Chap 7 : Vào bệnh viện bó giò
Có lẽ vì khóc quá nhiều mà Park Jimin ngủ lịm đi lúc nào cũng không biết nữa, chỉ biết khi tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng, còn thân hình mũm mũm của mình được anh ôm trong ngực. Park Jimin bất giác nhoẻn miệng cười ngọt ngào, nếu thực sự trên đời này có phép màu, cậu sẽ ước sau này mỗi buổi sáng thức giấc lại được ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mắt này. Cậu đưa tay lên sờ nhẹ vào lông mi của anh, sao lông mi lại có thể dài và cong như vậy chứ ? Tiếp đó là sống mũi thẳng tắp, đôi môi trái tim đo đỏ......
Kim TaeHyung cảm nhận được cậu bé nào đó đang nghịch ngợm lung tung trên mặt mình, liền cựa người, túm lấy bàn tay nhỏ bé kia, mở mắt thâm tình nhìn vào khuôn mặt của cậu
Park Jimin đứng hình, chưa bao giờ cậu có cảm giác hồi hộp như lúc này, hơn nữa, bắt gặp ánh mắt chứa đầy tình ý kia, cộng thêm những lời nói ấm áp của anh tối qua, cậu liền trở nên bối rối, tim cũng vì thế mà đập rộn ràng, khuôn mặt trắng nõn, bầu bĩnh thường ngày giờ đã đỏ ửng lên. Rõ ràng đang ngủ mà, sao lại đột nhiên tỉnh như sáo vậy chứ ? Mất mặt chết đi được ! Cậu vội vàng rút tay mình lại, chui tọt vào trong chăn
Kim TaeHyung chứng kiến được biểu tình đáng yêu của bé con, nén nhịn ý cười, giả vờ không để tâm nói "Jiminie, trời sáng rồi. Mau dậy đi nào !"
"...." Tiếp tục như con rùa nhỏ, không chịu thò đầu ra khỏi mai
Anh ngồi dậy, bước xuống giường, khoanh tay trước ngực nhìn cục bông to tròn trên giường "Nếu em còn lười biếng, anh sẽ không chở em đến trường nữa đâu đó !"
Nghe thấy lời anh, cậu lập tức bật dậy như lò xo, vô cùng không có tiền đồ cười hì hì "Em dậy rồi mà, chúng ta đi học nha !"
Kim TaeHyung liếc mắt cười nhẹ một cái, xoa đầu cậu "Chuẩn bị nhanh rồi xuống ăn sáng !" Sau đó vô cùng bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Quản gia Lee chờ cậu chủ nhỏ ngồi yên bị vào bàn, ông mới sai người bưng đủ các món ăn sáng bổ dưỡng lên. Đêm hôm qua đột nhiên bị cắt điện, ông đang dở tay công việc cần xử lí giúp ông chủ nên không kịp đến biệt thự chính. Bình thường mất điện chút cũng chẳng sao, nhưng vì cậu chủ nhỏ rất sợ bóng tối nên ông có hơi lo lắng "Cậu chủ, đêm hôm qua lúc bị cắt điện, cậu không sao chứ ?"
Park Jimin nhai hết miếng bánh bao trong miệng, nuốt xuống, mới lắc đầu cười "Dạ, không sao đâu bác. Có anh TaeHyung ở bên cạnh cháu rồi mà"
"Vậy thì tôi yên tâm rồi" - quản gia Lee thở phào nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình
Kim TaeHyung tự nhiên gắp đồ ăn đặt vào chén của cậu, quan tâm nói "Mau ăn rồi còn đi học nữa. Mà hôm nay em có bài kiểm tra phải không ?" Hôm qua Jung Hoseok có gọi điện về nhắc anh, hôm nay cháu trai bảo bối của y phải kiểm tra thể chất ngoài trời, mà hôm nay dự báo sẽ có tuyết rơi, đường rất trơn, cho nên nhờ anh trông chừng Jimin, không để cậu nhóc bị thương.
"Là kiểm tra thể chất thôi, cậu nói với anh hả ?" - Park Jimin biết ngay là Jung Hoseok nói mà, y chỉ mới có 32 tuổi thôi mà, sao cứ y hệt như ông chú già hay cằn nhằn vậy chứ, đã nhắn tin dặn dò cháu trai rồi, lại còn phiền phức gọi điện cho TaeHyung nữa.
"Ừm. Điểm số quan trọng, nhưng phải chú ý cẩn thận và đừng để bị thương. Nghe rõ chưa ?" Kim TaeHyung đứng trước cổng trường của cậu, dặn dò kĩ lưỡng, bé con đang tuổi mới lớn lại tinh nghịch, hiếu động, thật khiến anh lo lắng không yên
Park Jimin gật đầu, vô cùng nghe lời đáp "Dạ, đã nghe rõ. Em vào lớp đây, tạm biệt anh !" Sau đó vẫy tay với anh, rồi cùng cậu bạn Jin đi vào lớp.
---------------------------------------------
Đang cầm gói bánh gấu đưa lên miệng nhai ngon lành, bỗng từ đâu xuất hiện một khối thịt to lớn, xông thẳng vào người Park Jimin và Kim Seok Jin làm cả hai ngã xuống đất, gói bánh văng tung tóe.
"Cậu không sao chứ ?" - Phủi phủi quần áo bẩn, Kim Seok Jin lo lắng đỡ Park Jimin dậy
Cậu lắc đầu, chỉ tiếc là gói bánh yêu thích bị rơi mất, không thể ăn được nữa. Cậu bực mình, trừng mắt nhìn khối thịt trước mặt "Đi đứng kiểu gì thế hả ?" Sở dĩ cậu không dùng kính ngữ là do nhanh mắt quan sát bảng tên trên ngực của tên mập kia, Hwang Min Ki, lớp 1-6 ( Ở Hàn sẽ chia như thế này nha, lớp 10, 11, 12 tương ứng với 1,2,3 đó)
"Cậu là Park Jimin lớp 1-3 ?" - Hắn ta giương mắt nhìn cậu, vẻ mặt nguy hiểm hỏi
Kim Seok Jin cảm nhận được có gì đó nguy hiểm, liền ôm cánh tay của cậu, sau đó tỏ vẻ mạnh mẽ đáp lời "Đúng đó, mà...mà sao cậu lại hỏi vậy hả ?"
Hwang Min Ki bất giác giơ tay lên cao, hướng đến phía Park Jimin mà văng xuống. Cậu đảo mắt, mồ hôi túa ra, nguy to rồi, sẽ bị ăn đập sao ? Vội vàng túm lấy Jin bên cạnh, nhắm chặt hai mắt chuẩn bị chịu đòn
Thật không ngờ "Mình....Mình là Hwang Min Ki.....mình rất thích cậu, cậu.....mình...à không....cậu đồng ý hẹn hò với mình nha !"
Park Jimin "..." (-_-''')
"Phụt......haha.....ha....." - Kim Seok Jin cười đến gập cả bụng lại, sao giờ vẫn còn có người tỏ tình kiểu khủng bố thế này nhỉ ?
Hắn ta vì bị Jin cười mà đỏ bừng mặt mũi lên, cậu vội nhéo Jin một cái, ý muốn nói "Cậu đừng có cười nữa mà" sau đó ái ngại nhìn lá thư màu hồng trên tay hắn, khó xử gãi gãi đầu "Xin lỗi cậu, mình không thể nhận lá thư này được, mình đã có người thích rồi"
Vừa nghe xong, Hwang Min Ki tâm hồn yếu đuối, bưng mặt khóc tu tu chạy
Cậu xấu hổ muốn chết đi được, vậy mà Jin lại cứ cười cậu, còn trêu trọc cậu "Nè Jimin à, mình chưa thấy cuộc tình nào lại kết thúc trong vòng nửa nốt nhạc như thế đấy ! Quả nhiên cậu là số 1 nha !"
Giờ kiểm tra thể chất đã bắt đầu. Từ bé đến giờ, Park Jimin luôn được đánh giá là một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, cho nên kiểm tra thể chất đối với cậu cũng không có gặp nhiều khó khăn lắm. Ngồi trên khán đài, Park Jimin quan sát các bạn trong lớp chạy. Chờ dài cả cổ, cuối cùng cũng đến nhóm cậu.
"Chuẩn bị ! Bắt đầu !" Tiếng còi của thầy thể chất vang lên
Park Jimin nắm chặt hai tay, chạy nhanh về phía trước. Trong nhóm thi của cậu có 7 người, Park Jimin là người thứ 4, sau đó cậu cắn chặt răng, vượt lên và trở thành người đầu tiên.
Vạch đích đã ở ngay trước mắt, thật không ngờ ngay giờ phút này. Cả thân hình nhỏ bé của Park Jimin ngã nhào ra, đập mạnh xuống sân.
Lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện mình toàn bộ đều là một màu trắng tinh, còn nữa, cả người đau nhức, không sao ngồi dậy được. Cậu nhớ là mình thi chạy, sau đó vì dây giày tuột mà vấp té. Có khi nào ? Có khi nào mình chết rồi ? Đang ở trên thiên đường ?
"Em tỉnh rồi ?" Nghe thấy tiếng của thiên sứ, cậu liền mếu máo "Thiên sứ à, có phải em chết rồi ? Đang ở trên thiên đường không ?"
Jung Hoseok đen mặt, dù đứa cháu này bị thương nhưng cũng không hề làm y giảm ý định muốn tẩn cho nó một trận "Tiểu quỷ con làm sao có thể chết dễ dàng thế được !"
"Hì hì....cũng đúng ha ! Con chưa chọc cậu tức chết, sao có thể hy sinh được chứ !" Park Jimin biết mình còn sống, hơn nữa chỉ bó bột một cái chân, cho nên liền khôi phục bộ não, cái miệng xinh cũng từ đó mà lên dây cót hoạt động
Jung Hoseok "....."
Kim TaeHyung không để ý anh cậu cháu họ đấu võ mồm, chỉ chăm chú nhìn vào bé con, tiếp đó đỡ cậu ngồi dậy, tựa vào gối kê lưng cẩn thận, mới hỏi cậu "Còn đau chỗ nào không ?"
"Em không sao mà. Chỉ hơi ê ẩm người chút thôi" - Cậu thương anh như vậy, mới không muốn để anh phải lo lắng nhiều đâu
Jung Hoseok khoanh tay đứng trước giường bệnh "Mồm còn hoạt động thế kia, chắc chắn không chết được. Về nhà thôi !"
Park Jimin bĩu môi, lườm nguýt y "Giờ con có hơi nghi ngờ, không biết cậu vs con ai là con nuôi trong cái nhà này !"
Jung Hoseok cũng không chịu thua "Ồ, vậy xin chia buồn với con, cậu đã xét nhiệm ADN !" Còn nói y không quan tâm đến nó, nếu không phải vì nghe tin nó bị thương phải vào viện thì y cũng đâu có gấp đến mức bỏ cả dự án lớn để quay về đây chứ. Ừm, có khi nó không phải cháu mình thật !
Kim TaeHyung "..."
Park Jimin "..."
______________________________________________________________
END CHAP 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro