Chương 7 : "Tôi đảm bảo, Jungkook không ngã nữa đâu!"
------Câu lạc bộ patin------
Chỗ này không cách xa trường bao nhiêu, chỉ đi có 5 phút là đến.
Nó khá sành điệu với máy lạnh và trang thiết bị hiện đại.
Những đôi giày patin mới và sân trượt cũng mới. Nhạc mở xập xình chỗ quầy bán nước giải khát...
Tôi nhìn quanh và thấy rất nhiều bạn cỡ tuổi chúng tôi vào chơi, có cả mấy em học cấp 2, mặc áo đính phù hiệu nữa.
"Nickname là Ko Ko à?"
Jimin đưa cho tôi một lon 7UP đã khui sẵn, tôi vội giơ tay cầm lon nước và tu một hơi cạn sạch, sắp chết khát rồi...
"Không phải nickname. Ko Ko là tên ở nhà."
"Thế à?"
.............
"Nè!"
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Taehyung đột ngột đi tới,tay cầm ra hai đôi giày trượt, đưa tôi một đôi và Jimin một đôi, còn cậu ấy thì đã mang sẵn vào chân rồi.
Ba người kia cũng vậy.
"Hôm nay tao không chơi. Chân tao bị xóc gai hôm qua."
"Sao không nói sớm, thằng kia? Vậy đem đi trả đi."
Taehyung giơ đôi giày dứ vào mặt Jimin và cằn nhằn , Jimin thì ngồi xuống dãy ghế ngoài sân trượt, cầm lấy đôi giày Taehyung đưa, bỏ xuống dưới chân và nói – "Để đó lát tao sẽ trả!"
Tôi giữ đôi giày của mình và cố xoay xở để mang vào, thật là rắc rối làm sao...
"Ngồi xuống đi, tôi giúp cho."
Vừa nói, Taehyung vừa đẩy tôi ngồi phịch xuống cạnh chỗ Jimin, một tay cậu ấy cầm chiếc giày, tay kia nắm lấy chân tôi xỏ vào, rồi cột dây lại...
"Cứ như là trẻ con vậy."
Giọng Si Won lại có cái gì bực bội dành cho tôi, cũng phải thôi, nếu tôi là cô ấy, tôi cũng thế.
Tự nhiên có một thằng nhóc khù khờ tham gia vào trò này, lại để cho anh bạn "hot boy" của họ mang giày cho nữa....
Nghĩ vậy nên chiếc giày còn lại, tôi không để Taehyung chạm vào, và nó cũng không quá khó khăn như ban đầu.
Vấn đề ở chỗ, mang rồi thì tôi cũng chẳng thể đi được vào trong kia!!!
"Ba người vào trước đi, tôi dắt Ko Ko vào từ từ sau."
Lời Taehyung nói có lẽ không làm cho hai bạn nữ kia thích lắm, họ lạnh lùng đá mắt sang tôi, chẳng buồn đáp gì và quay người bước nhanh ra sân, rất sành sỏi trong đôi giày bánh xe.
...........
Tay Taehyung giữ chặt cánh tay tôi và hướng dẫn bằng giọng giảng bài.
"Bước chậm sẽ không được đâu, mà hãy đẩy một hơi ngắn để bánh xe chạy, muốn thắng thì nhấn mũi về trước, đừng nhấn gấp, chỉ cần ấn nhẹ thôi là được. Xem nhé."
Tôi nghe ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì nhưng cứ gật đầu đại. Taehyung thấy vậy liền bỏ tay tôi ra và đẩy chân trượt một nhịp, song, cậu ấy thắng lại ở cách tôi khoảng năm mét, rồi giơ tay vẫy tôi ở đó.
Hic... tôi sao phải làm cái trò mình không thích thế này. Nhưng cứ chơi cho xong rồi về, chứ càng lộn xộn càng mất thêm thời gian.
Nào, cố lên, Ko Ko!!
1, 2, 3...
Áaaaaaaaa......BỊCH!!!!!
Tôi trượt và ko nhớ nổi phải thắng làm sao, nên hai chân cứ líu ríu, kết quả là tôi chỉ đi được ba mét và té cái oạch.Ui da~~
"Không sao chứ? Trời ơi đã nói là cứ để nó chạy bình thường mà!"
"Hot boy" chạy đến chỗ tôi, xoa đầu gối tôi, tôi tự hỏi sao cậu ấy biết tôi đau chỗ đó nhỉ?
"Mày dạy kiểu gì vậy hả?"
Tiếng Jimin cất lên với thái độ không hài lòng, tôi và Taehyung cùng ngước lên khi thấy cậu ấy đang đứng, chân mang giày trượt..
Không hẹn mà cả hai đều hỏi cùng một câu.
"Ủa, không phải chân đau à?"
Jimin ko nói mà im lặng cúi xuống đỡ tôi đứng dậy, và thay vì trả lời câu hỏi đó, cậu ấy nói với Taehyung bằng cái giọng sẵng như đàn anh.
"Theo mày học thì cậu ấy té bầm mình cả."
Tôi có thể thấy vẻ mặt sững sờ của Taehyung, như thể cậu ấy rất bất ngờ và không hiểu chuyện gì.
Một vài giây sau, Taehyung nắm tay tôi kéo lại.
"Mày sao vậy? Tao vẫn dạy những bạn khác như vậy mà c..."
Trong khi định nói thêm câu gì đó, Taehyung bị hai cô bạn Si Won và Ji Young đến kéo đi chơi trò "đổ dốc". Vì vậy, chỉ còn tôi và Jimin đứng ở chỗ vắng cạnh tường.
"Đau lắm không ?"
"Không, bớt rồi."
"Thử lại nhé?"
"Thôi, tớ sợ lại ngã lắm."
"Tôi bảo đảm, Jungkook không ngã nữa đâu. Nếu bị, tôi đền cái gì cũng được."
Thực tế mà nói, tôi biết rằng nếu có té gãy tay, thì anh ta làm sao mà đền cho tôi.
Nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác tin ở Jimin, có lẽ bởi cái giọng nói trầm và nam tính của cậu ấy khi khẳng định hai từ "bảo đảm".
Jimin đứng trước mặt, giữ hai bàn tay tôi, không siết quá chặt, mà thả hơi lỏng, như một điểm tựa để tôi níu lấy.
"Bước ngắn thôi, đứng thẳng người. tôi không buông tay ra , đừng lo."
1 bước...ok...
Bước thứ hai...ok...
A...ha...!!
Tôi trượt được rồi, dù chỉ từng đoạn ngắn, không hề té ngã, đơn giản vì Jimin luôn ở phía trước giữ tôi bằng 2 tay...
Tôi nhận ra Jimin đi lùi bằng giày trượt khá ngọt, chắc hẳn cậu ấy chơi rất giỏi.
"Giờ ta đi một vòng nhé?"
"Ừ..."
Cảm giác trượt được trên đôi giày bánh xe rất ...thích, nên tôi bắt đầu ham hố...gật đầu liền.
Jimin bỏ một tay ra, tay phải vẫn giữ tay trái tôi, bảo tôi bước theo chân cậu ấy.
......
Cảm giác có thể chạy nhẹ nhàng trên sân thật sự rất khó tả, nhất là đối với một thằng nhóc lần đầu tiên chơi được như tôi.
Trò này cũng vui nhỉ, hôm nào phải rủ Ho Ho....
"Dừng lại!"
Taehyung đột nhiên xuất hiện giơ tay chặn chúng tôi lại,suýt chút tôi đã đổ ào vào người cậu ấy nếu Jimin không dùng sức kìm giữ tôi.
"Trả Ko Ko lại cho tao!!"
Vừa nói, Taehyung vừa gỡ tay Jimin ra để giữ bàn tay tôi, rồi kéo tôi sang chỗ của mình.
Jimin chỉ đứng nhìn không nói gì,mà chỉ khi Taehyung dắt tôi đi được một quãng, cậu ấy mới vội chạy tới cạnh Taehyung và dặn dò.
"Jungkook vừa biết chơi, đừng đi quá nhanh, và nhớ là không bao giờ buông tay cậu ấy ra."
"Biết rồi."
"Còn nữa... đừng đổ dốc và vào cua khó..."
Taehyung cứ kéo tôi đi mà không thèm để tâm đến những lời của Jimin. Từ chỗ thấy vui vẻ và hào hứng, tôi bỗng trở lại tâm trạng căng thẳng và sợ hãi, và chỉ có thể ngoái đầu nhìn Jimin cầu cứu.
Nhưng...
...Cậu ấy hình như không để ý và quay người đi thẳng ra ngoài.
..................................................................................
Taehyung chẳng còn nhớ tới lời Jimin, cậu ấy lôi tôi lên dốc và đòi trượt, tôi níu lan can cầu và ngồi xuống nhất định không theo, gần như tôi sẵn sàng tháo giày và nằm vạ.
Ơn trời, Taehyung bắt đầu thấy..tội nghiệp tôi!!
"Sợ à? Hay mệt?"
"Cả hai...hic hic..."
"NÀY!! NGHỈ THÔI!"
Taehyung la lớn nói với ba người bạn còn lại,rồi ngồi xuống gỡ dây giày cho tôi...
End Chap 7
#Shuriin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro