Chương 21 : "Nếu ngại thì... cứ coi như mượn dài hạn cũng được"
Giờ chủ nhiệm ngày hôm sau, lớp trưởng Su Yeol thông báo sẽ có buổi cắm trại mừng ngày thành lập Đoàn, cùng với hội thi liên trường Học sinh thế hệ mới...
Vì giành giải nhất của trường, nên nhóm KoTaeMin của chúng tôi được xem là đại diện đi thi đấu...
Mấy anh chị học lớp 12 do phải luyện thi, nên họ không có tham gia..
Mấy em khối 10 cũng có 1 đội tham gia thi thể thao đồng đội gì đó.
"Kim Taehyung và Jeon Jungkook, hai đứa cố lên nhé!"
Cô giáo kêu rõ tên hai chúng tôi và động viên, làm tôi thấy trách nhiệm của mình nặng nề quá...
Trong khi tôi vội đứng dậy – "Dạ, thưa cô", thì Taehyung chỉ ngồi chống cằm, nhìn cô giáo cười cười, thái độ không được hay ho gì lắm, mà cô cũng không la mắng gì cậu ta...
Đúng là cậu ấm...!
"Cậu phải đứng lên trả lời cô chứ!!"
Tôi huých vai Taehyung nhẹ và nói thì thào, mặt cau lại, cậu ấy ngó tôi một vài giây rồi mới đứng dậy, cúi đầu.
"KoTaeMin vô địch rồi!! Khỏi lo, cô ạ!"
Thế là mọi người vỗ tay tán thưởng ầm ầm, cô giáo tỏ vẻ tin tưởng, khoát tay cho hai đứa ngồi xuống...
Cái miệng bộp chộp, nói trước bước không qua cho coi.
Thấy mặt tôi bực bội và khó chịu, Taehyung ghé tai tôi nói nhỏ...
"Đừng lo, we'll win, dear my Ko Ko."
Dear dear con khỉ!
..................
Giờ ra chơi tôi thấy Taehyung và Jimin chạy đi đâu đó ra khỏi trường, chốc lát Taehyung vào lớp trễ 10 phút, sau lưng giấu cái túi nilon màu xanh đậm..chẳng biết là cái gì... vẻ mặt tí ta tí tởn.
Cho đến khi ra về, tôi còn chưa kịp cài nút cặp sách, Taehyung đã kéo tay áo tôi.
"Khoan về đã, chờ chút đi."
"Chờ ai??"
"Có cái này cho Ko Ko!!"
"Cái gì cho tớ?"
"He he"
Đợi cho tới lúc mọi người đều đã ra về, trong lớp chỉ còn lại tôi, Taehyung, và Jimin cũng vừa từ bên lớp cậu ấy sang...
Họ lại có trò nào mới nữa đây !??
Hay là... tập chạy nữa? Ôi... còn đến mười ngày nữa mà...!
"Nhắm mắt lại đi!!"
"Sao? Để làm gì ?"
"Đã bảo nhắm đi mà!!"
Hic hic, ừ, thì nhắm... nhưng đừng có hù tớ bằng... thằn lằn đấy nhá, không thì tớ sẽ mách Ho Ho...
Trong lúc mắt tôi nhắm kín, Taehyung đặt vào tay tôi một cái hộp vuông nặng nặng, rồi bảo tôi mở mắt ra...
Một chiếc điện thoại Samsung mới toanh!!
Vụ gì...đây..?
"Cái này??"
"Tiền thưởng của hai đứa tôi, mua tặng Ko Ko đó!!"
Taehyung nói một cách hạnh phúc, như thể cậu ấy vừa làm được điều gì đó thực sự ý nghĩa lắm...
Tôi hướng mắt sang Jimin, cậu ấy khẽ gật đầu...
"Tại... sao?"
"Thắng là nhờ Jungkook, nhờ Jungkook thi IQ, nhờ Jungkook đánh thắng ván cờ...nên Jungkook xứng đáng hơn chúng tôi."
Jimin giải thích trôi chảy, có vẻ đã chuẩn bị sẵn câu này rồi.
Mặc dù cũng rất...thích có điện thoại, vì có thể gọi cho Hoseok mà không sợ mẹ biết, nhưng tôi vẫn quen thói tự trọng quá cao...không muốn cầm đồ của người khác.
"Tớ không thích nhận quà của ai khi không có lí do gì cả..."
"Jungkook cứ cầm...."
"KHÔNG CÓ LÍ DO LÀ THẾ NÀO HẢ? Thằng Jimin nó đã nói Ko có công lớn mà!!"
Nếu Jimin chỉ vừa mở miệng thuyết phục một cách ôn hòa, thì Taehyung la toáng lên và nhét cái điện thoại vào ngăn cặp của tôi.
Tôi vội lôi nó ra chìa trước mặt Taehyung.
"Bọn tôi đã mua rồi, Jungkook không nhận, đem trả lại không được đâu."
"Nhưng... hay là bán lại rẻ hơn...??"
"Lỗ nhiều lắm đấy!!"
Không lẽ bắt tôi chịu phần lỗ sao? Huhu...
Tôi cầm cái cục đen đen mát lạnh trên tay, có chút ham thích, nhưng... không lấy được!
Có lẽ nhận ra sự lúng túng khó xử của tôi, Jimin hạ giọng năn nỉ.
"Jungkook không có điện thoại, mỗi lần tìm khó quá... mình lại phải chuẩn bị thi liên trường."
"Đúng rồi!!"
"Nếu ngại thì... cứ như mượn dài hạn cũng được đi."
"Đúng rồi!!"
Hic... Jimin nói và Taehyung cứ bè phụ họa theo, mặt tỏ ra thảm thiết... ừm, thế nào đây nhỉ... hay...mượn một thời gian??
"Quyết định vậy nhé, thằng Taehyung sẽ chỉ Jungkook cách dùng..."
"Ok!!"
Họ liên tục nói khi tôi còn đang phân vân, rồi nhanh chóng bay ra ngoài lớp biến mất, để lại tôi một mình...cùng với cái điện thoại mới. Vụ được tặng điện thoại này khiến tôi vừa ngỡ ngàng vừa bối rối, cứ như mình là Lọ Lem trên phim vậy...
...Cậu bé Lọ Lem, hic hic.
..........................................................
Tôi giấu chiếc Samsung E350 vào tuốt tận đáy cặp, cốt không để bị ba hay mẹ phát hiện...và đến tận lúc học bài xong xuôi, hơn 10 giờ, tôi mới lén mở lấy nó ra...nghiên cứu.
3 cuộc gọi nhỡ, 2 tin nhắn.
Trời, mới có điện thoại mà có người tìm rồi. Số được ghi sẵn trong máy, Min Min và Tae Tae.
Chắc họ gọi test máy.
Tôi còn chưa kịp mở tin nhắn để đọc, thì cái điện thoại lại reo lên bài nhạc inh ỏi.
ACKKKK!!
Tôi giật bắn người chui vào chăn trùm kín mít, và bấm loạn xạ để tắt nó đi.
Hình như tôi bấm vào nút Cancel rồi...
Phù...
Tin nhắn lại đến nữa.
"SAO KHÔNG NGHE MÁY HẢ?!!"
Viết hoa như vậy luôn. Còn ai vào đây nữa... hot boy Kim Taehyung!!
Tôi còn phải loay hoay để bấm tin trả lời, cái vụ này, đâu phải là...dễ dàng đâu, với một người chưa từng sử dụng điện thoại thông minh như tôi, huhu...
Sau 10 phút, tôi mới viết xong cái tin.
"Tớ bận học bài, mà khuya rồi, mai gặp nhé, ngủ ngon!"
........................................................................
2 tin nhắn ban nãy là của Taehyung hết, Jimin chỉ gọi tôi có 1 cuộc...
Gửi đi tin hồi âm rồi, tôi tắt luôn nguồn và đi ngủ, không khéo sáng mai không dậy đi học nổi...
.......................................................................
Buổi sáng, tôi ăn xong bánh mì ốp la thì mẹ chở ra trạm xe đầu ngõ, trên đường lại gặp Hoseok...
Tôi muốn gọi cậu ấy lắm nhưng lại sợ mẹ, nên chỉ nhìn Ho Ho trong thinh lặng...
"Ho Ho...!"
Đó là tiếng gọi của mẹ tôi.
Nghe thấy, Hoseok quay đầu lại và như ngỡ ngàng, cậu ấy thắng xe và cúi chào mẹ tôi.
"Hôm nay đi học sớm vậy?"
"Dạ..."
"Ba mẹ con sao rồi?"
Ồ, đó có phải mẹ không??... Mẹ lại bình thường với Ho Ho!??
Ya hoo!!...
Mặt Ho Ho hơi thắc mắc nhưng rồi, cậu ấy cũng cười buồn, đáp lời mẹ tôi.
"Dạ, vẫn vậy thôi."
"Thứ bảy này hai mẹ con sang nhà cô ăn lẩu cho vui nhé, là sinh nhật ông nội nhóc Ko Ko!"
.....................................................................
Wow... mẹ mời họ!!
Phải rồi, sinh nhật ông...sinh nhật lần thứ... 71... bao nhiêu nến cũng không đủ thắp!!
Xém chút quên ngày đó rồi, hihi, con xin lỗi ông!!...
Niềm hạnh phúc khi thấy mẹ không còn lạnh lùng với Hoseok làm tôi tí tởn.
"Đi nha, Ho Ho."
"Ừ..."
Thế rồi mẹ chạy chậm song song với Ho Ho, cho đến bến xe buýt.
Trước khi đi làm, mẹ còn cười chào Ho Ho... không biết điều gì làm mẹ thay đổi nữa, ba vẫn hay nói mẹ khó hiểu, giờ tôi mới thấy vậy...
"Mẹ cậu hết ghét tớ rồi hả?"
"Ừ? Tớ cũng thấy vậy."
"Sinh nhật ông...thì mua quà gì nhỉ?"
"Gì cũng được...à, ông nội thích ăn khoai mì nước cốt dừa!"
"Trời...!!"
Việc nghĩ tới món ăn yêu thích của ông nội làm tôi khoái chí như thể vừa thông báo tin mật vậy.
Hoseok vẫn suy nghĩ lung tung...
"Tặng ông món đó đi!"
"Thôi, không được, Ko khờ."
Dường như Hoseok không mắng tôi khờ thì cậu ấy không sống nổi ấy. Mà không sao, tôi thích vậy, hihi...
Đúng là khờ...!!
Sực nhớ ra là vừa có cái điện thoại, tôi lập tức khoe Ho Ho.
"Nè, tớ có cái này nè."
"...? Di động à?"
"Đẹp không??"
Tôi thậm chí còn không nhớ rằng, đấy là thứ tôi mang tiếng mượn... chứ có phải của mình mua đâu.
End Chap 21
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro