nhét cái bịch bông băng, dầu xức...vào trong ba lô, và không nói thêm câu nào.
Taehyung chen cái ghế của mình vào giữa hai chúng tôi, thản nhiên một cách... không thể diễn tả được.
Cậu ấy đặt lên bàn hai phần ăn nhanh gồm gà popcorn và nước Pepsi cola,thậm chí cậu ấy còn không thèm hỏi tôi thích ăn cái gì nữa, hic...
................
Buổi ăn uống diễn ra trong tiếng cười đùa của bốn người, trừ tôi, và Jimin.
Nếu tôi chỉ bỏ từng miếng gà vào miệng nhai chóp chép, thì Jimin cứ ngồi nghịch những cái ống hút...kéo, thắt, và búng nổ chúng.
Tôi thề là tôi đã cố gắng không trở thành kẻ ngoài cuộc,cũng cố nói những câu chuyện về bộ phim Descendant Of The Sun,về Lindsay Lohan, rồi về ca khúc nào đó của phim..
Nhưng tới khi họ nói chuyện tình yêu học trò, tôi bắt đầu câm như hến.
Chính xác là tôi có biết gì đâu mà nói, với cái đề tài "tình yêu là gì" của họ.
"Yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc"
Ji Young nói câu ấy - hình như là rất nổi tiếng và chống cằm suy tư, Si Won ngồi bên cạnh tặc luỡi, vẻ đồng tình...
"Yêu là cảm thấy cần ai đó lúc cô đơn."
Câu nói của Taehyung mang 1 giọng hơi hơi nghiêm túc, nói "hơi hơi nghiêm túc" là bởi vì tôi cũng chưa rõ lắm về cậu ấy, nhưng nếu so ra vẻ thường thấy của Taehyung, thì câu này có 70% xuất phát từ thật lòng.
Dĩ nhiên chỉ là cảm nhận của tôi, nhưng với bốn cặp mắt còn lại nhìn Taehyung ngơ ngẩn, tôi nghĩ là họ cũng thấy giống như tôi.
"Hay thật, Taehyung à!"
Hai cô bạn khen thực sự và ánh mắt họ chứa chan tình cảm dành cho "hot boy" Kim Taehyung.
"Tôi nghĩ "yêu" là nhận thêm mỗi đứa một cột điểm dưới trung bình!"
Haha.....
Cả bọn cười sằng sặc trước câu nhận định của Dong Hyun, tôi cũng cười theo...
12h30--------------
"Về thôi."
Sau một hồi im lặng ít nói, Jimin đề nghị, năm đứa còn lại ngoại trừ tôi đều không tán thành, họ bảo muốn đi cho hết ngày nghỉ...
"Mày có về không?"
Kèm theo câu hỏi, Jimin nhìn Taehyung sắc gọn, chờ câu trả lời của thằng bạn.
Tôi cũng hồi hộp mong sao Taehyung đồng ý, dù thái độ của cậu ấy có vẻ là không...
"Nếu mày muốn về, thì về."
Oh, thank you !
Tôi hí hửng quàng ba lô qua vai, rút túi móc tiền ra đưa cho Taehyung để trả phần ăn popcorn lúc nãy.
Hic, lại tốn một mớ tiền quá mức chi bình thường rồi...
"Gì đây?"
"Hả? thì tiền trả món gà..."
"Cất vào!!"
Taehyung nói như quát khiến tôi bất ngờ,vừa bất ngờ vừa hoảng sợ...
Trả tiền mà cũng bị mắng, sao vậy chứ!
"Sau này Jungkook đi với Taehyung thì không cần trả tiền!"
Si Won giải thích cho tôi nghe và kêu tôi cất tiền vào, rồi hai cô bạn đó kéo tôi ra ngoài quán.
"Tớ không thể ăn mà không trả tiền được."
"Đó là với ai chứ cậu làm vậy với Taehyung, cậu ấy tự ái!"
"Tự ái làm sao?"
"Tóm lại là mặc kệ đi, Taehyung giàu lắm!"
....
Lý do của Si Won làm tôi thêm bực mình, cứ giàu thì là muốn quát ai thì quát sao??
Tôi không làm gì sai cả, tôi không cần phải sợ....!!
Khi Taehyung vừa bước ra, tôi đến trước mặt cậu ấy và chìa ra số tiền ban nãy
"Nếu mà cậu không lấy thì từ nay về sau đừng có rủ tớ đi đâu nữa!"
Vẻ mặt của Taehyung giống như vừa bị ai đó tát nước vào mặt,cậu ấy khẽ mở miệng mấp máy, nhưng lại không có lời nào được thốt ra..
Mấy người bạn đều đứng quan sát trong thinh lặng, suốt 2 phút..
Jimin giật số tiền trên tay tôi và nhét vào túi Taehyung, xong bước ra chỗ bãi xe và gọi Ji Young lấy thẻ...vẫn đi khập khiễng trên cái chân đau.
"S...Sao nhất định ....phải trả?"
Giọng Taehyung có cái gì đó không trôi chảy lắm, cậu ấy đứng mãi không chịu nhúc nhích, chờ tôi trả lời.
"Vì tớ không muốn mắc nợ!!"
End Chap 8
#Shuriin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro