Chương 37 : Trong tôi xuất hiện một cái gì đó, giống như... Taehyung
Hậm hực ra tới cổng trường, đập vào mắt tôi là hình ảnh Hoseok đang ngồi trên xe đạp, vẫy tay liên tục về phía này, mặt vẫn tươi tắn như hoa...
Tôi tiến lại gần, nhíu mày, giọng nặng nề.
"Cậu tới đây làm gì?!"
"Giọng cậu đáng sợ thế! Tớ đến đón cậu đi ăn chè mà..."
Ho Ho lè lưỡi, cố tình làm mặt xấu trêu tôi. Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng mà cười nổi.
"Đón tớ? Hay là tìm Sokyung?!"
Tôi hỏi giọng cạnh khóe làm Hoseok khá sững sờ, cậu ấy thôi cười và gạt chống xe, níu ống tay áo tôi.
"Có gì không hay với cậu sao?"
"Kệ tớ!! Sokyung ở trong kia, vào đó là gặp đấy!"
Nói rồi tôi quay mặt đi, khó chịu lê bước bỏ ra trạm xe buýt, nếu có xe tới, tôi đã leo lên đó luôn rồi...
Nhưng... xe còn đang ở đâu...?!!
Ho Ho thấy tôi bỏ đi thì vội xách xe chạy theo, ngập ngừng.
"Tớ... có tìm Sokyung đâu. Tớ đến khoe cậu cái điện thoại mới mà... Tớ vừa mua lại của anh đồng nghiệp làm chung, giá rẻ bèo!"
Vừa nói, Hoseok vừa chìa ra cái điện thoại Nokia màn hình đơn sắc màu xanh biển. Tôi liếc qua chiếc điện thoại, tuy tôi không rành lắm mấy thứ này, nhưng so với cái Sam Sung Taehyung và Jimin mua cho tôi, thì nó có vẻ đơn giản hơn, bình dân hơn.
"Mới mua hả?"
"Ừ... tại cậu nói muốn nhắn tin cho tớ mà..."
Giọng cậu ấy hơi ngượng ngùng, tay thì gãi đầu liên tục, làm mái tóc của hắn cứ rối bùng lên như tổ chim, tôi đã cố nhịn cười để tiếp tục công cuộc tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trông cậu ấy thực sự... rất đáng yêu! Vì vậy, tôi đành kéo cao cổ áo sơ mi, giấu mặt vào đó cười trộm.
"Phù... Thấy cậu cười mới giống Ko Ko. Nãy giờ cậu cứ như thằng nhóc nào đó, lạ lắm!"
Tôi hơi giật mình, cậu ấy tinh thật, cổ áo cao thế mà cũng nhìn thấy.
"Hơ, vậy à...?"
"Ừ... thi không tốt lắm hả?"
"Ba môn rồi, toàn te tua cả... tớ sợ không còn học được ở Bighit!"
"Ừm... thì về Sinil, không phải lúc trước cậu bảo sẽ cố học dở để về trường cũ với tớ đó à?"
Hừm, giờ nhắc lại, quả là tôi có nói câu ấy khi chuyển trường, vì lúc đó tôi sống qua ngày bằng việc đeo bám Ho Ho như con cá thờn bơn bám cá mập vậy, xa cậu ấy một lúc thôi là tôi đã khó sống rồi...
Còn bây giờ, tôi lại muốn học tiếp ở Bighit High School...
Dù rằng ở đây tôi bị đa số bạn bè cô lập, nhưng... điều kiện học ở đây thật tốt, là trường cấp Ba mơ ước của nhiều học sinh, hơn nữa, bây giờ tôi cũng có hai người bạn khác luôn bảo vệ tôi, không kém gì Hoseok, đó là Tae Tae và Min Min... Quan trọng là tôi không muốn bị đuổi một cách đáng hổ thẹn như vậy!
"Hay là cậu không muốn về lại trường cũ nữa?"
"Tớ... không phải... Chỉ là, bị đuổi vì học kém thì còn mặt mũi nào mà về?"
"Cậu nói chuyện khác quá... trước nay cậu đâu có coi trọng điều đó!"
Giọng Ho Ho trầm hẳn, tôi nhận thấy những tia buồn bã ánh lên trong đôi mắt đen láy của cậu ấy, rất giống với mắt của Jimin, và tôi cũng nhận ra, hình như, trong tôi xuất hiện cái gì đó, giống như... Taehyung.
Một kẻ coi trọng "sĩ diện" với bạn bè...
Tại sao vậy nhỉ?
Tôi ngồi sau xe Ho Ho và nghĩ mãi về bản thân mình, hình như tôi đã bị Taehyung ảnh hưởng ít nhiều rồi...
"Tớ xin lỗi... Lúc nãy tớ hơi bực bội, cậu đừng để bụng nhé!"
"Để bụng gì? Tớ quên rồi!"
"...Giờ mình ăn chè ở đâu?"
Đúng lúc tôi vừa dứt lời, Hoseok thắng xe đạp cái két và tấp vào quán chè Bà năm, cách ngõ nhà tôi vài trăm mét.
Lúc này, cơn mưa đầu hè đã bắt đầu lất phất rơi, xua đi cái oi bức của buổi trưa nồng. Chúng tôi ngồi trong quán đợi người ta mang chè ra, ngước nhìn từng giọt mưa rơi tí tách trên hiên nhà. Rồi đột nhiên Ho Ho quay sang, nói nhỏ với tôi.
"Sắp nghỉ hè rồi nhỉ...?"
"Ừm... năm sau phải thi Đại học nữa!"
Tôi nhắc tới Đại học như một giấc mơ cháy bỏng về nghề cầm phấn... Một thầy giáo dạy Toán! Nhất định tôi sẽ vào trường Sư phạm Yonsei...
Trong lúc mắt tôi sáng như sao khi nghĩ về tương lai, về cánh cổng Đại học rộng mở ấy, Hoseok lại thở dài, ngó ra đường, mặt buồn thiu.
"Có khi tớ chẳng học Đại học đâu."
"H... hả? Sao vậy?!"
"Tốn tiền lắm, mà cũng không đậu nữa."
"Trời, cậu phải học Đại học để mẹ cậu vui chứ, đừng nghĩ yếu đuối vậy, Ho Ho à!"
Tôi vịn vai Hoseok, hơi siết nhẹ, cậu ấy không nói gì, chỉ lắc đầu cười buồn, rồi lặng lẽ ngồi ăn chén chè của mình, chè khoai mì với bột báng... Ho Ho của tôi chỉ thích ăn món ấy...
"Ừ, tớ yếu đuối. Tớ không dám nói cái điều nên nói, làm cái điều mình thích... hèn thật...!"
"Cậu nói gì vậy, Ho Ho?"
Ban nãy Hoseok bảo tôi lạ, còn bây giờ, tôi lại thấy cậu ấy rất lạ... không hề giống Ho Ho nghịch ngợm, trẻ con của tôi ngày nào, trái lại, từng lời nói của cậu ấy cứ lan man, âu sầu sao sao ấy...
"Con gấu... tớ cho cậu mất rồi à?"
Bỗng Hoseok nhìn vào cái móc điện thoại con gấu bằng bạc của tôi, nói đúng ra là của Taehyung cho tôi, rồi hỏi đột ngột làm tôi lúng túng.
"Ừ, mất hôm tớ bị kẹt ở Mandagui một đêm..."
"Cái này cậu mua à?"
"À, không, của Taehyung tặng."
"Ồ, là nó hả... nhìn xịn và đẹp hơn con gấu còm của tớ nhỉ?"
Mặc dù rất muốn nói là "nhưng tớ thích con gấu còm của cậu hơn", tôi lại chỉ biết im lặng nhìn mưa rơi ngoài đường...
Ho Ho tỏ ra thất vọng và không muốn ăn thêm, cậu ấy đã gọi tính tiền ngay khi tôi còn chưa ăn hết chén chè của mình...
"Cậu có áo mưa không?"
Hoseok hỏi khi chúng tôi chuẩn bị rời bàn ra về. Tôi lắc đầu, tuy tối qua có xem dự báo thời tiết nhưng tôi không nghĩ là mưa dai đến vậy nên cũng không mang theo.
Cậu ấy gật đầu, nghĩ một lúc rồi đưa cặp cho tôi ôm và cởi phăng chiếc áo đồng phục học sinh của mình, để lộ phần thân trên màu đồng khỏe khoắn...
Nhìn thấy đống cơ bụng lồ lộ của Hoseok, tôi ngại đỏ ửng mặt, vội vã lấy tay che mắt, như một phản xạ tự nhiên. Tuy hồi nhỏ tôi đã nhìn thấy bụng cậu ấy vài lần khi hai đứa đi tắm mưa, nhưng lâu rồi không nhìn, vả lại, cơ thể cậu ấy bây giờ cũng khác xưa nhiều, nhìn khỏe khoắn hơn, săn chắc hơn, và... nói thế nào nhỉ?... Dễ khiến người khác liên tưởng hơn chăng?... hic hic!!
"C... cậu làm gì... vậy?"
Trong khi tôi ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Hoseok, thì trái lại, cậu ấy lại vô cùng thản nhiên, giọng vẫn đều đều, không có chút e dè.
"Cầm áo tớ che trên đầu để không bị cảm, che giùm cái cặp của tớ luôn."
"Cậu... còn cậu thì sao, không sợ bị cảm chắc?"
Ho Ho xoa đầu tôi, cười cười.
"Tớ khỏe hơn, không bệnh đâu, tắm chút cho mát!! Nếu không lấy áo tớ che thì cả hai cùng ướt, cặp sách vở đều ướt. Nghe Ca Ca đi, Ko khờ!"
Ca Ca... Cũng đã lâu rồi Ho Ho không xưng như vậy với tôi, hôm nay nghe lại câu đó, tôi bỗng thấy nó... quá đỗi ngọt ngào, một chút vui mừng len lỏi.
Và như vậy, tôi ngoan ngoãn làm một cậu em nhỏ, nghe lời cầm chiếc áo vẫn còn lưu lại mùi nước xả vải thơm tho của Ho Ho, che lên đầu mình và cả hai cái cặp.
Tôi theo chân Hoseok đi ra khỏi quán và không biết rằng phía sau, bà Năm bán chè tặc lưỡi nói với cô cháu gái, giọng đầy niềm cảm mến dành cho chúng tôi.
"Hai đứa nó nhìn dễ thương quá... mong cho chúng sau này thành đôi!"
...............................................................
Buổi chiều hôm đó, Taehyung giữ đúng lời hứa, xách sang nhà tôi một chồng sách, toàn là môn Anh văn, để ôn luyện giúp tôi.
Mai là buổi thi cuối hai môn còn lại, về Toán, tôi không phải lo gì, còn Anh, chỉ nghĩ thôi cũng mệt mỏi rồi...
Mẹ tôi bảo Taehyung và tôi vào phòng sách, chỗ ba tôi hay ngồi làm việc hoặc lên mạng, để ôn bài. Chắc mẹ không muốn chúng tôi ở riêng trong phòng ngủ của tôi.
"Sáng nay thằng Ho Ho nó đón Ko à?"
"Ừ... sao cậu biết?"
"À, đám bạn... chúng nó nói người yêu tớ ngồi xe thằng khác!"
"Trời... Vậy sao cậu không nói rõ..."
"Tớ có nói rồi, thằng đó chỉ là bạn thân của Ko Ko thôi, đúng không?"
"Ừ... nhưng tớ cũng có phải người yêu cậu đâu!"
Taehyung nghe xong thì nhăn răng, lè lưỡi vẻ không đồng tình, rồi mở sách ra, giả vờ chăm chú nhìn vào đó, làm ngơ lời nói của tôi.
Tôi bỗng nhớ tới lời của Jimin hôm trước trên xe buýt, "Jungkook làm người yêu Taehyung thật đi!"
Haizzz...
"Chia bị động câu này đi, Ko Ko!"
Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Taehyung đột nhiên gọi giật, cậu ấy viết nhanh lên giấy rồi đưa tôi, trên đó là một câu tiếng Anh...
"Taehyung loves Jungkook very much!"
Ặc ặc... ví dụ bài tập gì kỳ cục vậy??!
Tôi cầm tờ giấy lên và nhăn mặt...
"Không biết làm hả? Lấy động từ 'love', chia cột ba, hoặc thêm -ed, sau đó thêm to be vào, tân ngữ 'Jungkook' thì đưa ra đầu..."
Cậu ấy cứ nói liên tục mà hí hoáy viết lên tờ giấy, mặt tỉnh khô như ông thầy gia sư thực thụ đang giảng bài say mê vậy.
"'Jungkook is loved by Taehyung very much', hiểu chưa?"
"Tớ biết rồi, nhưng không chơi ví dụ như vậy đâu."
"Ví dụ này sinh động hấp dẫn dễ nhớ hơn!"
"..."
Cứ thế, Taehyung bắt tôi làm mệnh đề quan hệ, câu điều kiện, rồi điền giới từ, với những bài tập tự chế của cậu ta...
Khi thì "Taehyung, who loves his Ko Ko till die, is a very very hot boy", khi lại "If Ko Ko loved Tae Tae a little, he would be happy crazily"
Và rồi...
"Ko Ko will choose whom, among Tae Tae, Min Min and Ho Ho?"
Vậy đó... thật là...!!
Tôi bực bội dằn cây bút xuống bàn và ngoảnh mặt ra ngoài.
"Cậu mà cứ lấy mấy mẫu câu thế này thì tớ không học nữa!!"
"Hì hì... thôi mà... Ko Ko ới ời, làm nốt câu này thôi!!"
"KHÔNG!!!"
End Chap 37
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro