Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3 (H+) : Cưới chạy bầu

Giờ 1 tuần tui đăng 2 ngoại truyện cho nhanh nhen. Và ngoại truyện này về cp NamJin nha, vẫn có sự xuất hiện của hai cp kia đó. Dài lắm đó. Hẳn là hơn 3000 từ đó.

À, có H hơi kinh nha, tui viết mà tui còn thấy rởn tóc gáy nên trẻ em dưới 18 tuổi cần cân nhắc trước khi đọc =)))))) Cho dù tui biết nói thế cũng không có tác dụng lắm đâu, song vẫn nhắc cho có lệ =)))))

______________________________________________________________________

Trong phòng họp lớn, chủ tịch Jung Hoseok và giám đốc điều hành Kim Nam Joon đang chăm chú lắng nghe trưởng phòng các phòng ban trình bày kế hoạch phát triển mới.

"Theo cậu nói, kế hoạch có vẻ rất khả quan. Nhưng tôi muốn biết chính xác, tỉ lệ thành công là bao nhiêu ? Đối tượng khách hàng chúng ta đang hướng đến là những khách có thu nhập tầm trung, vậy các dịch vụ thế này, họ trả nổi sao ?". Kim Nam Joon đột nhiên đặt bút máy xuống bàn, ngẩng đầu, cau mày nhìn chằm chằm vào người vừa mới trình bày xong.

Người kia toát mồ hôi, đột nhiên bị hỏi, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, quả thực vấn đề này cũng chưa có nghĩ tới "Tôi.....tôi.....cái này, chắc khoảng 50 - 60% ?"

Kim Nam Joon nghe được, cười khểnh một cái, rồi thở dài, lạnh giọng nói "Cậu mới vào công ty sao ? Không biết thế nào là kế hoạch ? Đến ngay cả người lập ra nó cũng không chắc chắn được bao nhiêu phần trăm, cậu nghĩ công ty sẽ đầu tư hàng chục tỉ won vào một thứ như vậy ?"

Người kia cúi đầu "Tôi xin lỗi, tôi sẽ lập tức về làm lại".

Không khí trong phòng họp cực kỳ căng thẳng, im lặng đến đáng sợ. Tất cả những người còn lại đều lặng lẽ nuốt nước bọt. Kiểu này chết chắc rồi.

Chủ tịch Jung thấy mọi người đều sợ, liền hắng giọng một cái, lên tiếng "Không sao.....về làm lại cái khác là được." Sau đó buồn cười nhìn Kim Nam Joon ngồi bên cạnh "Cậu có cần làm họ sợ vậy không ? Cáu giận rất nhanh già đó."

Đám nhân viên xung quanh âm thầm cảm thán, chủ tịch quả là bồ tát, cứu nhân độ thế mà. Chuẩn tổng tài ôn nhu trong truyền thuyết đó.

Ngẩng đầu trừng cả chủ tịch, Kim Nam Joon không nói gì nữa, dựa người vào ghế da, phẩy tay ra hiệu cho người tiếp theo trình bày. Bỗng, điện thoại trên mặt bàn đột nhiên lóe sáng, rung rung, gã liếc qua màn hình, vừa thấy tên mẹ gã liền cầm điện thoại, giơ tay để người kia ngừng lại, rồi mới ấn nghe.

Chẳng biết trong điện thoại nói gì, y cùng mọi người đồng loạt phát hiện ra biểu tình rạng rỡ như bước vào lễ đường của Kim Nam Joon, tò mò lắng tai hóng chuyện.

"THẬT KHÔNG Ạ ?" Gã bật dậy, làm chiếc ghế da có bánh xe bị đẩy ra chỗ ra xa.

Quần chúng tròn mắt, giật mình thon thót.

"MẸ.....NO.....NÓI........CON......CON......CÓ THAI RỒI ?".

Jung tổng nghe xong đánh rơi cả bút, mắt lồi ra, hết nhìn gã lại nhìn chằm chằm bụng gã. Con mọe nó Kim Nam Joon thực ra là nằm dưới ?

Quần chúng xung quanh cũng vội vàng nhặt hàm, nhìn muốn thủng bụng của giám đốc Kim. Không phải tổng tài công mà là tổng tài thụ ? WTF !!!!! Không thể tin nổi, có ai tát cho chúng tôi tỉnh không ? Không, đây không phải sự thật !!!!

"THẬT CHỨ ? ĐANG Ở ĐÂU ? BỆNH VIỆN ? CHẮC CHỨ ? ĐƯỢC, CON LẬP TỨC QUA !". Nói xong, Kim Nam Joon chỉ kịp quay sang nói với Jung Hoseok "Tự cậu điều hành cuộc họp đi." Sau đó chạy như bay ra ngoài.

Jung tổng thích uống Yomost từ nhỏ nên trí tưởng tượng vô cùng phong phú, lập tức nói "Tan họp !" rồi khẩn trương chạy theo, rống lớn "Nam Joon, có bầu đừng chạy, nguy hiểm lắm". Vô cùng nghiêm túc lấy kinh nghiệm đang chăm vợ bầu của mình đuổi theo gã.

YoMost là thức uống làm từ sữa chua lên men tự nhiên, dễ tiêu hoá và kết hợp cùng nước trái cây thiên nhiên thơm ngon, giúp bạn tiếp thêm hứng khởi để theo đuổi đam mê hết mình.

Hân hạnh tài trợ chương trình này !

Đứng trước cửa phòng bệnh, gã xúc động đạp cửa xông vào. Nhanh chân tiến đến chỗ Kim Seok Jin đang ngồi, khóe miệng không khép lại được, kích động ôm chầm lấy vợ mà lắc "Haha......vợ....vợ ơi.....anh sắp được ba rồi ! Hờ hờ.....anh vui quá !"

Cười đến điên một lúc, mới phát hiện người trong ngực hình như không giống mình, buông lỏng vòng tay ra, gã nhìn cậu.

Thật không ngờ........

"TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG ĐƯỢC RỒI MÀ. ANH LẠI CỨ BẢO KHÔNG SAO ?" Hiền lành, dịu dàng thụ lần đầu tiên giận giữ, rống giận.

"BÂY GIỜ THÌ SAO HẢ ? HAI ĐỨA NHỎ ĐÓ !" Tức quá, cậu thở phì phò.

"Hai tháng nữa mặc làm sao được đồ cưới hả ?" Mang thai một đứa nhỏ bụng còn bé, hai đứa thì bụng đến mức nào đây hả ? Bụng to mặc đồ cưới còn ra cái thể thống gì nữa. Xấu hổ muốn chết ! Đã nói hết bcs rồi, gã lại cứ dụ dỗ, nịnh nọt, một lần, hai lần còn nói không đủ, trên giường xong đến khi tắm lại tiếp tục. Đúng là tức chết cậu mà !

Gã bật cười, nhìn cậu tức đến đỏ mặt, vội ôm cậu nịnh nọt "Được rồi, đều tại anh, tại anh hết. Em cứ đánh anh này, đừng giận ha. Ảnh hưởng đến con". Gã vui vẻ xoa xoa bụng cậu.

Cậu nguôi giận, quay sang hỏi gã "Vậy bây giờ làm sao ? Hai tháng nữa là tổ chức lễ cưới rồi".

"Hây....không sao hết. Chúng ta cưới sớm hơn là được. Một tháng, hai tuần, một tuần, nếu em thích ngày mai cưới luôn cũng được". Đặc biệt dùng giọng điệu nhà giàu mới nổi nói chuyện.

Kim Seok Jin trừng mắt quát chồng "Anh nghĩ làm đám cưới cứ như ra chợ mua mớ rau ấy nhỉ ? Tôi tuyệt đối không đồng ý. Cái gì mà ngày mai hả ?"

"Nếu như để đến khi sinh xong, đợi con cứng cáp, sau đó kỳ thực tập của em nữa, cũng phải đến gần ba năm. Khi đó còn cưới nghe chừng......" Gã đăm chiêu suy nghĩ.

Cậu dựa vào người gã "Vậy bắt buộc phải cưới chạy bầu sao ?".

"Ừ, anh sẽ lập tức nói chuyện với ba mẹ hai bên, sau đó đẩy lịch cưới sớm lên, hai tuần nữa chắc bụng cũng không lớn lắm đâu nhỉ ?" Gã nói xong, hôn hôn mặt cậu.

"Haizz......đành vậy" Sao cậu giống mấy đứa hư hỏng để có bầu trước khi cưới rồi phải cưới chạy bầu nhỉ ?

Ở Jung gia, Min Yoon Gi đột nhiên hắt xì hơi mấy cái.

----------------------------

"CÁI GÌ ? CẬU CÓ THAI RỒI ? CÒN LÀ THAI ĐÔI ?" Park Jimin đứng phắt dậy, rống lên

Kim Seok Jin vội vàng kéo cậu ngồi xuống, đỏ mặt nhắc nhở "Nè, bé bé cái miệng thôi. Mình xin cậu đó. Còn đang ở tiệm đồ mà".

Park Jimin cũng thấy mình hơi to mồm, vội ngồi xuống, ghen tỵ nhìn bụng Kim Seok Jin "Oa, thích thật đấy. Cả hai cậu đều có thai rồi. Mình kết hôn còn trước hai cậu, vậy mà chưa thấy gì cả."

"Ừ ha, cả hai đã kết hôn lâu rồi mà ?" Kim Seok Jin cũng gật gù

"Jinie à, có khi nào, đạn của Tae Hyung bị lép không nhỉ ?"

"Phụt" Kim Seok Jin phun hết sữa trong miệng ra, đỏ mặt ho sặc sụa "Khụ.....khụ.....nè.....sao cậu có thể nói thế hả ? Thật là......bó tay với cậu luôn !"

Park béo khinh bỉ lau chỗ bị bắt, nhăn nhó "Đùa chút thôi mà. Có cần phản ứng lớn vậy không ? Chẳng qua là anh ấy nói, hiện giờ chưa muốn chia sẻ tình yêu của mình với bất cứ ai khác thôi".

"Con hai người mà là ai khác hả ? Đúng là Kim tổng bá đạo, đến con mình cũng ghen cho được" Kim Seok Jin buồn cười cảm thán.

Vì gấp rút chuẩn bị lễ cưới, nên đến ngày cưới, bụng của Kim Seok Jin cũng không lớn lắm, vẫn miễn cưỡng mặc được lễ phục. Đứng trước gương, cười ngắm nhìn bản thân.

Màu trắng rất hợp với cậu, tôn được làn da trắng bóc của cậu, lại càng cả người cậu thêm thanh thoát, đẹp đến mê người.

Gã mặc xong lễ phục màu đen, tiến đến, bất ngờ ôm cậu từ phía sau, đặt cằm vào vai cậu, dịu dàng nói "Jinie, hôm nay em rất đẹp !"

Cậu đỏ mặt, quay người lại, vòng tay lên cổ gã, rướn người hôn lên môi gã "Anh cũng rất đẹp trai nha. Quả nhiên là nam thần của em !".

Trong mắt đều là ý cười, gã siết vòng ôm ở eo cậu, mạnh mẽ hôn cậu, mơn trớn, vừa dịu dàng vừa nồng nàn. Chờ cậu ngửa cổ, há miệng phối hợp, gã liền uyển chuyển đưa lưỡi vào, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ, mềm mại của cậu, mạnh mẽ cắn mút.

Bị hôn đến ngây ngốc, Kim Seok Jin không thở được nữa, gã mới lưu luyến buông ra, cụm trán với cậu "Ngốc quá ! Đừng có quên hít thở chứ".

"E hèm" Tiếng Kim Tae Hyung vang lên ở cửa "Xin lỗi vì cắt ngang, nhưng đến giờ làm lễ rồi. Có gì để tối rồi tính đi."

Cậu ngượng ngùng đánh nhẹ vào ngực gã, vội vàng đi ra ngoài trước, để gã đi phía sau, vừa đi vừa buồn cười nhìn cậu. Đáng yêu quá ! Đột nhiên gã có tư tưởng, đè cậu ra ăn luôn, phải chờ đến tối đúng là thử thách sức chịu đựng của gã mà.

Tuyên thệ xong, đến phần trao nhẫn, hai chú rể quay người lại muốn lấy nhẫn từ phù rể, ai ngờ.

"CHẾT CHA ! ĐÁNG LẼ HAI THÁNG NỮA MỚI TỔ CHỨC, NHẪN ĐẶT LÀM THỦ CÔNG BÊN PHÁP CÒN CHƯA LẤY !" Phù rể Park thốt lên.

Cả lễ đường náo loạn cả lên, như thế là như thế nào chứ ?

Kim Tae Hyung đứng đối diện chỗ cậu, bên cạnh chú rể Kim Nam Joon, nhíu mày một cái, sau đó nhanh trí nói thầm với gã "Chờ tôi một lát."

Sau đó ra hiệu cho Park Jimin đi vào trong trước, anh nhìn cậu "Cho anh mượn nhẫn cầu hôn của em đi."

Cậu ngu ngơ hỏi "Lấy cái đó có ổn không ?" Cậu tháo nhẫn anh cầu hôn được lồng vào dây chuyền trên cổ xuống, đưa cho anh "Còn nhẫn cho anh Nam Joon thì sao ?"

Anh nhìn xung quanh, không thể tháo nhẫn cưới trên tay được, đành phải dùng cách này vậy.

Một lát sau, cả hai đi ra đưa nhẫn cho hai chú rể, kết thúc buổi lễ.

Nhìn hai người trao nhẫn, Jung Hoseok ngồi im ở bàn cho khách, tủi thân cùng ủy khuất ôm cánh tay vợ.

Min Yoon Gi khó hiểu hỏi y vừa mới đi đâu đó "Anh làm sao thế ? Mà nhẫn lấy ở đâu vậy ?"

"Huhu, vợ ơi, tha lỗi cho anh. Chúng nó đè anh ra, tháo nhẫn cưới của anh rồi". Jung tổng có tâm hồn thiếu nữ oán giận.

Min Yoon Gi giận thay chồng mình "Kim Tae Hyung không muốn tháo nhẫn cưới cho Kim Nam Joon mượn thì có thể trấn nhẫn của anh ?"

Đôi mắt ngập nước, mở to "Em phải đòi lại công bằng cho anh. Chồng em quá hiền để chúng nó bắt nạt !"

Min Yoon Gi chán ghét lườm y "Ngu thì chết ! Đừng có kêu tôi, để người khác cướp nhẫn cưới, tự hào lắm mà còn khoe !"

Huhu, vợ à, ông không phải chồng em, đúng không ? Em nói thật đi ! Jung tổng lặng lẽ rơi lệ. Trái tim mỏng manh dễ vỡ đã bị tổn thương nghiêm trọng.

-------------------------------

Để tránh tình trạng đêm tân hôn như mình đã từng chịu, Park Jimin và Min Yoon Gi sau lễ cưới lập tức kéo chồng mình về nhà, không cho đi đâu hết.

Vừa mới vào đến trong phòng ngủ, Kim Seok Jin mệt mỏi nằm ườn trên giường, ăn tiệc, tiếp khách, lại đang mang thai, đương nhiên vô cùng mệt rồi. Cậu không thèm động, giơ tay tháo nhẫn trên tay ra, rồi mới ngồi dậy, thả vào tay gã "Tôi chán rồi, chia tay đi !"

Gã bật cười, nhéo mũi cậu "Muốn chia tay ? Đừng có mơ" Tháo nhẫn đi mượn ra, gã cẩn thận để vào ngăn kéo, định mai sẽ đem đi trả.

Gã nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối rồi. Nên bắt đầu thôi.

Kim Seok Jin không phát hiện ra ánh mắt đang dần tối lại của gã, đi xuống giường, không chút đề phòng ôm quần áo đi vào phòng tắm "Em đi tắm đây, mệt quá !".

Kim Nam Joon gật đầu, gã nghĩ không cần thiết phải tắm uyên ương đâu, cậu đang mang thai, trên giường sẽ an tâm hơn. Nghĩ rồi, gã ôm khăn tắm đi sang phòng tắm ở tầng dưới, tiết kiệm thời gian.

Mặc đồ mới sạch sẽ, cậu thoải mái vươn vai một cái, đi vào trong phòng ngủ, chợt vụt một tiếng, cả căn phòng trở nên mờ ảo trong ánh đèn ngủ, sau đó một thân hình nóng bỏng ôm lấy cậu từ phía sau. Hơi thở nóng bừng phả vào tai cậu, giọng nói thâm trầm, gợi cảm của gã vang lên "Jinie, anh thực sự nhịn lâu lắm rồi".

Cậu đỏ mặt, ngượng ngùng quay người lại, ngập ngừng cắn cắn môi dưới "Nhưng mà....bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ....hay là....ưm.....ưm....."

Không để cậu nói hết câu, gã nôn nóng hôn lên môi cậu, vui vẻ cùng chút vội vã thưởng thức đôi môi ngọt ngào của cậu. Cả người gã áp cậu ngã xuống giường lớn, vừa quấn quýt lấy lưỡi cậu vừa nhanh tay cởi áo ngủ của cậu.

Bị nụ hôn của gã làm cho đầu óc trở nên mù mịt, cả người mềm nhũn, không còn nghĩ được gì nữa, kiềm lòng không được mà rơi vào tình yêu mãnh liệt của gã. Cậu nâng hai tay lên, ôm cổ gã, đầu lưỡi ngoan ngoãn, nhẹ nhàng đáp lại gã. Cả căn phòng mờ ảo phát ra những tiếng kêu mờ ám, tiếng mút mát, tiếng đụng chạm, tràn ngập hương vị của tình yêu và dục vọng một cách nguyên thủy nhất.

Đến khi thả môi cậu ra, cả người đã bị cởi gần như sạch sẽ, chỉ chừa lại mỗi chiếc quần con màu trắng. Ngượng ngùng ôm vai gã, theo phản xạ ngửa cổ, để từng dấu hôn nồng nàn, mờ ám của gã in dấu trên chiếc cổ trắng ngần của mình. Chịu không nổi kích thích, cậu há miệng thở dốc, tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra "A......a.....ưm.....ưm......"

Thân thể càng lúc càng nóng bừng lên, mềm mại, thơm tho khiến gã trở nên mê đắm. Gã chuyển từ cổ xuống xương quai xanh, rồi đến hai điểm trước ngực cậu, vô cùng xấu xa vừa cắn vừa liếm.

"A.....đừng mà.....a......" Bàn tay nóng như lửa của gã trườn xuống bên dưới, nhanh chóng luồn vào trong quần con màu trắng, lưu manh nắm lấy "Jinie nhỏ" đang hưng phấn ngẩng cao đầu mà vuốt ve, không nhanh không chậm, vô cùng có ý đùa giỡn.

Khoái cảm, sung sướng đột nhiên ập đến, thân thể nhạy cảm của cậu lập tức bắn ra chất lỏng màu trắng.

Gã vui vẻ cười một tiếng, lưu manh thầm thì "Bảo bối của anh thật nhiệt tình !"

Sau đó, không để cậu kịp phản ứng, bàn tay hư hỏng của gã dùng chính tinh dịch cậu vừa bắn ra, tiến vào hậu huyệt đang vì khoái cảm chạy dọc người mà hấp háy như mời gọi.

Chuẩn bị kỹ càng, gã giải phóng dương vật đã cương cứng đến khó chịu, nhưng không vội vàng tiến vào mà cúi người hôn cậu, dịu dàng hỏi "Anh tiến vào ?"

Kim Seok Jin đã bị dục vọng ấn chìm, đôi mắt khép hờ, cánh môi sưng đỏ quyến rũ hé ra, mềm mại nói "Cẩn thận con mình".

Gã gật đầu, hôn từng chút lên khuôn mặt của cậu, phía dưới dần dần tiến vào hậu huyệt ướt át, ấm nóng. Đưa sâu vào trong, gã thở ra một hơi thỏa mãn. Hậu huyệt của cậu ôm chặt lấy dục vọng cương cứng, nóng như lửa của gã, khiến gã chìm đắm trong cậu.

Nhẹ nhàng chuyển động, tiếng thở dốc nam tính cùng tiếng rên rỉ mềm mại, hai thân thể trần trụi, quấn chặt lấy nhau, một giây cũng không rời. Càng lúc càng hưng phấn, càng lúc càng mạnh mẽ, chặt khít để đối phương có thể cảm nhận được tình yêu cùng dục vọng nguyên thủy của mình.

Cho dù đã làm tình rất nhiều lần, nhưng tất cả đều không thể so với sự nóng bỏng, nhiệt tình của đêm nay - đêm mà cả hai chính thức thuộc về nhau, vĩnh viễn không tách rời.

Gã mạnh mẽ đâm vào lần cuối mới bắn ra, thở dốc hôn lên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi của cậu, cười lên một tiếng "Em nói xem, hai con có cảm nhận thấy anh không ?"

Kim Seok Jin ngẩn người, sau đó thấy gã còn chưa rút ra, xấu hổ mắng gã "Hư hỏng !"

Gã nhếch mép cười, cắn vành tai đỏ ửng của cậu, thì thầm "Anh còn có thể hư hỏng hơn thế nữa, em muốn biết không ?"

Haizz......nói chung là đêm nay còn rất dài, và sau đêm nay, Kim Seok Jin đã trải nghiệm sâu sắc sự hư hỏng mà Kim Nam Joon nói.

___________________________________________________________________

End extra 3

Vote và cho xin tý cảm nghĩ nào !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro