Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 62

Hiện giờ cùng ở 1ngôi biệt thự đã to lớn nên ít khi chạm mặt mọi người trong nhà, chỉ có mỗi anh và cậu là luôn khít chặt nhau khi ở nhà, thế nào mà bây giờ lại quay sang giận cậu? Mà thế nào cậu lại nổi nóng với anh? Đương không đang yên đang lành lại vì cái tên phiền toái Su..su gì gì đó mà khiến cậu thường ngày đã buồn chán mà lúc này lại muốn chết luôn cho xong.

Tất cả là do cái tên không biết từ đâu rơi ngay chỗ cậu hại hết, nhất định sẽ cho biết tay! Hừm, nhưng mà quan trọng là phải làm hoà với cái vị cao cao tại thượng đang tức giận ngồi bên trong kia mới được. Nhưng làm sao dám vào trong đây??? Nhất định sẽ bị ánh mắt anh nhìn đến run rẫy rồi sẽ là quát nạt! Ayssss....dù thế nào cũng phải vào!!

- T...taehyung à? Tôi vào trong được không???

Cậu đưa tay lên rồi rụt xuống không dám gõ cửa suốt 5 10lần nhưng rồi vì cuộc sống sau này nên cậu hạ quyết tâm hỏi ý anh trước khi tự tiện vào rồi lại bị chữi, cậu hứa chắc 1điều nếu anh im lặng không lên tiếng hay quá đáng hơn là không cho vào thì cậu ngay tức khắc đi về phòng...mà nằm khóc mất...

- Em vào đi!

Nhưng không, không như cậu nghỉ! Anh đã trả lời và còn là đồng ý, nhưng cớ sao bước vào lại thấy đau nhói trước quả đầu cặm cụi kia thế này? Anh chẳng buồn mà nhìn cậu, nếu không vì cái nổi nóng khi nảy thì có lẽ hiện giờ cậu là đang ngồi gọn trong lòng anh mất rồi chứ không đứng chết chân như thế này mà nhìn anh.

- *hít sâu* Lúc nảy bác Lee có nói sẽ nấu đồ cho anh tẩm bổ! *đặt xuống* cái này....cho anh!!!

Cậu lí nhí nói và đặt khay đựng chén canh hầm lên bàn anh rồi len lén nhìn xem biểu tình của anh qua khe tóc mái của mình nhưng vẫn là không thèm nhìn lấy cậu 1cái, lại còn không quan tâm mà trả lời nữa chứ, đã hứa dù thế nào cũng không được làm ngơ với cậu cơ mà, sao bây giờ lại không thực hiện được?

Cậu đứng chờ anh lên tiếng nhưng thế nào vẫn là im re không nghe được gì ngoài tiếng ngòi bút, môi cậu mập mờ hé rồi khép mà không có can đảm lên tiếng, cuối cùng cũng là cậu bị lơ mà tự lếch thân rút lui ra khỏi phòng.

Còn cái con người cao cao tại thượng kia cũng thật ác đi! Thế nào lại bức 1đứa con nít thường ngày quá ranh ma mà hiện giờ là đang có ý năn nỉ mình phải lủi thủi đi ra ngoài như thế chứ? 1câu cũng chẳng thèm nói với cậu, ngay cả 2tiếng cảm ơn vì chén canh cũng không buồn nói ra để cậu nhẹ lòng 1chút. Anh đúng là quá đáng rồi, làm cậu nhóc phải buồn bã đi mất tiêu.

- "Cho anh" sao??? *cười* biết hối lỗi là tốt rồi! __anh đặt bút xuống mân mê chén canh nóng - cần phải trưởng thành 1chút thôi, tinh nghịch như vậy đủ rồi Jimin!!! *cười*

Còn cậu thì làm sao có thể đọc được suy nghỉ hay có thiên nhĩ mà nghe anh nói sao khi bản thân hiện đang nằm dài trên giường mà úp mặt khóc không thành tiếng chứ? Nằm loay hoay hết đấm rồi cào xé ga giường thì cậu cũng chui lọt vào trong chăn quấn chặt chẽ không khe hở mà nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Làm việc mệt mỏi, bị cậu nổi nóng khiến lòng anh 1trận đau nhói và bức bối nhưng cũng nhanh chóng lắp đầy yêu thương và nhân nhượng từ chén canh cậu đem vào. Buổi trưa đã nóng mà còn bị cậu chọc cho thêm nóng, nhưng suy đi cho cùng là do cậu vẫn còn trẻ con cần được bảo bọc hơn so với mấy đứa có cùng lứa tuổi.

Dẹp đống lộn xộn trên bàn ngăn nắp rồi bưng khay đựng chén đã hết sạch canh đứng lên đi xuống nhà đặt lại vào bếp cho người làm rửa. Quả thật thì chén canh phải nói là vô cùng ngọt ngào và thơm ngon làm anh thấy có chút ấm lòng sao trận nóng nảy.

- Chào cậu chủ! __người làm lần lượt chào anh

- * Gật đầu*__anh đơn thuần chỉ nhẹ gật đầu

- Cậu! Cậu cần gì à??? __bác Lee hỏi

- Tôi đem cái này xuống! __anh đặt khay lên bàn

- À, để đó bác sẽ dọn! Cậu Taehyung và CậuJimin đã làm hoà rồi chứ??? __bác nhẹ mỉm cười có hậu nói

- *mỉm cười* Đúng vậy! Cảm ơn bác nấu chén canh !

- Không đâu! *cười* tất cả là do câu Jimin nấu hết thảy! Bác chỉ là ngợi ý để cậu ấy có thể xin lỗi cậu thôi! *gật đầu* vì vậy, cậu Taehyung đừng giận cậu Jimin nữa! Cậu ấy tuy không còn nhỏ nhưng vẫn là nhỏ hơn cậu nên chuyện gì cũng cần dạy dỗ lại cậu ấy từ từ, cậu Jimin vẫn là tinh ranh với chưa ý thức được như cậu đâu cậu Taehyung!

- *gật gật* Tôi biết mình nên làm gì! __anh quay lưng khỏi bếp

- Con nít...cần phải dạy bằng lời nói rồi từ từ sẽ trưởng thành! Bác rất vui vì 2cậu luôn hạnh phúc! __bác Lee tận tình ẩn dạy cho anh

- Cám ơn bác, Bác Lee! *gật đầu*

Anh lạnh lùng đi lên lầu mà không khỏi nghỉ đến gương mặt khi nảy năn nỉ anh của cậu, chén canh do bản thân nấu mà lại bảo người khác nấu, bộ sợ sẽ không ngon hay sao? Nếu biết trước đây là cậu nấu để xin lỗi anh thì anh đâu có nào mà lơ cậu được, chỉ do lúc đó nghỉ không phải do bảo bối nấu nên hơi thất vọng mà không nhìn cậu thôi.

Anh đi dọc theo hành lang mà tự quay ngược trách bản thân cho đến khi mở cửa thì đã thấy bảo bối quấn chăn kín bít chắc là ngủ rồi, anh thở dài cảm thấy có phần lỗi với bảo bối liền đi lại giường nhẹ nhàng tháo chăn quấn khỏi người để dễ thở hơn.

Anh đơn thuần chỉ là nhìn cậu 1lát rồi miết gương mặt đáng yêu đang say giấc, nhẹ nhàng gỡ tay cậu để cho vào chăn thì liền thấy vết cắt không sâu lắm nhưng cũng khá dài trên ngón tay ngắn mủm mỉm kia, vết máu chảy 1 ít đã khô phần nào, ga gối nằm bị dính 1vệt máu đỏ từ tay cậu làm anh lo lắng mà đi lấy băng gạt băng lại cho bảo bối.

- Ngốc!!! Không biết yêu thương bản thân hay sao?__anh vừa tháo băng gạt vừa nâng ngón tay lên mà cẩn thận băng vào. - Nói xin lỗi rồi bảo canh em nấu cho anh thì khó lắm sao???

Anh nhíu mày đặt tay cậu vào chăn rồi kéo chăn ngang cổ cho cậu, mái tóc mái phủ mắt được anh vén sang 2bên thưa thớt. Nhìn thân ảnh của bảo bối ốm nhách ngủ ngon lành mà làm anh nhức nhói trong lòng. Ngắm cậu 1hồi rồi anh đi vào trong thay bộ quần Áo chỉnh chu và rời đi mà không quên kiểm tra lại cậu 1lần nữa.

  Rời khỏi biệt thự anh liền lái xe đến cty để giải quyết 1số chuyện, anh lái xe với tốc độ nhanh nên chỉ trong nháy mắt thì xe đã dừng ở Kim thị. Anh bước xuống xe rồi đi vào trong rồi lên thẳng phòng làm việc.

   - Trợ lí Yan, cô đem hồ sơ bản hợp đồng với đối tác bên Mỹ sang phòng tôi nhé! Cảm ơn!

   Anh nói qua điện thoại xong liền gác máy rồi ngồi xoay ghế chờ trợ lí đem đến. 5phút sau trợ lí thân cận lâu năm của anh liền gõ cửa vào và đưa đầy đủ thứ anh đang cần kèm theo 1tách cafe cho anh mỗi khi làm việc.

   - Hợp đồng với đối tác tôi đã theo lịch sắp xếp hết rồi thưa sếp! 3ngày nữa chúng ta sẽ gặp đại diện bên MW nên sếp sẽ có lịch sang Mỹ vào ngày hôm kia để kí hợp đồng này ạ! __cô nghiêm chỉnh nói

   - Tôi biết rồi! *gật* À mà trợ lí Yan! __anh gọi

  - Có chuyện gì không Tổng giám đốc? __cô hỏi

   - Giám đốc đã đi công tác về chưa??
__anh hỏi

  - Dạ vừa đáp máy bay nội địa lúc sáng nay ạ!

   - Công tác lần này kết thúc thì giám đốc còn lịch công tác nào khác vào tuần này hay không?

   - Giám đốc hả? *suy nghỉ* Có, nhưng tuần sau thưa sếp! Tuần này giám đốc vừa đi công tác ở Daegu nên không sắp thêm lịch ạ!

   - Vậy à! *gật gật* Gọi giám đốc vào gặp tôi ngay lập tức! __anh nhìn cô cười ẩn ý

  - Vâng thưa sếp! *khó hiểu*

_________________________________
END CHAP 62
Billboard gần mở cổng rồi nha nha nha!!!

#Love Yourself

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro