Ngoại truyện 2 : Jung phu nhân ghen cũng đáng yêu lắm nha
Các cô muốn có khoảng bao nhiêu ngoại truyện ? À, còn nữa, sẽ có H vào một ngày nào đó, cứ chờ đi....muahahahah...... =)))))
À, chap nào có H tui sẽ ghi trong (H+) như này cơ, nên thấy tiêu đề có mờ ám thì cũng đừng mong chờ sẽ có H 😂😂😂😂😂
___________________________________________________________________
Jung Hoseok - chủ tịch của tập đoàn khách sạn Silla, một trong những tài phiệt quyền lực nhất của Hàn Quốc. Một người đàn ông đào hoa, phong lưu, thay người tình như thay áo. Trong giới thượng lưu từng đồn đại rằng, chỉ cần là một trong số những người từng bò được lên giường của Jung tổng thì sẽ có một cuộc sống an nhàn, không cần lo miếng ăn manh áo nữa. Bởi Jung tổng chưa bao giờ bạc đãi người tình của mình. Dù chỉ là một đêm, hay thậm chí là mấy tháng, y sẽ rất hào phóng. Nói như vậy, không có nghĩa là Jung Hoseok chỉ biết lăng nhăng hay chưa từng yêu ai thật lòng. Đương nhiên là có, duy nhất một người. Bất quá, người bí ẩn này, ngay cả hội bạn thân cũng không rõ, đáp án cuối cùng ra sao chỉ có một mình y biết.
Đây là một câu chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây. Khi Silla vẫn còn là một công ty rất nhỏ bé, khi mà Jung Hoseok phải ngày đêm đi tiếp đối tác, cho dù bị xuất huyết dạ dày thì vẫn phải tiếp tục uống rượu. Thương trường chính là chiến trường ! Trong xã hội, chính là phải dùng mọi thủ đoạn và quan hệ của mình, giẫm đạp lên đối thủ để tiến lên. Cũng vì điều này mà Jung Hoseok gặp được cậu ấy - một người con trai vô cùng đặc biệt.
Trong trẻo, tinh khôi là những từ đầu tiên xuất hiện trong đầu y khi thấy người con trai ấy. Rõ ràng làm việc ở quán ba, nơi là những người khác đều cười vui vẻ, nịnh nọt, thân thiết khi phục vụ khách hàng, thì cậu ấy lại rất yên lặng. Bao giờ cũng thế, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh y, cũng không phải là cậu ấy không phục vụ người khác, mà là chỉ có mình y chịu để cậu ấy rót rượu cho mình. Một người ngay cả cười một cái cũng khó khăn thì ai muốn gọi chứ.
Song, y đặc biệt muốn cậu ấy cũng là vì tính cách này. Chẳng bao giờ nói nhiều, song lại luôn lén lút đổi rượu của y thành nước hoa quả. Jung Hoseok đương nhiên biết, chỉ là lười vạch trần cậu. Vậy cũng tốt, y không phải say khướt, đau dạ dày đến nôn ra cả máu nữa.
Cả hai chưa từng nói chuyện quá nhiều với nhau, chỉ là cậu luôn hiểu ý y, khi nào thì nên rót rượu, khi nào thì nên rời đi. Một người như thế, dần dần khắc sâu vào cuộc sống, vào trái tim của y.
Một lần, Jung Hoseok say xỉn vì hợp đồng bị kẻ khác cướp mất, tức giận trút giận lên chính cơ thể cậu. Cả người nồng nặc mùi rượu, y nắm lấy cằm của người con trai ấy, cau mày bắt khuôn mặt lúc nào cũng cúi phải ngẩng lên, đối diện với y.
"Nói, có phải ngay cả cậu cũng coi thường tôi, đúng không hả ?" - Y giận dữ.
Câu trả lời không nhận được, chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ, Jung Hoseok mất hết lý trí, điên cuồng ngấu nghiến đôi môi của cậu, cắn mút đến khi mùi máu tươi xộc vào miệng y mới chịu buông ra, vẫn là sự yên lặng đáng chết đó, y mạnh bạo kéo thân thể nhỏ bé ấy sát người mình, như một con dã thú xé toạt quần áo của cậu, đem tất cả sự tức giận, bất lực trút hết vào cậu.
Khi đã tỉnh rượu, nhìn thấy thân hình nhỏ bé kia bị thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im bên cạnh y, chỉ là đôi mắt trong trẻo đã trở nên đỏ hoe, khóe mắt còn ươn ướt, lại hoàn toàn không có một tia oán hận hay căm ghét. Bàn tay thanh mảnh vẫn nắm chặt lấy vạt áo của y. Trái tim y bị chính sự dịu dàng, có chút cam chịu này mạnh mẽ đâm vào. Tê dại, đau đớn, xen lẫn khoái cảm cùng tội lỗi quấn lấy, nhấn chìm y.
Bàn tay nhỏ lặng lẽ rời khỏi vạt áo của y, nhẹ nhàng đưa lên, chạm nhẹ vào bờ ngực ẩn hiện trong lớp sơ mi hững hờ, cứ như vậy mà cảm nhận nhịp đập trái tim của y.
"Em có hận tôi không ?" Y đặt tay mình lên bàn tay nhỏ của cậu.
Cậu lắc đầu, đôi mắt ấy lại một lần nữa sáng lên, đem theo khờ dại, ngây ngô, rướn người lên hôn nhẹ vào môi y.
"Tôi tổn thương em, em lại không hận tôi, ngốc quá !" Y bị biểu hiện như mèo nhỏ làm bật cười.
"Em thích tôi không ?" Lại thêm một câu hỏi.
Lần này, con mèo nhỏ rút móng ra khỏi ngực hắn, dùng một ngón tay, ở trên lòng bàn tay to lớn của y mà nhẹ nhàng di chuyển. Không chỉ có tay mà cả trái tim y cũng không chịu được ngứa mà run lên.
"Em yêu anh !"
Đó có lẽ là lời cuối cùng mà người con trai ấy để lại cho Jung Hoseok. Rất lâu sau này, y mới biết được, cậu ấy chính là người được đối thủ cử đến bên cạnh y, hợp đồng đó cũng có công của cậu. Y lại càng rõ hơn, người con trai này vì đã lỡ yêu đối thủ nên buộc phải rút lui. Và cũng từ đó, Jung Hoseok không còn thấy cậu nữa.
Cho đến khi........
"Vợ, đi từ từ thôi, không được chạy" Jung Hoseok toát mồ hôi khi thấy Min Yoon Gi đang ôm cái bụng, vùng tay ra khỏi y, chạy nhanh về phía trước làm y vội vàng chạy theo.
Người ta vẫn thường cho rằng, những người mang thai hay cáu giận và khó chiều, song Min Yoon Gi vốn đã là nữ vương, biệt nữu thụ, từ khi mang thai lại hoàn toàn khác biệt. Hắn không còn thích một đằng nói một nẻo, cũng không cáu gắt nữa. Mà trở nên đáng yêu, đặc biệt biết làm nũng, khiến cho chồng hắn - Jung Hoseok càng lúc càng yêu, càng lúc càng chiều. Vậy nên chẳng còn lý do để cáu gắt nữa.
Hôm nay Jung tổng đưa vợ đi khám thai, rồi tiện đường sẽ đi mua đồ cho hắn. Cái bụng càng ngày càng lớn, hắn cũng béo lên không ít, quần áo hàng hiệu, thời trang trước kia mặc không vừa nữa, nên giờ phải đi mua đồ. Lại nói, Jung tổng thừa sức thuê nhà thiết kế riêng cho Min Yoon Gi, song y không làm vậy, y muốn hai người tự đi mua, dạo quanh trung tâm thương mại, như thế không phải vừa tăng cường sức khỏe cho vợ, vừa làm cho tình cảm vợ chồng y tốt hơn sao ?
Vừa nhìn thấy cửa hàng bán đồ cho trẻ con, hai mắt Min Yoon Gi lập tức sáng rực lên, quên luôn cái bụng mà chạy về hướng đó.
"Oa, đáng yêu quá !" Min Yoon Gi cầm đôi giày thể thao nhỏ tý xíu lên lòng bàn tay, ngọt ngào thốt lên.
Jung tổng hớt hải chạy đến, thuận tay ôm eo hắn, lo lắng nói "Sàn nhà ở đây trơn lắm em biết không hả ? Một lần bị ngã còn chưa sợ ?"
Min Yoon Gi dường như là chẳng nghe thấy mấy lời cằn nhằn như bà già của y, cười vui vẻ chìa lòng bàn tay có chiếc giày nhỏ ra, hướng y khoe "Dễ thương ghê, anh nhỉ ?"
Thấy vẻ mặt như trẻ con phát hiện ra kho báu của hắn, tâm tình của Jung tổng lập tức mềm nhũn ra, vợ y đáng yêu muốn chết. Cười gật đầu, hôn chụt một cái lên má y, thân thiết nói "Em thích không ?". Chỉ cần là thứ vợ y muốn, không gì là không thể.
Hắn gật đầu, híp mắt cười "Ừm, con chúng ta đi nhất định rất đẹp."
Jung tổng tiếp tục hôn hôn vành tai, rồi tóc hắn, cưng chiều cùng hào phóng phất tay "Được, vậy thì em chọn đi". Sau đó, đỡ hắn đi vòng quanh cửa hàng, khiến mọi người trong cửa hàng đều đỏ mắt ghen tỵ.
Chủ cửa hàng thấy khách VIP đến, vội vàng chạy ra đón tiếp, nhiệt tình tiếp thị sản phẩm cho Min Yoon Gi, còn sợ hắn mệt nên lấy ghế cho hắn ngồi, sau đó kêu nhân viên đưa sản phẩm đến tận chỗ cho hắn tùy ý chọn.
Jung tổng khoanh tay đứng nhìn, y không chọn, nhường lại cho hắn, bởi thứ mà hắn thích, thì y cũng thích. Thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh, chợt, ánh nhìn của y dừng lại......Là cậu ?
Vẫn là nụ cười hiền dịu, trong sáng ấy, nhưng bây giờ là đối với một người đàn ông đang đứng bên cạnh cậu.
"Jung tổng ?" Người đàn ông kia ngạc nhiên kêu
Jung Hoseok vốn không định chào hỏi, nhưng vì người ta đã lên tiếng trước, nên y nhìn sơ qua Min Yoon Gi một cái, rồi mới yên tâm tiến lại chỗ hai người.
Gật đầu với người đàn ông kia, Jung Hoseok đưa mắt sang nhìn cậu, mỉm cười, dịu giọng nói "Đã lâu không gặp".
Cậu gật đầu, nhấn chữ trên điện thoại, chìa ra chỗ y, mỉm cười dịu dàng "Anh vẫn khỏe chứ ?Hình như đã hơn 10 năm rồi nhỉ ? Vậy mà anh chẳng thay đổi gì cả, vẫn phong độ, lịch lãm như xưa."
Y nhún vai, tùy ý đáp lời "Ừm, lâu vậy rồi sao ? Tôi cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ đã già rồi.". Cậu chính là mối tình đầu của y, cho dù hiện giờ y đã toàn tâm toàn ý yêu Min Yoon Gi, song đối với cậu, đương nhiên cảm tình vẫn rất tốt. Dù sao, phần tình cảm này, y chưa từng nói ra, vậy chi bằng để nó tự nhiên trôi qua đi.
"Dạo này em đang làm gì ?"
Cậu lại tiếp tục đánh chữ trên điện thoại "Năm đó rời đi, sang Nhật Bản, gặp được anh ấy. Anh ấy rất tốt, chúng em đã kết hôn hơn 3 năm rồi, mới về Hàn, còn anh ?"
Y gật đầu, thật lòng mừng cho cậu "Vậy là tốt rồi".
Lúc này Min Yoon Gi ôm bụng, đi đến chỗ y "Anh làm gì thế ? Em đói rồi, đi ăn đi".
Theo phản xạ, Jung Hoseok đỡ y dựa vào người mình, yêu thương nhéo mũi hắn "Đói rồi sao, chờ một lát, sẽ đưa em đi ăn". Sau đó hướng hắn với cậu, y cười "Làm quen đi, đây là bạn cũ của anh. Còn đây là vợ tôi, Min Yoon Gi."
Người con trai ấy cúi đầu chào với Min Yoon Gi, lại chú ý cái bụng nhô to của hắn, đánh chữ trên điện thoại, sau đó chìa ra "Xin chào, tôi là bạn cũ của Jung Hoseok, Park Ji Hoon !"
Y vốn thông minh, thấy cậu không nói mà viết trên điện thoại, liền hiểu cậu không nói được, gật đầu bắt tay với cậu "Chào cậu, tôi là Min Yoon Gi, vợ của Jung Hoseok".
Chào hỏi mấy câu, Jung Hoseok đưa Min Yoon Gi đi ăn, ngồi trên ghế sau, hắn mệt mỏi dựa vào lòng y, nhàn nhạt nói "Park Ji Hoon gì đó, là một trong số người yêu cũ của anh, đúng không ?"
Jung tổng bật cười, thoải mái thừa nhận "Không tính là người yêu cũ, nhưng về cơ bản thì đúng, cậu ấy là người con trai đầu tiên chồng em yêu, hình như là khoảng hơn 10 năm về trước."
Hắn xì một tiếng, không vui cắn cắn ngón tay y "Em biết rồi, thì ra mẫu người lý tưởng của anh là dịu dàng, hiền lành, thuần khiết như cậu ta ?". Sau đó còn bĩu môi "Em vừa cáu gắt, hay bắt nạt anh, tính tình khó chịu, lạnh lùng, không bằng cậu ta tẹo nào !"
Người lái xe vừa tập trung lái xe, vừa âm thầm chép miệng, phu nhân lại ghen rồi.
Jung Hoseok để hắn tùy ý cắn mình, còn cưng chiều hôn lên trán hắn "Giờ em mới biết hả ? Nhìn như hơi muộn rồi thì phải ?"
Min Yoon Gi ngồi dậy, đưa tay nhéo cơ bụng của y, trừng hắn "Bây giờ hối hận rồi phải không ?". Từ khi mang thai, hắn rất dễ khóc, điển hình như bây giờ vậy. Nước mắt cứ thế tuôn ra, huhu, tôi muốn về nhà ngoại.
"Phụt" Jung Hoseok nhịn không được phì cười, mới trêu chọc có vậy đã khóc rồi ? Yêu ghê cơ. Y lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn, ôn nhu dỗ dành "Được rồi, vợ yêu, bảo bối, tiểu tổ tông của anh, em đừng có khóc. Anh sẽ đau lòng lắm !".
"Đau lòng cái gì chứ ? Huhu.....anh đau lòng vì người ta kết hôn rồi thì có ?" Giống như cô vợ nhỏ hờn dỗi, hắn phụng phịu.
"Ưm......không có đâu mà. Đùa em chút thôi, anh yêu em nhất, cưng em nhất, cho dù người ta có đến tìm anh, anh cũng tuyệt đối không động lòng." Y ôm lấy hắn, xoa xoa lưng cho hắn.
"Thật không ?" Sụt sịt trong ngực y
"Đương nhiên, yêu em còn không hết, lấy đâu ra tình cảm cho người khác nữa chứ ?" Y hôn lên cái môi nhỏ, ngọt quá.
Mãi mới dỗ được hắn, đang nằm im trong ngực y, bỗng hắn lí nhí "Hoseok, em muốn ăn cơm, đói rồi"
"Được, được, đi ăn cơm. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được"
"Lái xe Han, vợ yêu của tôi đói rồi ! Mau đến nhà hàng !"
"Dạ, thưa ông chủ !"
_________________________________________________________________
End extra 2
Ngọt chưa mấy người ? Ngoại truyện sau sẽ là màn cưới chạy bầu bất đắc dĩ của cp NamJin nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro