Chương 30 : "Tôi chỉ muốn làm linh mục từ khi..."
Tôi ngủ quên một lúc, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bóng trăng sáng rực ngoài cửa lều, bụng đói meo, nên tôi lò mò chui ra. Do mới ngồi dậy còn choáng, tôi đụng phải lưng của Jimin, cậu ấy ngồi ngay bên cạnh cửa lều.
"Dậy rồi à? Sao không ngủ tiếp?"
"Tớ đói..."
"À... cái này cho Jungkook, cầm lấy ăn đỡ đi!"
Jimin đưa tôi một phần hamburger bò còn hơi ấm, có lẽ là vừa mua ban nãy. Tôi không chần chừ thêm và cho vào miệng cạp ngay.
"Cậu mua cái này khi nào vậy?"
"Khi Jungkook giận bỏ vào trong đó. Cũng mới 20 phút thôi."
"Hơ... thế mà tớ cứ nghĩ mình ngủ một giấc dài rồi..."
Jimin cười và nhìn tôi ăn, tự nhiên tôi thấy hơi ấm áp, một chút cảm động nữa...
Ánh trăng sáng len lỏi qua từng hàng cây, dịu dàng chiếu soi đến chỗ chúng tôi, ánh sáng ấy chiếu lên nét mặt gầy của Min Min, làm cậu ấy trong mắt tôi càng thêm phong sương...
Chợt nhận ra thiếu mất nhân vật quan trọng, tôi nuốt miếng bánh và hỏi Jimin.
"Mà... Taehyung đâu?"
"Kia kìa."
Nhìn theo hướng tay Jimin, tôi nhận ra cái áo hoodie đen của Tae Tae đang nhấp nhô chỗ trò chơi nhảy sạp. Xung quanh vẫn có rất nhiều bạn bè và "fans hâm mộ" của cậu ấy.
"Taehyung luôn có nhiều người vây quanh nhỉ, khỏi sợ buồn..."
"Không đâu, nó phải luôn gây thu hút để chạy trốn sự cô đơn đó."
"Hả?"
Jimin không trả lời, nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ trầm ngâm, suy tư, nó khiến tôi nhớ tới cái hôm ở nhà Taehyung, sự vắng lặng của căn nhà to đúng là không dễ chịu chút nào...
Vì thế, tôi khẽ gật đầu, nhận thấy đánh giá của mình quá chủ quan.
"Cậu hiểu Taehyung lắm hả?"
"Cũng không hẳn, chỉ một phần thôi."
"À... Mà sao... người như cậu lại chơi được với một anh bạn ngang ngạnh như Taehyung thế?"
"Người như tôi thế nào?"
Câu hỏi của Jimin vặn lại làm tôi bối rối, khó mà trả lời cho ra... rằng tôi thấy Jimin thế nào... Chỉ biết, là cậu ấy không giống tôi, không giống Ho Ho, càng không giống Taehyung...
"Cậu... ừm... khác... Taehyung..."
"Thì có ai giống ai đâu. Mà, có lẽ vì bọn tôi cần nhau!"
"Cần... nhau?"
"Ừ, Taehyung cô đơn và cần có người để nó tin cậy chia sẻ. Tôi cần Taehyung cho mình sự năng động tuổi trẻ. Ở nhà thờ từ bé, nếu không chơi với Taehyung, tôi chắc đã thành một ông cha xứ!"
"..."
"Mà tôi thì không thích làm cha xứ, tôi chỉ nghĩ tới việc làm linh mục từ khi..."
"Từ khi nào?"
"Từ khi gặp Jungkook!"
Hả? Gặp tôi?!
Nét mặt của Jimin không cho thấy là cậu ấy đang nói đùa. Tôi vẫn không hiểu tại sao gặp tôi thì cậu ấy lại muốn làm linh mục nữa. Không lẽ tôi có gì đó khiến cậu ấy... giác ngộ?
.....................................................................
Tiếng ồn ào của đám bạn làm cả tôi và Jimin đều quay mặt ra nhìn, cái dáng quen thuộc của Hoseok, và trên lưng cậu ấy là cô bạn tóc dài với sống mũi cao... Shin Sokyung.
Ho Ho của tôi... Ca Ca của tôi...!!
Cậu ấy cõng Kyung về trại của Bighit High School, còn tôi chỉ ngồi thừ ra nhìn và hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi chuyện vừa xảy ra...
"Sokyung... làm sao vậy??"
"Cậu ấy bị vấp ngã trật mắt cá..."
Hoseok quệt mồ hôi đặt Sokyung ngồi xuống cạnh tôi và thở, sau khi trả lời Jimin, thoáng chốc cậu ấy nhìn tôi, vẻ gì đó tôi không diễn tả nổi. Như là, ngại ngùng...
"Để tôi xem nào."
Jimin bảo tôi tránh ra một bên, sau đó cậu ấy cầm chân trái của Kyung lên, nắn nắn một lúc rồi đẩy nhẹ khớp bàn chân một cái, Kyung chỉ kêu "a" một tiếng và nhăn mặt.
"Giờ cậu để yên đừng đi lại nữa."
"Cảm ơn Jimin nhé... À, cảm ơn cả Ho Ho nữa!"
Ho... Ho à?! Kyung gọi cậu ấy là Ho Ho?... Tại sao...?
Hoseok vốn không thích để ai gọi cậu ấy như thế trừ tôi, và cũng tuyệt nhiên không thích nói cho ai biết về tên ở nhà của mình... Vậy mà giờ đây, khi nghe lời cảm ơn của Sokyung, cậu ấy chỉ cười và gãi đầu...
"Không sao, nghỉ ngơi đi nhé... À, bye cậu, Ko Ko!"
Nói xong, Hoseok quay đi và cứ thế chạy thẳng hướng sườn đồi, tôi bỗng không thấy muốn ăn nữa...
Một bàn tay nắm nhẹ vai tôi, và tiếng cậu nói nhỏ.
"Đừng có bỏ dở phần ăn đó, của tôi mua cho Jungkook mà."
Ừ... Cậu ấy mua cho tôi... dĩ nhiên phải ăn cho hết... Tôi vừa gặm tiếp phần hamburger, vừa nhìn Kyung.
"Chân cậu thấy sao rồi?"
"Cũng đỡ... À, Jungkook có giận mình gì không vậy?"
"Đâu có... đâu..."
"Không có thật không?"
"Thật..."
Tôi nói dối một chút so với thực lòng, nhưng nếu suy cho cùng, tôi cũng không nên giận cô ấy, Kyung là một người bạn tốt, Ho Ho cũng là bạn tôi, nếu như họ thấy hợp nhau thì tôi cũng không có tư cách gì xen vào... và chuyện này cũng đâu có gì đáng để bản thân cảm thấy buồn chứ!
Mà sao tôi buồn vậy nè...
................................................................
Buổi sáng sớm, mặt trời chỉ vừa hửng nắng, tôi đã thức dậy – vì ngủ không được ngon lắm... Chắc do lạ chỗ.
Tôi khẽ khàng ngồi dậy, sau đó, tôi phải đi loằng ngoằng một hồi mới ra ngoài được vì lớp tôi phân ra hai dãy nằm ngủ cho con trai và con gái, dãy con trai thì nằm bên trong, nên tôi phải nhón cả chân lên để đi qua dãy đối diện của con gái, bước qua nệm của từng người thật nhẹ nhàng mà không làm họ thức dậy. Trong lúc đó, tôi có bước qua chỗ Sokyung nằm, cô ấy vẫn ngủ say, trông Kyung có vẻ rất yên bình và thoải mái với một giấc mơ nào đó.
Vừa ra đến cửa lều thì tôi đã thấy 95line đang ngồi ở chỗ không xa, tay ôm quyển sách Đoàn đọc và học, vẻ rất cần cù chăm chỉ, hic, trong khi tôi chỉ nằm ngủ trong kia thì họ...
"Các cậu học... cả đêm à?"
"Ơ... dậy sớm vậy?"
"Sao không gọi tớ học cùng...?"
"Jungkook đã phải lo phần IQ, bọn tôi phải chịu phần này chứ!"
Ra vậy... Nghĩ thế nên họ mới dốc sức cho phần thi đầu, hi vọng là chúng tôi sẽ thắng... để không phụ công hai cậu ấy.
.......................................................................
Ăn sáng xong, học sinh các trường tập trung lại để tham gia mấy trò chơi thể thao vận động theo đội: Nhảy bao bố, chạy đua, nổ bong bóng, rồi còn bịt mắt đập niêu, giải mật thư nữa... cũng vui lắm.
Chân Sokyung có vẻ đã khỏi, cô ấy có thể đi lại nhưng chỉ đi chậm, nên tôi luôn theo sát để trông chừng Kyung...
Sau một đêm thì tôi đã hết nghĩ gì, gần như quên sạch chuyện tối qua, có lẽ cảm giác lúc đó chỉ là thoáng chốc, không ảnh hưởng nhiều đến tôi thì phải.
"Jungkook, Ho Ho kìa!!"
Kyung lay tôi và chỉ ra chỗ người đang đi cà kheo, đúng là cậu ấy... tôi không nhận ra... vậy mà Sokyung lại nhận ra... Cô ấy chen vào giữa đám đông và hét to để cổ động...
Hoseok giành chiến thắng trong trò chơi đó, thực ra thì, tôi biết việc đi cà kheo với Ho Ho là quá dễ, gì chứ mấy cái trò khỉ, Ho Ho là giỏi nhất...
Cậu ấy được trao vòng hoa và một hộp bánh Orion nhân hột gà... thứ tôi thích ăn... Chắc vì vậy mà Hoseok nhảy nhanh tới chỗ tôi và Kyung đang đứng.
"Tặng cho cậu!"
Tôi giơ tay nhận lấy, tuy nhiên, vừa mới vui vì có được phần bánh của Hoseok, nghĩ rằng, cậu ấy không có quên mình... vẫn nhớ tới mình... thì tôi lại thất vọng và buồn hiu khi thấy... Ho Ho chuyển cái vòng hoa từ cổ của cậu ấy sang cổ Sokyung. Ngay phút giây đó, tôi bỗng thấy hộp bánh trên tay mình nhẹ tênh... không có giá trị gì...!
"Jungkook!!"
Jimin gọi tôi từ phía sau, khi tôi quay lại, cậu ấy vẫy tay ngoắc tôi đến đó... Taehyung cũng đang đứng cạnh đó chờ...
Tôi quay đầu ra sau nhưng cũng cố nán lại một chút chỗ Hoseok, vậy mà... Ho Ho dường như không hề để tâm tới... Lòng buồn rười rượi, tôi cứ thế lùi dần rồi chậm chạp đi theo 95line, chán nản vô cùng.
Tae Tae và Min Min gọi tôi vì đã tới giờ bọn tôi phải thi, mà tôi thì cứ cúi gằm mặt đi thụt lùi đằng sau, Taehyung đành dợm bước đến gần, cúi xuống hỏi tôi.
"Bánh ở đâu ra vậy?"
"Của Ho Ho..."
"Nó chơi thắng được hả?"
Taehyung vừa hỏi vừa giật cái hộp bánh trên tay tôi, xé nắp hộp và thản nhiên lấy một cái ra ăn ngon lành, tôi cũng không buồn phản ứng.
"Ưm... Cũng ngon nhỉ?... Sao hồi nãy tôi không sang đó chơi ta?"
"Nhiều chuyện quá... đi thôi...!!"
Jimin thúc Taehyung về phía trước và quay lại nhìn tôi, cậu ấy nheo mắt một chút, giọng băn khoăn.
"Từ tối qua đến giờ Jungkook có gì không ổn sao?"
"Tớ... không có..."
"Hay quên mang bùa rồi?"
Bùa à? Có mà... Tôi đã nhờ ông nội vẽ cho hồi sáng qua. Nó vẫn còn nằm trong túi quần của tôi đây...
Chìa cho Jimin thấy lá bùa, tôi vẫn mặt mày bí xị.
"Nói cho tôi nghe, chuyện gì vậy?"
"Tớ... muốn có cái vòng hoa đó..."
"Vòng hoa nào?"
Tôi vô thần chỉ về hướng sau mình dù không hề quay lại, Jimin nhìn theo rồi ngó nghiêng một hồi, sau đó như hiểu ra, cậu ấy thở dài...
"Khờ quá, đừng buồn, tôi sẽ tìm cho Jungkook một cái, vui lên đi!!"
End Chap 30
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro