Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 63

  Giữa trưa nắng mà nằm ngủ trong phòng tuy rằng có điều hoà nhưng với cái thời tiết bức người thế này thì dù có ở trong tủ lạnh mà ngủ thì cũng bị ong ong cả đầu chứ huống chi cậu là ngủ trong tâm trạng bức bối và khó chịu.

   Dụi dụi mắt rồi vỗ nhẹ cái đầu cho đỡ đau, cậu theo thói quen nhìn khắp phòng 1lượt rồi bàng hoàng không biết ai giúp cậu sửa lại cái tướng ngủ quái dị khi nảy và cả cái ngón tay đang quấn băng gạt kỹ càng thế này nữa chứ, chắc chắn là bác Lee rồi! Lúc cậu nấu canh cho anh vô tình làm tay bị thương thì chỉ mỗi bác thấy mà thôi, chắc tại lúc đó bác đòi băng lại nhưng cậu chỉ rửa qua loa để đem canh lên chuộc lỗi với anh nên lúc cậu ngủ thì bác đã băng lại cho cậu.

   Cậu bước xuống giường xem lại thì đã là 5giờ chiều, thế nào lại chẳng thấy anh đâu cả, mọi ngày là cậu ở đâu anh liền ở đó thế cơ mà hiện giờ làm cậu thất vọng ghê.

   Rửa mặt tĩnh táo, vuốt tóc vài cái qua loa rồi đi xuống nhà kiếm đồ ăn cho vào bụng mới được. Giận thì giận đi, cậu đây nhất định sẽ xin lỗi nhưng bây giờ sẽ lo cho cái bao tử trước, còn người ta thì mặc người ta cậu không thèm nài nỉ.

   Bước xuống lầu đi lửng thửng buồn chán liền thấy bóng lưng ai kia vừa nhắc đến đang ngồi chéo chân đọc báo mà nhâm nhi tách cafe nhìn như appa cậu vẫn làm thường ngày, cái thói quen và hành động cử chỉ già hơn cái tuổi 22của anh.

   Cậu bĩu môi nhìn tấm lưng vững trải trước mặt mà thầm rủa anh giận dai báo hại cậu cứ bị ngó lơ đến đáng thương. Đi thật nhẹ vào nhà bếp không thèm ngó ngàng đến anh rồi ngồi vào bàn đợi bác quản gia lấy gì đó cho mà ăn.

   - Của cậu đây! Bác nấu đấy, trời nắng ăn cái này cậu sẽ tốt hơn! __bác đem ra chén chè hạt sen cho cậu

   - Cháu cám ơn!!!

   - Vẫn còn giận nhau sao??? __bác mỉm cười hỏi trước sự trẻ con của 2cậu chủ

   - Đâu có! Là anh ta không thèm nhìn cháu lấy 1lần chứ cháu đâu có giận! __cậu thành thật trả lời

   - Sao cậu bảo chén canh bác nấu làm gì? Bác đâu có nấu, nếu cậu nói 1tiếng xin lỗi thì cậu Taehyung đã mềm lòng lâu rồi! __bác nói

   - Cháu nói là bác định nấu đồ cho anh ta tẩm bổ rồi cháu nói cho anh ta chén canh đó, thì đương nhiên là cháu nấu rồi!!__cậu cãi bướng đầy đáng yêu

   - Vợ chồng mà cậu Jimin, không còn gì phải ngại, cứ nói thẳng chứ cậu nói như vậy bác còn không hiểu ý chứ nói gì cậu Taehyung!

   - Anh ta không thèm nói chuyện với cháu thì làm sao cháu dám xin lỗi đây?.
 
   - Cậu Taehyung thương cậu nhất! Sẽ không vì lặt vặt mà giận lâu được! *cười* cậu ấy vừa từ cty về rồi lên phòng xem cậu nhưng thấy cậu còn ngủ nên chỉ vừa ngồi ở sofa khoảng lúc thôi, tách cafe vẫn chưa vơi nhiều đâu! Bác nói thật! *cười*

  - Cháu không quan tâm đâu!

   - Sao 2cậu không nhân cơ hội này mà nói chuyện với nhau!

   - Nói gì bây giờ ạ???

   - Lựa lời yêu thương để xin lỗi đi chứ! *cười* bác sẽ tìm cơ hội nói giúp thêm cho cậu!

   - *suy nghỉ* Cháu không nghỉ anh ta lại làm lớn chuyện này! Lại càng không dám nghỉ cháu lại bị dồn đến bần cùng thế này! *mếu máo*

   Cậu nói xong liền đứng lên quay lưng cúi đầu đi lủi thủi vẻ như uất ức làm bác Lee đứng lắc đầu mỉm cười mà nhìn theo quan sát cách cậu nhóc nghịch ngợm bướng bỉnh này 1lần năn nỉ người khác.

   Cậu nắm chặt tay vào vạt Áo rồi từ từ thả lỏng cơ thể, đứng sau sofa cách anh hơi xa mà hít sâu 1hơi lấy hết tính kêu căng với anh bấy lâu nay mà đi lại gần, ngày càng gần, gần thiệt gần rồi....

   - Áaaaaa!

   Đúng vậy! Chính là còn 3giây để ngồi cạnh anh mà nói chuyện đàng hoàng thì thế nào lại có vũng nước ngay cạnh sofa chỗ anh làm cậu trượt chân 1cái mà hồn vía đều bay đi mất.

   Lúc khốn khổ nhất thì anh luôn là người giúp đỡ cậu, lúc buồn chán nhất thì vẫn là anh bên cạnh cậu, lúc vui nhất thì luôn có anh vui cùng cậu và bây giờ lúc cậu niệm phật tròng lòng để không hôn sàn nhà thì có bàn tay anh đỡ lấy cậu....lúc nào cũng là anh!!!

   - Em không thể cẩn thận hơn sao hửm? Có gì phải gấp gáp??? __anh đỡ cậu thuận thế ngồi xuống nhíu mày

   - Có!!! Rất gấp gáp, chuyện này rất gấp! __cậu ôm cổ anh vẻ mặt nghiêm túc nói.
  
   - Được rồi! *nhíu mày* Ngồi xuống cái đã! __anh ôm eo chuẩn bị nhấc cậu ngồi xuống sofa

   - Không!*lắc đầu* __cậu thấy anh không cho ngồi trong lòng liền gòng lại không chịu xuống

   - Không??? *khó hiểu* Sao thế??? Em bị nóng à??? __anh ngạc nhiên nhìn cậu

    - Không có, không có nóng gì hết nhưng nếu anh cứ ngó lơ tôi thế này thì tôi sẽ chết mất Taehyung! __cậu nhìn thẳng vào mắt anh nói

   - *mỉm cười* Anh ngó lơ em khi nào??? Đừng nghỉ lung tung! *xoa đầu*

   - Không hề nghỉ lung tung! *cãi* là do nhìn thấy, thấy anh không thèm nhìn tôi hay nói chuyện như lúc trước! Cảm nhận được anh là đang ngó lơ tôi! __cậu nói mà không kìm nổi liền rưng rưng nước mắt

   - Em đang khóc sao??? *cười* ngoan nào!!!__Anh hạnh phúc dùng 2bàn tay áp lên má cậu xoa dịu cái cục ấm ức từ sáng tới giờ.

   - Taehyung à!!! Xin lỗi anh là do lúc sáng tôi sai, tại nóng giận nên liền quạo với anh! __cậu vội dùng bàn tay mủm mỉm quệt nước mắt liền bị anh cầm lại vòng qua cổ

   - Được rồi! *cười* Đừng khóc có được không? Nghe anh nói được chứ??? __anh nhướn mày

   - Ùm ùm! *hic*

   - Ngoan lắm!!! *xoa đầu* Thứ nhất là anh thật thì có chút giận vì vợ mình lại có thái độ đó với mình nhưng anh đã không còn giận gì nhiều vì vợ anh vẫn là trẻ con! Thứ 2 là không hề có việc anh ngó lơ em, chỉ do anh nhiều công việc cần giải quyết và chút thất vọng khi vợ lại không hề nói chén canh do em nấu nên làm anh hiểu lầm em không có ý chuộc lỗi! __anh vừa noi vừa nhìn cậu như đang giải thích đạo lí cho con nít

   - Cái đó...do em nấu!!! __cậu lí nhí trả lời, 2tay đan vào nhau

    - Em mới nói gì???*nhướn mày*__anh có ý cười hỏi cậu

   - N..nói là...nói...__cậu như ngồi trên đóng gai mà lăn xăn lắc quả đầu qua lại

   - Nói gì??? Nói lại anh nghe xem? __anh cười hỏi

  - Không!*lắc đầu*

   - Còn chuyện này nữa!!! __anh nghiêm mặt nhìn

   - * mím môi nhìn*

   - Nếu tính theo vai vế thì anh là chồng em, em là vợ của anh vì vậy mà cái cách nói chuyện của em đối với anh, anh thấy vô cùng không vui đâu đấy! *nhìn*

   - * lia mắt*

   - "Taehyung à! " ??? Em gọi anh như vậy hửm??? __anh có chút trách móc

   - *nhìn anh*

   - Anh lớn hơn em về cả tuổi tác và vai vế đấy nhé! __anh nói.
  
   - Vậy nói về tuổi tác là phải gọi anh bằng chú hay sao??? __cậu cười nhìn anh

   - Anh đâu có già đến nổi vợ mình phải gọi bằng chú! *nhướn mày* anh chỉ lớn hơn em 5tuổi thôi vợ! __anh cười ôm cậu khít hơn

   - Hết giận rồi hả??? __cậu hỏi

  - Em nghỉ sao??? Nói 1câu dễ nghe xem!

   - *bĩu môi* Nói?? Nói gì chứ???

   - Nghỉ xem??? __anh nhướn mày chờ đợi

  - Taehyung à...*mím môi* Taehyung ơi! Cho...em xin lỗi! *nhỏ giọng*

   - Câu cuối em nói gì thế??? __anh hỏi

   - N..nói là...nói là...em xin lỗi!*liếc mắt nhìn* Em thương Taehyung nhất! __cậu bỏ hết cái vỏ bọc bướng bỉnh ôm chặt anh nói

   - Ngoan lắm! Anh cũng thương vợ nhất! Sau này...cũng cần đổi xưng hô với anh thì anh sẽ thấy vui hơn đấy, được không???

   - Ừm ừm! *gật* Sẽ gọi anh bằng anh chú!!!

  Sau trận giận dỗi rồi ngó lơ rồi đến năn nỉ ỉ ôi thì cả 2đã vui vẻ hơn, thoải mái hơn mà ngồi lại cùng nhau, anh bật tivi cho cậu xem rồi để cậu nằm lên chân mình, còn mình thì tiếp tục đọc sách mà nhăm nhi tiếp tách cafe, nói thật thì dạo này cty bận quá nên anh cũng ít khi rảnh kể khi ở cty hay ở nhà nên cảm thấy thiếu thiếu thời gian được ở gần cậu khiến anh thở nhẹ mà nhìn gương mặt chăm chú xem hoạt hình của cậu.

   Lúc đó thì không biết nơi nào ở trong bếp đã có người mỉm cười hài lòng rồi đi ra vườn tránh làm phiền không khí lãng mạn này.

_________________________________
END CHAP 63
Trai nhà bảo 18/5 comeback cơ mà 20/5 là trình diễn Billboard...ARMY đang nghi vấn không biết liệu sân khấu comeback mới có phải sẽ diễn ra ở sân khấu Billboard danh giá? Và sẽ là nhóm nhạc nam Kpop đầu tiên vừa được đề cử+trình diễn+comeback hay không?

Vui quá mấy cô ới!!! Hên là cổng chưa mở nên tui mới tranh thủ viết á nha!!!

Hứa rằng khi nào có ảnh Vmin mới thì sẽ up Chap!!! 😝😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro