Chap 37 (H) : Dằn mặt tình địch, ôm vợ chạy
Hi, lại là tui đây. Một tuần qua các cô có nhớ tui hông nè ??? Tuy là nói là đã học xong nhưng giờ tui đang học thêm tiếng Hàn nên cũng chẳng rảnh để đăng nhiều chap một tuần đâu. Các cô thông cảm nha !!!
À, suýt quên, truyện đang đến cao trào rùi và tui lấy danh dự của một con bé cực kỳ yêu Jimin để đảm bảo rằng, truyện của tui tuy có ngược coup chính nhưng sẽ không mất đi chất ngọt ngào, hài hước vốn có của nó. Và kết vẫn là HE nên yên tâm nhen, VMin vẫn là VMin, chẳng có gì thay đổi hết.
__________________________________________________________________
Ngồi trên ghế băng dài trước cửa phòng bệnh, Kim Tae Hyung mệt mỏi ôm đầu, từng hơi thở nặng nề phả ra, đôi mắt đỏ ngầu nhắm chặt lại. Cho đến giờ anh vẫn chưa thể bình tĩnh nổi, quá khứ cùng hiện tại vẫn đang cùng một lúc ập đến, xâm chiếm lấy lý trí và trái tim anh.
"Tae Hyung, chuyện này là sao ?" Kim Nam Joon từ nhà chạy đến bệnh viện, trên người còn đang mặc đồ thoải mái ở nhà, nhìn dáng vẻ hớt hải của gã, hiển nhiên là bị dọa một trận rồi.
Kim Tae Hyung lắc đầu không nói, chỉ chậm rãi mở mắt, hướng ánh nhìn của gã vào căn phòng trước mặt, nơi Jeon Jung Kook đang được cấp cứu. Mới chỉ một tiếng trước thôi, anh còn đang vui vẻ trở về nhà. Thật không ngờ, mọi thứ chợt ập đến quá nhanh, khiến anh chưa thể thích nghi được.
Kim Nam Joon nghe thấy lời nói gấp gáp của Kim Tae Hyung qua điện thoại, trong lòng âm thầm chửi thề, sao có thể chứ. Trên đường đến đây, gã còn nghĩ Kim Tae Hyung uống rượu say nói nhảm, không thì chính là làm việc nhiều đến mức tẩu hỏa nhập ma. Ai ngờ Jeon Jung Kook còn sống chứ ? Gã năm đó là người chứng kiến tất cả, sao có thể còn sống. Trọng sinh ? Hay xuyên không ? Thế giới này cũng đâu phải tiểu thuyết chứ ? Điên cả rồi !!!!
Nói gì thì nói, người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn người trong cuộc, Kim Nam Joon nén một tiếng thở dài, ngồi xuống bên cạnh người bạn thân, gã vỗ nhẹ vai anh, nhẹ giọng nói "Tôi biết bây giờ cậu rất rối, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy, trước hết cứ chờ kết quả từ Han Sung đã"
Đồng hồ lại chậm rãi quay thêm một vòng nữa, cuối cùng ánh đèn trên bảng cấp cứu cũng tắt, Han Sung bước ra ngoài, tháo khẩu trang xuống, nhìn vẻ tiều tụy của Kim Tae Hyung và bộ quần áo ở nhà của Kim Nam Joon, có chút buồn cười nói "Trông hai cậu kìa, đưa vợ đi đẻ à ?"
Anh nhíu mày, cái thằng này giờ còn đùa được, vội vàng hỏi "Cậu ấy sao rồi ?"
Bác sĩ Han tài ba hơn người gật đầu tự hào "Tôi là ai chứ ? Sao có thể phẫu thuật sai được ? Hơn nữa, chỉ là khâu vết thương nhỏ trên người thôi" Han Sung dừng lại một chút, bây giờ mới nghiêm túc nhìn Kim Tae Hyung, cau mày một cái "Có điều, sau khi kiểm tra người cậu ấy, tôi phát hiện ra dấu vết bị cưỡng hiếp, lượng tinh trùng còn không chỉ có một người"
Trong lòng đột nhiên nhói lên, anh để mặc cho nước mắt chảy xuống, đau lòng nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh kia "Lúc tôi phát hiện ra em ấy, Kookie hoàn toàn không nhận ra tôi, cả người bị thương, gương mặt vô hồn đến đau lòng. Nếu không phải em ấy trong khi chống cự bị ngất, tôi cũng không có cách nào đưa em ấy đến bệnh viện được"
Han Sung và Kim Nam Joon là người vô cùng thông minh, xem xét chút hoàn cảnh bây giờ, chắc chắn năm đó đã xảy ra chuyện gì đó, tác động mạnh đến em dâu khiến cậu ấy bị mất trí nhớ, còn rất sợ bệnh viện, hoàn toàn mất đi vẻ đáng yêu, hiền dịu vốn có.
"Trước hết, cậu cứ về trước đi. Ở đây có tôi và y tá túc trực 24 giờ, đừng lo lắng nữa. Khi nào Kookie tỉnh lại, tôi sẽ báo cho cậu" Han Sung vỗ vai anh, khuyên nhủ
Anh lắc đầu, day day thái dương "Tôi muốn chờ em ấy tỉnh lại" Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì ? Anh thực sự muốn biết tất cả.
Kim Nam Joon nhìn bộ dạng lôi thôi, mệt mỏi của anh, không được rồi, đã suốt một tuần qua anh làm việc không nghỉ ngơi, đến giờ mới có thời gian rảnh rỗi, chuyện này đột nhiên lại xảy ra, nếu cứ tiếp tục thế này chắc sẽ không thể trụ nổi đâu. Gã nhanh trí nhớ ra dự định sáng mai của anh "Không phải sáng mai cậu định đi thăm Jimin sao ? Còn không mau về nghỉ, nếu để cậu ấy thấy bộ dạng nam thần của mình thế này ? Cậu nghĩ cậu ấy sẽ vui sao ?"
Kim Tae Hyung nhớ ra ngày mai còn đi thăm Minie, đành đồng ý, gật đầu cùng Kim Nam Joon quay về nhà.
Kim Nam Joon trở về nhà, vứt chìa khóa xe ra một góc, nhìn vợ mình đang ngồi máy tính trên giường, chăm chỉ làm bài tập nhóm giáo sư giao, gã đột nhiên có suy nghĩ, nếu chuyện đáng sợ kia xảy ra trên người mình, gã liệu có đủ lý trí như Kim Tae Hyung không đây ? Nghĩ đến đây, gã rùng mình một cái, nhảy lên giường lớn, vòng tay ôm lấy Kim Seok Jin, vùi đầu vào cổ cậu.
Cậu giật mình, máy tính xách tay còn bị vứt lăn lóc trên góc giường, lại thấy gã đột nhiên dính người, có chút buồn cười hỏi "Sao thế ?"
"Jinie, anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai cướp em đi, cho dù là ông trời cũng không. Anh yêu em, đời này chỉ cần mỗi em thôi" Vòng tay chặt hơn, gã xúc động bày tỏ
Kim Seok Jin đột nhiên bị tỏ tình, mặt không điều khiển được mà đỏ lên, đưa tay xoa mái tóc cưng cứng của gã, gật đầu "Em biết rồi mà. Buông ra đi, em còn đang làm bài"
Kim Nam Joon ngẩng đầu khỏi cổ cậu, hôn chụt một cái vào má cậu "Thì em cứ làm đi" Sau đó mặt dày ôm eo cậu, dựa cằm vào vai cậu, quấn cậu trong người, Kim Nam Joon lúc này chính là con gấu Kola dứt thế nào cũng không ra. Kim Seok Jin đành mặc kệ, tiếp tục công việc của mình.
-------------------------
Kim Tae Hyung nhấn mật khẩu vào nhà, vừa đẩy cửa vào trong, giật mình khi thấy Jung Hoseok mặc áo tắm bông của mình, cầm ly rượu vang lắc lắc. Anh bỏ áo khoác ra, cướp ly rượu trên trên tay y, uống ực một hơi hết sạch, mặt lạnh nhìn y "Đến đây làm gì ?". Vừa nãy gọi Kim Nam Joon thay vì Jung Hoseok, không phải anh không coi y là bạn, mà vì y bây giờ không chỉ là bạn thân của anh mà còn là cậu ruột của bảo bối. Nếu để y biết chuyện Jeon Jung Kook còn sống, y không nổi đóa lên mới lạ. Anh muốn chờ đến khi sức khỏe của Jung Kook khá hơn, Jiminie quay phim xong trở về sẽ nói.
Jung tổng bĩu môi, không thèm để ý chủ nhà, với tay lấy chiếc ly khác, rót rượu vào, thư thái đi đến bên anh, cười cười "Người ta nhớ cậu mà, lạnh lùng quá vậy"
Khẽ nhếch môi lên, Kim tổng nhàn nhạt nói "Jung tổng không có việc gì làm, nhàm chán đến mức ngay cả người yêu của cháu trai cũng muốn cướp ?"
Lại gật đầu, dựa người vào ghế sofa, vẻ mặt bất cần liếc Jung Hoseok "Được, tới đây đi. Được Jung tổng làm tiểu tam, tôi đây rất vinh hạnh"
Jung Hoseok lập tức trở mặt, không thèm đùa nữa, ông đây trừ phi bị thiến mới để cậu đè. Đừng có mơ đến thân thể vàng ngọc của ông. Ông chỉ cần vợ ông thôi
"Mai định đi Gang Won Do đúng không ?" Y cười đến đáng sợ, mắt chớp chớp, mồm đớp đớp nhìn anh
Anh gật đầu, nhìn vẻ chân chó của Jung tổng là biết có chuyện nhờ vả, liếc y một cái, khoanh tay nói "Muốn nhờ anh cái gì ? Nói gì ?"
Y chỉ vào đống đồ trên bàn, vui vẻ nói "Mai đi thăm Minie, nhớ cho tôi gửi chút đồ. Tôi còn vài việc ở công ty, vài ngày sau mới đi thăm vợ được. Nhớ đó"
Dặn dò xong, Jung tổng bị Kim tổng lạnh lùng đá ra khỏi cửa, vô tình đến đau lòng. Con mọe nó đến cả quần áo của ông còn chưa kịp thay, sao có thể mặc đồ tắm "sexy" này về nhà chớ ? Nhỡ có người thèm muốn, làm nhục ông thì nàm thao đây ? Trinh tiết của ông !!!! Quả nhiên là bạn đểu mờ !!!
--------------------------
Bác sĩ Han đi vào trong giường bệnh, chăm chú nhìn qua vết thương trên người của Jeon Jung Kook, ừm, có vẻ đang tiến triển tốt hơn rồi, lại ngoảnh đầu hỏi y tá trực đêm qua "Cậu ấy đến bây giờ vẫn như thế này sao ?"
Y tá phụ trách gật đầu, chỉnh lại dây chuyền dịch trên đỉnh đầu "Cả đêm qua đều như vậy"
Bác sĩ Han yên tâm thở phào một cái, đút tay vào túi quần, đứng chăm chiêu nhìn người bệnh. Trong lòng thầm than thở, Kookie à, Kim Tae Hyung kia giờ đã có người cậu ấy yêu rồi, em lại đột nhiên xuất hiện thế này, phải làm sao mới tốt đây ? Haizz.....thật là đau đầu.
"A, Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi kìa !" Giọng mừng rỡ của y tá reo lên, làm hắn có chút giật mình, vội cúi người kiểm tra cho Jeon Jung Kook.
Kim Tae Hyung đang ở trong sân bay, trên tay cầm theo chiếc hộp nhỏ, có mặt chữ cuối cùng U mới lấy sáng hôm nay. Vốn định lần này đi thăm bảo bối, anh sẽ tiết lộ thân phận người hâm mộ bí ẩn và tặng cậu mặt chữ cuối cùng của chiếc lắc tay. Đột nhiên, trong đầu lại xuất hiện nụ cười ngây ngốc, hạnh phúc bật khóc của Jeon Jung Kook khi anh cầu hôn cậu. Anh nắm chặt tay, không được, Kim Tae Hyung, mày rốt cuộc làm sao vậy ?
Thở ra một hơi trấn an bản thân, anh đóng hộp lại, cất vào túi áo trong, đứng dậy chuẩn bị lên máy bay. Sau mấy tiếng ngồi trên máy bay cùng xe ô tô, cuối cùng anh cũng đến nơi đoàn phim đang ở.
Vừa kéo vali vào đến trong thôn, Kim tổng đã nghe mọi người trong đoàn bàn tán về chuyện Park Jimin bị thương khi đang diễn hôm qua, vội vội vàng vàng túm lấy người đang nói, mặt nghiêm túc, đáng sợ đến mức làm người kia có chút lắp bắp "Bây giờ Jiminie đang ở đâu ?"
"Ở.....trong....trong phòng dưỡng thương rồi...."
"Kim tổng ?" Đại diện Min nheo mắt, nghi ngoặc hỏi
Mọi người xung quanh âm thầm reo hò, oa, thì ra là Kim Tổng của VMin, đẹp trai dữ thần luôn á, còn là một ngài chủ tịch vô cùng quan tâm cho diễn viên của mình nữa chớ. Mới nghe cậu ấy bị ngã, liền phi ngựa cả đêm đến đây sao ? Trời ạ, nhất định có ẩn tình, ẩn tình rồi. Không lẽ.....không lẽ là kiện đoàn ta làm ăn cẩu thả, tức giận đến đón Min thiếu gia về nhà ???
"Min Yoon Gi, Minie đâu ? Em ấy không sao chứ ?" Kim Tae Hyung được Min Yoon Gi dẫn về căn phòng hai người đang ở, chỉ vào trong phòng, vừa mừng vừa hơi hụt hẫng nói "Cậu ấy đang ngủ trong phòng. Còn chưa có dậy"
Park Jimin bị người đại diện dỗ ngủ từ đêm qua đến tận trưa còn chưa chịu tỉnh. Cũng phải thôi, vốn sở trường của Park béo chính là ăn, ngủ, nghịch ngu mà, đương nhiên ngủ ngon rồi. Hơn nữa, bị ngã từ trên cao xuống, dù có đệm bông lẫn đệm thịt đỡ cậu, thân thể cậu vẫn có phần mệt mỏi. Cho nên cứ như vậy mà ngủ hơn 12 tiếng đồng hồ. Đợi đến khi cậu ngủ dậy, đã thấy Kim Tae Hyung ngồi trước mặt mình. Hai mắt sưng sưng của cậu buồn ngủ mông lung, lờ mờ nhìn anh, lẩm bẩm "Haizz....thèm khát quá rồi"
Ý Park béo nói chính là do quá thèm khát mà nằm mơ thấy chồng đẹp trai đó.
Kim tổng nghe xong, bao nhiêu mệt mỏi từ đêm qua đến giờ đều bay đi hết, suýt nữa thì phì cười, bảo bối đáng yêu muốn chết. Anh đưa tay lên xoa nhẹ má cậu, bản thân mới xa cậu nhóc này có 2 tuần, liền cảm thấy nhớ thương muốn điên luôn, điên cuồng giải quyết công việc, sau đó đến thăm cậu - bé con bảo bối của anh.
Park Jimin cảm nhận thấy bàn tay ấm áp, to lớn của anh, có chút giật mình, mơ chân thực quá ta. Không đúng, mở to mắt, vội vàng nhắm vào. Lại mở ra, lần này chẳng thể nhắm lại nữa. Cậu ngồi bật dậy, kích động lao vào người đàn ông trước mặt. Ôm cổ anh, cọ cọ, hít hít, dụi dụi.
Anh vẫn dịu dàng như vậy, đỡ lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, hôn lên tai cậu, trong mắt đều là ý cười "Bảo bối, anh rất nhớ em"
"híc...híc...." khịt khịt mũi, cậu hơi buông lỏng cánh tay, để mình đối diện với anh, sau đó trong nháy mắt lao vào, vô cùng thèm khát ngậm lấy môi anh. Làm gì thì làm, trước tiên phải hôn lưỡi với chồng đã.
Trong nháy mắt bị bảo bối lao vào gặm gặm cắn cắn, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, lập tức dành lại thế chủ động. Nhân lúc bảo bối há miệng, liền đưa lưỡi vào miệng nhỏ, mềm mại kia, nồng nàn cùng mãnh liệt, hận không thể nuốt trọn cậu vào bụng. Đối với cặp đôi đang yêu nhau nồng thắm như Kim tổng và diễn viên Park thì xa nhau tận 2 tuần đương nhiên không dễ dàng gì cho cả hai. Cậu vô cùng phối hợp, làm cho nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nóng nha. Đợi đến khi cảm nhận được người cậu hơi run , anh mới lưu luyến buông ra, cậu dựa vào ngực anh, há miệng thở dốc. Trời ạ, tuy rằng hơi khó thở nhưng vậy mới kích thích.
Hiện giờ tuy rằng ở nông thôn hoang vắng, nhưng thực sự làm chuyện thân mật thì có chút không tốt, hơn nữa cậu còn đang bị thương, cho nên Kim Tae Hyung chỉ ôm cậu đi tắm rửa, sau đó cẩn thận bôi thuốc lên vết thương. Mặc quần áo mới, rồi nhấn cậu ngồi lại trong chăn. Xoa đầu cậu, anh cười "Ngoan, ngồi yên ở đây, anh đi lấy cơm cho em"
Park béo thơm tho, mềm mại, mới tắm nước nóng nên hai má hồng hồng, mặc bộ quần áo bằng bông có mũ tai mèo, ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại lắc đầu, không muốn xa anh nữa đâu. Mắt long lanh, giơ tay đòi bế "Em muốn đi với anh cơ". Trình độ nũng nịu khẳng định đã lên đến cấp thượng thần, hay thuật ngữ nước ngoài chính là level max đó.
Nhìn vợ chồng người ta ân ân ái ái đút cơm cho nhau, Min Yoon Gi có chút tủi thân xúc cơm ăn, trong lòng âm thầm rơi lệ, tuy rằng không có trẻ con, làm nũng như Park Jimin, nhưng hắn cũng là người yếu đúi mờ, sao có thể không thèm đến thăm mình chứ ? Tên bạn trai đáng ghét !!! Còn cả Park Jimin nữa, có chồng là lập tức đạp người đại diện này qua một bên. Huhu T_T Hai cậu cháu nhà các người, ông đây nhất định sẽ không tha thứ đâu !!! NEVER !!!!
Buổi tối, Kim tổng vô cùng hiểu biết đạo lý làm người mà đến thăm tình địch gì gì đó đã cứu bảo bối của mình. Nghe mọi người kể và bằng trực giác đàn ông, đương nhiên Kim Tổng nhạy bén phát hiện ra, sinh vật tầm thường này cư nhiên lại dám tơ tưởng đến vợ mình. Lần này còn hy sinh thân mình đỡ cho bảo bối nhà anh, đây là uy hiếp vô cùng lớn !!!!
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ cho Minie nhà tôi" Đặc biệt nhấn mạnh chữ nhà tôi
J-hope nghe xong, tâm hung hăng bị nhéo một cái, quả nhiên là có quan hệ với Kim tổng. Nhưng J-hope hắn là ai chứ, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy, hơn nữa nhìn mặt Kim tổng danh tiếng đứng đầu trong giới tổng tài, chắc chắn rất nhiều người theo đuổi, chưa biết chừng chỉ là chơi đùa với Jimin.
Nhếch mép một cái, hắn lập tức lôi bộ mặt thân thiện ra "Kim tổng quá lời rồi, trong thời gian qua, tôi và Jimin hợp tác đến hôn môi cũng đã làm rồi, đương nhiên phải giúp đỡ cậu ấy rồi. Hơn nữa, tôi đây là thực lòng"
Kim tổng nhìn sinh vật ngồi trước mặt, ngươi cho rằng ngươi có khuôn mặt giống Jung Hoseok thì ông sẽ nương tay cho ngươi à ? Được lắm, còn dám ngang nhiên hôn môi vợ ông !!!!
Park Jimin ngồi giữa, khẽ nuốt nước bọt, sao đột nhiên nóng như vậy nhỉ ? Cái không khí tóe lửa chuẩn bị đánh nhau này là thế nào đây ? Đạo diễn, đạo diễn, nhầm kịch bản rồi. Rõ ràng là phim tình cảm mà, sao lại thành phim hành động rồi ???
"Ồ, vì tấm lòng này của cậu, tôi sẽ cho cậu biết một tin tức mà các báo đều chưa biết. Đó là tôi và Jiminie chuẩn bị công khai mối quan hệ. Đến khi đó, nhất định sẽ cho cậu một vé tham dự, thế nào ?" Nắm lấy tay bảo bối, anh tự nhiên cười hữu nghị, haha, sinh vật tầm thường nhà ngươi mãi mãi cũng đừng nghĩ có thể mơ ước đến vợ ông.
Park béo tròn xoe hai mắt, bắn ra hàng vạn trái tim màu hồng, oa, chồng mình soái muốn chết. Quả nhiên là nam thần của Park Jimin.
J-hope đưa mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cậu dành cho người đàn ông kia. Hắn đến chậm một bước rồi. Giống như đột nhiên cả người bị hẫng một cái, hắn cười nhẹ, ánh mắt buồn nhìn cậu "Vậy sao ? Jimin, tôi rất mừng cho cậu"
"Cảm ơn anh, J-hope !!!" Cậu cười rạng rỡ
"Được rồi, giờ cũng đã khuya, chúng ta trở về thôi" Gật đầu chào J-hope một tiếng, Kim Tae Hyung cùng Park Jimin trở về phòng mình.
Nằm trên nệm, Park Jimin thỉnh thoảng lại nhìn phía phòng tắm, háo hức cùng mong chờ, tâm trạng bây giờ khẳng định là giống hệt cô dâu trong đêm tân hôn nha. Hai tuần không làm, cậu có chút muốn ý. Ahihi, ngại quớ !!!
Khi ra khỏi phòng tắm, Kim Tae Hyung ở trần thân trên, vô cùng phóng khoáng nha. Mắt không chớp nhìn đống socola trên bụng anh, Park lưu manh nuốt nước bọt một cái, vô cùng không có tý tự trọng nào đợi anh nằm xuống cạnh mình, liền thò tay vuốt vuốt cơ bụng sáu múi của chồng đẹp trai. Ban đầu, chỉ là cơ bụng thôi, sau đó, cái tay xấu xa cứ không nghe theo lời chủ nhân nó nói, cứ rần rà chui vào quần của chồng.
Kim Tae Hyung khẽ cười một tiếng, rồi nhanh chóng túm lấy cái tay nhỏ, trầm giọng nhắc nhở "Bảo bối, đừng nghịch, em còn đang bị thương"
Cậu trong lòng kháng nghị, mới không có đâu, người ta hết đau rồi mờ, đến áo cũng cởi 2 cúc rồi đó !!!!
Kim tổng quả là một người chồng tiêu biểu, dù có muốn thế nào thì vẫn nghĩ đến thân thể của bảo bối trước tiên.
Tiếp tục quậy phá, lần này Park Jimin còn bạo dạn hơn nữa, dám cầm lấy cái gì gì của chồng đẹp trai, quả nhiên là rơi hết tự trọng rồi. Trong lòng cảm thán, oa, tuy rằng đã làm nhiều, nhưng mà của chồng đẹp trai rất lớn nha.
Kim Tae Hyung đột nhiên bị kích thích, không nhịn được mà cương lên, cả người cũng nóng bừng rồi. Park Béo thích thú, không sợ chết mà rướn người lên, thì thầm vào tai anh "Chúng ta làm đi. Em muốn anh"
Sức chống cự đổ ầm một cái, anh nhanh chóng nheo mắt, xoay người đặt cậu dưới thân, cười vô cùng mê người "Được, là em nói đấy !" Sau đó áp môi mình vào môi cậu, mạnh mẽ cắn mút, giày vò đến khi sưng đỏ lên mới rời ra. Anh cắn nhẹ vào cổ cậu, nụ hôn này từ cổ rồi đến ngực, để lại rất nhiều dâu tây đỏ chót, đặc biệt chói mắt.
Ôm chặt lấy cổ anh, há miệng thở dốc khi cảm nhận được ngón tay đang dần tiến vào cơ thể mình. Cả người bị khoái cảm nhấn chìm, khiến cậu nhịn không được cong người lên, cọ sát vào cơ thể trần trụi nóng bừng của anh. Hai má đỏ bừng, ánh mắt mê man, bờ môi ươn ướt. Tất cả lọt vào mắt anh đều vô cùng mê người, làm dương vật vốn đã lớn lại càng lớn hơn, cứng hơn.
Trong nháy mắt thay ngón tay bằng thứ cương cứng kia, cậu nhíu mày một cái, vì lâu chưa làm nên dù có chuẩn bị kỹ càng vẫn đau lắm nha. Hậu huyệt vì thế mà siết chặt lại, làm anh cũng đau đến nhíu mày. Anh dịu dàng hôn từng chút một, từng chút một lên khuôn mặt của bảo bối, giọng vô cùng có từ tính mà dỗ dành "Ngoan, thả lỏng ra"
Dần dần thích nghi được, cậu thả lỏng người, để anh dễ dàng động. Vì thế, động tác cũng càng lúc càng mãnh liệt, rút ra, rồi lại thúc mạnh vào, khiến cậu bật ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Vì động tác của cả hai có chút mạnh bạo, nên Park Jimin nhớ đến tấm cửa chắn giữa phòng của mình và phòng của Min Yoon Gi hình như có hơi sập sệ, vội vàng thở dốc, mở mắt ra nhắc anh "Anh.... chậm một chút....a......a......phòng bên cạnh.....a.....có người....."
Người còn lại đương nhiên giờ phút này chẳng nghe được cái gì hết, liên tục thúc mạnh vào người cậu, cảm xúc chính là hận không thể nuốt trọn cậu vào bụng.
Sau khi đã bắn vào trong một lần, cậu lại bị anh bế lên, ngồi lên người mình, chỗ sâu nhất trong cơ thể bị đâm mạnh dữ dội, cậu bật ra một tiếng lớn, đột nhiên nhớ đến nông thôn hoàn toàn không có cách âm. Vội vàng ôm chặt cổ anh, úp mặt vào vai anh, cố gắng nhịn từng cái thúc đến điên cuồng vào cơ thể.
Ngoài trời rõ ràng khá rét, trong phòng lại nóng đến đổ mồ hôi.
Min Yoon Gi trước khi ăn tối đã nhận được thư tay của Jung tổng từ Kim Tae Hyung, giờ cái cửa lại xập xệ như thế, chỉ có thể chùm chăn kín người, nhét bông vào tai, ôm lấy lá thư vào lồng ngực. Jung Hoseok, mau đến xử cháu anh đi, nó dám cho ông xem phim người lớn 3D này !!!!!
_____________________________________________________________________
4000 từ đó mấy cô. Thiệc mệt mỏi hết sức, mà còn ai thức không ????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro