Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 4 : Cuộc sống sau khi kết hôn của ảnh đế Park (3)

Sao mãi chưa hết thế nhỉ T_T 

Đổi gió tý cho nó đỡ chán nhen =)))))
Mấy đứa có thấy tui trả lời cmt không ? Chứ máy tui không hiện mới ghê chớ 〒▽〒

______________________________________________________________________

Thời gian trôi qua, Park Jimin cuối cùng cũng nghỉ ở nhà. Vì sao ư ? Vì cậu có thai rồi. Cho dù cậu có muốn đi làm, Kim tổng cũng không cho phép đâu. Lần đó, đột nhiên ngất đi ở phim trường, dọa mọi người mặt mày đều tái xanh, đưa đến bệnh viện, mới biết là đã mang thai được 2 tháng rồi. Từ đó, cho dù có không muốn, cậu cũng phải rút lui, ở nhà dưỡng thai.

Từ khi biết cậu mang thai, Kim Tae Hyung liền gọi người giúp việc ở nhà chính của Kim gia đến chăm sóc cho cậu, sau đó chính là coi cậu như búp bê đặt trong lồng kính, cái gì cũng không cho đụng vào, muốn làm gì đều phải nói anh, nói với người giúp việc. Sàn nhà đều trải thảm chống trơn, mấy thứ đồ sắc nhọn triệt để bị cất đi. Ban đầu, có vẻ hơi bức bối, nhưng dần cũng quen với sự bảo bọc của anh. 

Thời gian đầu, lúc nào cũng buồn ngủ, thèm ăn, nhưng ăn cái gì đều nôn ra cái đó, chưa đến một tháng đã sụt đi mất 3 cân thịt, làm anh xót muốn chết. 

Nằm một mình trên giường, bởi vì nôn đến choáng váng đầu óc, cậu lại càng mệt mỏi, càng tủi thân. Anh đi làm, bao giờ cũng vậy, phải đến thứ bảy hay chủ nhật mới mới rảnh rỗi ở nhà với cậu. Min Yoon Gi thì ở nhà trông Dâu Tây chưa đầy một tuổi, còn Kim Seok Jin sắp sinh rồi, vác hai đứa nhỏ đi chơi không nổi nữa. Vì thế, chẳng ai rảnh để chơi với cậu, người giúp việc còn đang nấu nướng bên dưới, Park béo đành lên giường đi ngủ. Nhưng mà, nằm mãi chẳng thể ngủ nổi. Rồi chẳng hiểu sao, nước mắt cứ thế trào ra, lại buồn nôn rồi, khó chịu quá.

Người giúp việc định mang cháo cá chép lên, vừa mới đến cửa phòng, đã thấy phu nhân nằm trên giường, khóc thút thít. Lại nói, phu nhân lúc nào cũng hiền lành, đáng yêu, ai mà không quý cho nổi. Thấy cậu khóc, bà nhíu mày, thế này không ổn rồi, liền lặng lẽ đi xuống lầu, bấm điện thoại gọi cho cậu chủ. Quả nhiên là cậu chủ nhà mình, cực kỳ thương vợ, nghe điện thoại biết cậu khóc, liền lái xe trở về nhà.

Kim Tae Hyung đỗ xe vào gara, nhanh chóng vào nhà. Anh nhíu mày, nhìn người giúp việc ra mở cửa cho mình, khẩn trương hỏi "Phu nhân đâu ?"

Người giúp việc cúi đầu, nhẹ giọng trả lời "Dạ, ở trên phòng. Từ sáng đến giờ, phu nhân không ăn được gì cả, cứ liên tục nôn khan".

Anh gật đầu "Được, làm phiền dì giúp tôi nấu một bát cháo thanh đạm, đừng bỏ dầu mỡ hay đồ tanh vào. À, chuẩn bị cả ô mai chua nữa, sau đó đem lên phòng". Nói xong, anh đi lên xem cậu.

Cửa phòng không đóng, anh nhìn cậu đang nằm nghiêng, quay người ra phía cửa sổ, hình như là không phát hiện có người ngồi xuống giường. 

Anh cúi người, hôn lên tóc cậu, dịu dàng cùng đau lòng gọi "Bảo bối"

Nghe thấy tiếng gọi, cậu xoay người, nhìn thấy anh ngồi bên giường, vội vàng ngồi dậy, lau nước mắt, giọng mũi đặc đặc hỏi "Sao anh lại về giờ này ?". 

Anh mỉm cười, lau hết nước mắt còn sót lại trên má đã hóp đi nhiều của bảo bối nhà mình, ôm cậu vào lòng, áy náy "Bảo bối, anh xin lỗi, vì công việc mà không ở nhà với em được.". Vừa nãy đang họp với đối tác, nghe điện thoại liền chạy thẳng về nhà, đương nhiên công việc cũng không bằng bảo bối được.

Cậu lặng lẽ lắc đầu, khuôn mặt vẫn dụi vào vai anh, hít lấy một hơi "Đâu phải lỗi của anh"

Hôn lên tóc cậu, vành tai cậu, anh dỗ dành "Chịu đựng thêm một chút nữa, một thời gian sau em sẽ hết nghén thôi. Ngoan, lát nữa cố gắng ăn chút cháo, cả buổi sáng em đã không ăn gì rồi"

"Lát nữa anh phải đi sao ?" Cậu có chút không nỡ.  

 Anh lắc đầu, đỡ cậu ngồi dựa vào người mình, vuốt mấy sợi tóc bị rối của cậu, cưng chiều hôn môi cậu "Anh ở nhà với em. Không đi nữa, dù sao thiếu anh công ty cũng không phá sản ngay được". Vậy mới nói, chẳng phải tự nhiên mà Kim tổng của VM vẫn đứng vị trí số 1 trong bảng xếp hạng tổng tài hoàn hảo. 

Một lát sau, người giúp việc mang thức ăn lên, Kim Tae Hyung đón lấy bát cháo, cẩn thận thổi thổi, rồi đút cho cậu ăn. Cả buổi sáng bụng đều rỗng, giờ ăn cháo lại không có buồn nôn nữa, cậu ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, trong người thoải mái hơn rất nhiều. 

Ăn xong, anh ôm cậu đi ngủ, chờ cậu ngủ say, mới đi về phòng làm việc. 

Một thời gian sau đó, quả thật Park Jimin không còn nghén nữa, quay trở lại làm Park béo ham ăn, thậm chí sức ăn còn kinh người hơn. May mà ông xã đẹp trai nhà cậu không thiếu tiền cho cậu ăn, cậu thích ăn bao nhiêu cứ ăn. 

Ban đêm, nằm trên giường, cậu xoay qua, xoay lại, thế nào cũng không ngủ nổi, chân tê, khó chịu đến bật khóc. Nghe thấy tiếng động, anh vội ngồi dậy, vươn tay mở lớn đèn ngủ, lo lắng ôm lấy cậu "Bảo bối, khó chịu ở đâu ?" 

Cậu bĩu môi, chỉ vào chân "Tê chân quá"

Và thế là, nửa đêm canh ba, ông xã ngồi bóp chân cho cậu. Ban ngày đi làm mệt như thế, đêm về còn không được ngủ, cậu nhìn anh đang chăm chú bóp chân cho cậu, vừa có chút ngọt ngào lại vừa có chút cảm giác có lỗi.

Hỏi cậu hết tê chân chưa, mới trở lại gối, nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng. 

Vừa mới ngủ thêm một chút, cậu lại trằn trọc, không thể nào ngủ được. Anh xoa bụng cho cậu, bảo bối chưa ngủ đương nhiên anh cũng không thể ngủ nữa, ân cần hỏi "Chân lại tê sao ?"

Cậu lắc đầu, đỏ mặt lí nhí "Em đói"

Anh bật cười, hôn lên mặt cậu "Muốn ăn cái gì ? Anh đi làm cho em". 

"Em muốn ăn mỳ lạnh, còn có miến trộn nữa." Nghĩ đến thôi, nước miếng đã muốn chảy ra rồi.

Anh gật đầu, với tay lấy điện thoại "Được, để anh gọi nhà hàng mang đến".

Chỉ một lát, các món ăn đã được thư ký toàn năng của anh mang đến, phía sau là đầu bếp nổi tiếng ở nhà hàng 5 sao, cô biết phu nhân đang mang thai, sẽ thèm ăn bất chợt, cho nên luôn chuẩn bị tốt mọi thứ. Mọi người trong giới tổng tài, đều ghen tỵ vì Kim tổng có một người thư ký luôn làm mọi việc hoàn hảo, chính là cánh tay đắc lực của Kim tổng. 

Kim Tae Hyung nghe điện thoại xong, biết thư ký đã chuẩn bị xong ở dưới phòng bếp, liền đỡ cậu ngồi dậy, cẩn thận đeo dép trong nhà cho cậu, khoác thêm chiếc áo bên ngoài cho cậu, ôm cậu đi xuống.

Nhìn món ăn được bày ra bàn bếp cẩn thận, lại vô cùng hấp dẫn, Park béo chịu không nổi nữa, liền cầm đũa ăn sùm sụp. Anh buồn cười, ngồi bên nhìn cậu ăn, còn cẩn thận lau miệng cho cậu "Ăn từ từ thôi, không ai dành với em đâu".

Từ trước đến giờ, Park béo đã nổi tiếng vì tài ham ăn của mình, đến khi mang thai thì hoàn toàn không kìm hãm được nữa. Kim tổng nuôi hai ba con cậu đến béo trắng ra, chỉ cần là thứ cậu muốn ăn, cho dù có khó tìm hay nửa đêm đi nữa, anh luôn đáp ứng cậu. Đây chính là sủng đến tận trời đó nhen.

Ăn no, cậu xoa xoa cái bụng tròn ủng, lớn sắp vượt mặt của mình, vui vẻ dựa vào người anh "Ngon thật đó"

Kim Tae Hyung hôn hôn khuôn mặt bầu bĩnh của bảo bối, nhìn cậu vui tâm tình anh cũng vui, cưng chiều xoa xoa bụng cho cậu, dịu dàng nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng cậu "Nhóc con, không được quấy ba con nữa, rõ chưa ?" 

Cậu ngước mắt nhìn anh "Con ngủ rồi, anh nói cũng đâu có nghe thấy chứ ?"

Hôn chụt lên môi cậu, anh sảng khoái đáp "Sao lại không chứ ? Giờ này còn dám đòi ăn, không để cho em nghỉ ngơi. Sau này nhóc ra đời, nhất định phải phạt."

Park Jimin híp mắt cười "Còn chưa ra đời anh đã muốn phạt rồi. Cẩn thận con lại ghét bỏ anh đó" 

"Nhóc dám sao ?" Trong mắt đều là ý cười.

Cậu cười hì hì "Nếu nhóc con dám ghét ba nó, em liền trị nó cho anh."

3 năm sau...........

"Bánh Gạo, con mau đứng lại cho ba !" Park Jimin cầm theo tạp chí có hình cậu và bạn diễn chụp, bạn diễn của cậu bị nhóc con này vẽ bậy đầy mặt, bực mình rống to.

Nhóc con béo tròn, cả người chỉ có một mẩu, toàn thịt là thịt, lắc la lắc lư nhấc cái chân ngắn tủn của nhóc chạy a chạy, nhóc mới không cố ý chọc giận ba đâu. Tại chú đó xấu lắm, dám khoác vai ba, nhóc chỉ đang đòi lại công bằng cho ba lớn thôi.  

Hai ba con, một lớn một bé, cả hai đều siêu cấp đáng yêu, đuổi nhau khắp nhà. 

"Ba lớn, cứu con "! Vừa thấy ba lớn trở về, nhóc con Kim Min Hyung lập tức ôm lấy chân dài, ánh mắt đáng thương ngước nhìn ba lớn của nhóc.   

Kim Tae Hyung bật cười, ôm Bánh Gạo lên, buồn cười nhìn ba nhóc tức đến thở phì phò, nhéo nhéo má nhóc "Con lại chọc giận gì ba con thế ?"

Cái mông thịt ngồi vững trên tay ba lớn ngoáy ngoáy, móng thịt ôm cổ ba lớn, nhóc vô cùng nghiêm túc nói "Con là đang bảo vệ hạnh phúc gia đình mình"(^ω^)

Phụt..... Quả nhiên, ba lớn bị nhóc chọc cho phì cười.

"Con không sợ ba con cho con làm bánh chay à ?" Hôn hôn má nhóc, anh cười sảng khoái. Mỗi lần nhóc con này chọc cậu, cậu sẽ không cho nhóc ăn ngon, mà nhóc con này ham ăn đến bó tay luôn. 

Quan sát vẻ mặt khiếp sợ như bị sét đánh trúng của ba, nhóc ôm chặt cổ ba lớn, chết rồi, quên mất, chọc giận ba thì sẽ phải làm cái bánh chay không nhân (U_U)

Park Jimin ôm trán, làm sao cậu lại có thể sinh ra một đứa nhóc đáng sợ thế này chớ ? Có ai nói cho cậu biết không ? Mới hơn một tuổi đã nói chuyện sành sỏi, đến hai tuổi, theo cậu đi siêu thị, thấy mấy người tiếp thị tuổi khẳng định còn lớn hơn ba nhóc, lại mở miệng ngọt ngào kêu "chị xinh đẹp", sau đó đương nhiên là ôm một đống bánh kẹo miễn phí (●'ω`●).

Kim Tae Hyung ôm con trai thả vào lòng cậu, nháy mắt với nhóc, thì thầm "Được rồi, mau nhận lỗi với ba đi". 

Người biết thức thời mới là người thông minh, nhóc mỉm cười ngọt ngào, chu cái môi đỏ au của mình dính vào má cậu, chụt một tiếng, rồi dán mặt vào mặt cậu, cọ a cọ "Bánh Gạo xin lỗi ba, Bánh Gạo không muốn làm bánh chay đâu"

Nhéo nhéo cái mông toàn thịt của nhóc, cậu cười nhếch mép "Nhóc con, con có thấy mình béo lắm rồi không hả ? Hôm nay phải giảm cân !" ◤(¬‿¬)◥ Nhóc con, con nghĩ ba không trị được con chắc......muahahaha.......

'ĐÙNG' / 'ĐOÀNG' Sét đánh trong nháy mắt thành cái bánh cháy đen ngòm ⊙﹏⊙

_____________________________________________________________________

End extra 4

Vẫn còn nha, khi nào tui nói hết thì mới hết extra đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro