Chương 28 : "... Lúc đó là nó ghen với tớ!"
Giọng Taehyung nói có vẻ vội ở đầu dây bên kia.
"Ko Ko hả? Ko về đi, tôi và thằng ấy đi chơi vòng vòng!"
"Đi chơi vòng vòng?"
"Lát nó sẽ tự về, không phải lo đâu, nhé!"
"Khoan đã!! Các cậu đang ở đâu? Cho tớ nói chuyện với Ho Ho!"
"Ho Ho gì, thôi dẹp đi, tôi cúp đây!"
Tin tin...tín hiệu bị ngắt ngang trước khi tôi kịp nói thêm gì, nhìn thấy vẻ bất an của tôi, Jimin dường như hiểu ra, cậu ấy kêu tôi giữ chặt yên xe rồi tiếp tục phóng như bay.
Chắc cậu ấy sẽ dẫn tôi đến chỗ Taehyung và Hoseok.
................................................................
Ở chốt ngã tư nọ, có hai anh cảnh sát giao thông đội mũ bảo hiểm, ngồi trên yên xe mô tô và đang nói gì đó với Taehyung.
Hoseok đứng tựa vào gốc cây xanh ở gần đó, khoanh tay nhìn Taehyung đang loay hoay cùng mấy anh cảnh sát.
Tôi nhảy xuống xe và chạy ngay tới chỗ Ho Ho, còn Jimin thì đạp thêm một đoạn để dựng xe trên vỉa hè gần đó rồi đi bộ đến nơi Taehyung đang nói chuyện với hai anh kia.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đi ngược chiều...bị thổi phạt."
"Rồi giờ sao?"
"Tớ chả biết, nó đang năn nỉ."
Ho Ho đáp tỉnh queo nhưng vẻ mặt vẫn lo lo, cậu ấy có vẻ không quan tâm lắm tới sự có mặt của tôi mà cứ chú tâm vào nơi những người kia.
Tôi cũng quay sang, thấy Jimin đang thay Taehyung nói chuyện với cảnh sát, Taehyung chỉ ở phía sau Jimin và lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc nói vài tiếng...
Ực...ực...Sao thế nhỉ? Bỗng nhiên tôi...bị nấc cụt.
Ực...ực...
...................................................................
Khoảng hơn 15 phút thì hai anh cảnh sát khoát tay, tỏ vẻ bỏ qua rồi lên xe mô tô phóng vút đi.
Jimin dắt xe đạp đi về hướng tôi và Hoseok đang đứng, Taehyung cũng dắt xe máy của cậu ấy theo song song.
"Trả xe cho Jungkook nè!"
"Mọi việc sao rồi?...ực..."
"Ổn cả rồi, không sao. Jungkook bị nấc à?"
"Hay vậy? Thằng Tae nói cả buổi mà không được!"
Tôi chưa thể trả lời câu hỏi của Jimin vì cứ mở miệng ra là ực, ực thì Ho Ho chen ngang và nói về Taehyung như nói về một anh bạn rất thân vậy.
"Thằng Tae"... cơ đấy...!
Mặc kệ vẻ ngạc nhiên của tôi, Taehyung nhảy vào càm ràm.
"Tao đâu có nói giỏi như thằng này, mà nó cũng nhờ có người thân làm trong ngành thôi."
"Làm trong ngành??"
Tôi và Hoseok cùng đồng thanh hỏi, Jimin tỏ vẻ không thích và bảo Taehyung nổ máy xe, Tae Tae thì vẫn như mọi khi, hễ thích nói là cứ nói, cần gì để ý ai thích hay không thích.
"Ba nó là Trưởng phòng Cảnh sát Giao thông Quận..."
"Thôi đi, Taehyung. Bọn mình đi uống nước mía."
"Ok...Ko Ko đi chung nhé. Cả mày nữa, Ho Ho!"
Hơ...Taehyung cũng gọi Ho Ho thật là thân thiết, sao họ quen nhau nhanh vậy nhỉ?!
"Ê, không được gọi tao như vậy. Tao là Hoseok, Jung Hoseok!!"
"Kệ mày tên là gì, tao kêu Ho Ho vậy đó, hì."
Taehyung nói, cười nhe răng rồi khởi động xe, Hoseok cằn nhằn một hồi rồi cũng nhảy lên xe đạp chạy theo.
"Cậu...ực... đồng ý đi với họ à? Ực..."
"Ừ, có sao? Cậu không thích?"
"Không phải, mà...ực..."
"Tớ thấy hơi khát, uống chút rồi về."
"Ừ..."
Như vậy, ba chúng tôi tấp nhanh vào một quán nước mía gần đó, gọi bốn ly và một đĩa cá viên chiên... tôi vẫn chưa hết cơn nấc...
Có mấy người cũng ngồi bàn kế bên, họ nhìn tôi, rồi xì xào xì xào gì đó...
"Chà, ba anh chàng đẹp trai và một nhóc con dễ thương quá nhỉ! Ba anh trai và một em trai à?"
Cô bán nước vừa đặt bốn cái ly xuống đã hỏi han như thế, làm tôi lúng túng không biết trả lời sao...
Hic, rõ là tôi bằng tuổi họ mà, đừng vì tôi lùn hơn mà nghĩ như vậy chứ!!
Taehyung vẫn nhanh nhảu hơn cả.
"Một bạn thân, một anh trai, còn cháu là bạn trai. Haha..."
Sau câu nói của Taehyung, chỉ có mình tôi phản đối, Ho Ho và Jimin đều "Xì" một tiếng nhỏ rồi cầm ly nước lên uống, còn Taehyung thì cứ vui sướng mãi với câu trả lời của mình...
"Jungkook vẫn chưa hết nấc sao?"
Nghe Jimin hỏi, Hoseok bấy giờ mới để ý, quay sang nhìn tôi.
Ực... hic... tôi khẽ gật đầu.
Taehyung đẩy cho tôi ly nước và cầm bình trà rót đầy.
"Uống nước nhiều vào cho hết này!"
Tôi cũng nghe theo, cầm ly nước lên miệng, uống một hơi cạn đáy, nhưng vô ích, tôi vẫn cứ nấc ực, ực mãi...
Jimin vỗ vào gáy tôi đều đều, rồi bảo tôi hít sâu, thở đều, đủ mọi cách, mà cũng có hiệu quả đâu...
"Ho Ho... "
Tôi vừa quay sang nhìn Hoseok "tha thiết", cậu ấy đã giơ tay cao, búng một phát rõ đau vào tai tôi.
Aaaaaaaa...Ui da!!! Hic hic...
"LÀM GÌ THẾ HẢ??!!"
Cả 95line đều lớn giọng gào lên, Taehyung chồm sang như muốn hỏi tội Ho Ho, còn Jimin thì kéo đầu tôi lại để xem chỗ Ho Ho vừa búng mạnh, giọng xót xa...
"Đỏ cả lỗ tai rồi, Jungkook chắc đau lắm??"
Có lẽ họ không hiểu rằng, đó là cách duy nhất giúp tôi hết nấc cụt, và chỉ có Hoseok là làm được.
Hồi trước tôi đau đến phát khóc, mẹ tôi còn sang nhà mắng vốn ba mẹ cậu ấy, nhưng về sau, chuyện đó như một giải pháp không thể lựa chọn khác đi.
Tôi ôm tai, vừa nhăn mặt, vừa cười...
"Đau, nhưng hết nấc rồi!"
95line nhìn tôi, nhìn Ho Ho, rồi như không đồng tình với phương pháp chữa nấc "khủng khiếp" này, họ im lặng không nói tiếng nào và tiếp tục ăn...
Khoảng ít phút sau thì Jimin gọi tính tiền, rồi trước khi đứng dậy, cậu ấy nói với Ho Ho bằng giọng hơi thấp.
"Hẳn sẽ có cách nào khác để chữa nấc cho Jungkook hơn làm cậu ấy đau như vậy!"
.............................................................
Không biết có phải vì câu nói của Jimin không, mà suốt đường về Hoseok tỏ ra trầm ngâm suy tư gì đó, tôi hỏi mấy câu mà cậu ấy chỉ ậm ừ , trả lời chẳng đâu vào đâu...
Đến khi tới trước cổng nhà, Ho Ho mới e dè đưa tay sờ nhẹ nhàng vào vành tai trái của tôi, cái chỗ mà vẫn còn đỏ ửng sau cú búng của cậu ấy ban nãy.
"Tớ làm cậu đau lắm hả?"
"Không sao đâu mà. Nấc cụt mãi khó chịu hơn!!"
"Chắc phải tìm cách khác..."
"Không có đâu, đừng nghĩ nữa. Hì hì..."
Tôi cười toe cố để xoa dịu đi sự lo ngại của Hoseok, trước giờ làm việc này hàng trăm lần cậu ấy không có thấy gì, tự nhiên bị Jimin nhắc nhở, lại trở nên như vậy...
Tôi tìm cách hỏi sang chuyện khác để Ho Ho đừng nghĩ về nó nữa.
"Mà, sao cậu và Taehyung vui vẻ với nhau vậy?"
"Thế bọn tớ phải đánh nhau à?"
"À, không... tại vì... tớ thấy lúc ở nhà hai cậu có vẻ... căng lắm!"
"Ừm... lúc đó là nó ghen với tớ."
Hả??! Ghen? Ghen gì chứ?!
Tôi hơi đỏ mặt xấu hổ, trong khi đó Ho Ho chỉ cười mỉm, rồi xuống xe, hối thúc tôi vào nhà. Vậy là thắc mắc vẫn chưa được giải tỏa...!!
End Chap 28
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro