Chap 34 : Giải quyết phụ hyung và đi quay phim
Vì tối qua nhà tui mất mạng nên giờ mới đăng lên được 😄😄😄😄
___________________________________________________________________
Min Yoon Gi cắn cắn môi, khẩn trương nhìn theo bóng lưng của mẹ Park, trông vẻ mặt của cô ấy vừa rồi, chắc chắn đang rất giận. Nếu như, nếu như mẹ Park không đồng ý chuyện của hai người, sau đó bắt hắn và Jung Hoseok chia tay, vậy hắn phải làm sao đây ? Hắn yêu Jung Hoseok mất rồi, cả đời này đều muốn ở bên y.
Giấu đi nụ cười đắc ý, Jung Hoseok dịu dàng kéo vợ đang khẩn trương đến sắp khóc vào trong lòng, bình tĩnh dỗ dành "Đừng lo, có anh ở đây rồi"
"Anh mới lo, cả nhà anh mới lo" Vợ vô cùng biệt nữu nha, rõ ràng đã sợ đến giọng cũng run vậy mà vẫn mạnh miệng.
"Được, được, là anh lo lắng" Jung tổng đặc biệt biết nhường nhịn vợ
Min Yoon Gi ngẩng đầu nhìn y, nhăn nhó nói "Nếu như cô không đồng ý thì sao đây ?"
Y vuốt nhẹ tóc mái trên trán của hắn, nở nụ cười để trấn an hắn "Chuyện này em đừng lo, anh sẽ giải quyết" Jung tổng mới chỉ chuẩn bị kế hoạch đến đây, ai ngờ chị y lại phản ứng như thế. Lặng lẽ giơ ngón tay giữa, con mọe nó đoạn này ông chưa có chuẩn bị lời thoại. Đạo diễn, cắt đi !!!!
"Anh và em sẽ cùng nhau đối mặt." Jung Hoseok chủ động nắm lấy tay vợ, kéo hắn ra ngoài.
Trước mặt hai tội phạm vừa bị bắt quả tang là cảnh sát trưởng và tay sai, tên đầu xỏ Jung Hoseok vừa thấy vẻ mặt như chuẩn bị giết người của cảnh sát trưởng là chị y, vội vàng cốp một tiếng, quỳ xuống ôm chân chị mình, mếu máo "Chị, em thực sự yêu cậu ấy"
"Không được, chia tay đi !"
"Em không thể chia tay cậu ấy được, em đã mang trong thai, ý lộn, cậu ấy mang thai rồi, em không thể bỏ rơi hai ba con cậu ấy được"
"Ê, chồng, lôi nó ra, ép cung cho đến khi nó chịu từ bỏ cậu Min"
Tay sai là ba Park gật đầu tuân lệnh, cầm chân của Jung Hoseok kéo đi
"KHÔNG ĐƯỢCCCCC ! NOONAAAAAA !!!!!!!"
Cắt, cắt, đạo diễn, nhầm phim rồi !!!!
Jung Hoseok và Min Yoon Gi ngồi xuống phía đối diện với chị mình, trong tình huống này thì đương nhiên người lên tiếng trước là Jung Ji Woo.
"Hai đứa quen nhau từ khi nào ?" Ba Park vỗ nhẹ lưng mẹ Park, thở dài một tiếng, chậm rãi hỏi.
Jung Hoseok định trả lời nhưng bị Min Yoon Gi nắm nhẹ tay áo, ý ngăn cản, hắn ngẩng đầu nhìn ba Park và mẹ Park, sốc lại tinh thần mạnh mẽ thường ngày, hắn đáp "Dạ, mới được gần một tháng"
"Yoon Gi, con biết Hoseok là cậu ruột của Minie mà, sao lại đi yêu cậu ấy chứ ?" Ba Park vốn rất hiền từ, điềm tĩnh nên dù không thích mối quan hệ này, song không quá gay gắt. Nói chung, ý kiến của vợ mình mới là quan trọng nhất.
Hắn bấu bấu vạt áo, tay đã đổ mồ hôi đến ươn ướt, từ khi hắn sinh ra cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng đến vậy, chú ấy nói thế, là không đồng ý sao ?
"Con.....con xin lỗi, nhưng mà con thực sự yêu y, mong cô chú đồng ý cho bọn con. Tuy rằng con không thể nấu cơm, nhưng mà con có thể học, cũng sẽ chăm sóc cho y cả đời."
Jung tổng nhìn vợ mình, con mọe nó thiệc cảm động, nếu như giờ mà không có anh chị y ngồi đây, thì y lập tức xông đến hôn lưỡi với vợ đó.
"Ji Woo, em thực sự nghiêm túc với Yoon Gi, trước đây em từng rất ghét cái tính cố chấp, kiêu ngạo của cậu ấy, nhưng làm thế nào cũng không thể từ bỏ Yoon Gi được. Em rất yêu Yoon Gi"
Mẹ Park giờ mới chịu lên tiếng "KHÔNG THỂ ĐƯỢC !"
"Chị....."
"Cô...." Min Yoon Gi khóe mắt đã ươn ướt rồi
"Phụt ! Hahahaha......."
Jung Hoseok "...."
Min Yoon Gi "......"
Mẹ Park ôm bụng cười, quay qua nhìn chồng mình, tự hào tặc lưỡi "Thế nào ? Em diễn có ngầu không ? Hai đứa nó sắp khóc rồi kìa"
Jung Hoseok thở phào một tiếng, tảng đá đè nặng trong lồng ngực đã bị đá văng đi, lập tức lườm chị mình, đùa kiểu này có ngày y chết vì sốc mất thôi. Còn nữa, mãi mới ôm được vợ về nhà, nếu em ấy bị dọa chạy mất thì nàm thao đây ?
Mẹ Park vẫy Min Yoon Gi lại chỗ mình, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, dịu dàng vỗ vỗ, ôn tồn hỏi "Minie nó biết chuyện này chứ ?"
Thấy hắn gật đầu, quả nhiên là như vậy, mấy đứa nhóc này dám cả gan bao che nhau giấu bà, bà cười cười nói tiếp "Đứa ngốc, cô vẫn luôn yêu quý con, làm sao lại phản đối hai đứa chứ ? Yoon Gi à, Hoseok nhà cô đầu óc nó không được bình thường cho lắm, không đẹp trai như TaeHyung, không trưởng thành như Nam Joon, không thông minh xuất chúng như Han Sung, còn lớn hơn con tận mười mấy tuổi lận, con vẫn chấp nhận nó, cô mừng còn không hết !"
Jung tổng "...." (-_-!!!) Oắt đờ phắc, ông bị tổn thương lòng tự trọng rồi T_T, ông muốn bỏ nhà ra đi
Min Yoon Gi vì mấy lời của mẹ Park mà hết căng thẳng, còn bật cười vui vẻ. Cô ấy đồng ý cho hắn và y yêu nhau, thật là tốt biết bao ! Đột nhiên tâm trạng có chút high nha.
"Ý ! Có gì mà vui vẻ dữ vậy ?" Park Jimin vừa đi đến cửa, thấy ba mẹ cùng Min Yoon Gi cười đến run cả người, còn cậu thì mặt lại đen hơn đít nồi, làm cậu tò mò hỏi
"Cục cưng, mau vào nhà đi con" Ba Park là thánh cuồng con trai
Mẹ Park nhìn thấy đồng phạm, lừ lừ cậu, dùng ngón trỏ vẫy cậu "Park Jimin, lại đây mau !"
Park Jimin quan sát vẻ mặt kinh dị của mẹ cậu, cảnh giác lùi lùi lại, có gì đó không ổn ở đây nha. Nhưng còn chưa có chạy thì zombie đã túm được cậu rồi, còn nhéo tai cậu "Hai đứa nó giấu tôi đã đành, đến cả cậu cũng muốn tạo phản, đúng không hả ?"
"Á...đau....đau mẹ ơi, Jung Hoseok, cứu con" Park Jimin mếu máo với tay lại phía sau, đặc biệt thích diễn phim thảm họa !
-----------------------------------
Ba mẹ Park cũng chỉ ở lại thêm có 1 ngày, sau đó trở về Mĩ, con cái ấy mà, lớn rồi đâu thích hai ông bà già sống chung chứ. Khác với lần trước, lần này ra sân bay tiễn ba mẹ Park còn có cả Kim TaeHyung, Kim Nam Joon, Min Yoon Gi nữa. Đặc biệt đông vui nha !
Mẹ Park cầm tay Min Yoon Gi, từ khi biết mối quan hệ của đứa nhỏ này với em trai mình, muốn gọi là con xưng cô cũng không ổn rồi, một mực chuyển thành em dâu "Yoon Gi, nếu Hoseok nó bắt nạt em, nhất định phải gọi cho chị, chị sẽ lập tức đập chết nó cho em"
Jung Hoseok "....." Càng lúc càng nghi ngờ Jung Ji Woo không phải chị gái mình
Min Yoon Gi "....." Suốt hai mươi năm toàn cô với con, giờ đột nhiên là chị em, nghe vô cùng quỷ dị nha.
Hắn gật đầu, quay lại phía sau mình, nhìn người đàn ông đang đút hai tay trong túi quần, sáng lạng đẹp trai, trong lòng đều là ý cười, song ngoài mặt vẫn là hình tượng băng lãnh "Được, hai người đi cẩn thận. À, cô..... a chị, chị đừng nói cho ba mẹ em biết chuyện này, em muốn một thời gian nữa sẽ cùng Jung Hoseok sang Mĩ gặp họ"
Mẹ Park hài lòng cười vui vẻ "Được, với tính cách của mẹ em, nếu biết được chuyện này, chắc chắn không đến hai ngày đến đây đâu. Chị biết phải làm gì mà"
"Cảm ơn chị"
Ba Park thì ôm con trai vào lòng, xoa đầu cậu "Cục cưng, đi làm việc cũng đừng quên ăn uống đầy đủ nha con. Con mà gầy đi ba sẽ rất đau lòng" Park Jimin nhân lúc ông không nhìn thấy, lặng lẽ khoe khoang, chồng đẹp trai mới không để con bị đói đâu. Con rể của ba cực kỳ quan tâm, cưng chiều con trai ba đó.
"Dạ, con biết rồi mà"
Ba Park nhìn sang Kim Tae Hyung, Kim Nam Joon, cười nói "Cảm ơn hai đứa đã chăm sóc cho hai cậu cháu vụng về nhà anh"
Kim tổng và giáo sư Kim vô cùng có nghĩa khí đồng ý "Không có gì đâu, anh chị đi bình an"
Tiễn hai vị phụ huynh lên máy bay, tất cả đều trở về công việc của mình.
---------------------------------
Park Jimin ngồi trên giường ôm ipad chơi game, để Kim tổng sắp xếp đồ đạc vào vali cho mình, vô cùng nhàn hạ trồng cây bắn zombie.
"Á, sao mày dám ăn cây của tao hả ? Nè, đừng có ăn nữa" Park Jimin chăm chú trồng cây trên một hàng, ai ngờ quay lại hàng kia đã bị một con zombie dặt dẹo ăn mất cây òi.
Kim TaeHyung ngồi sắp xếp đồ đạc, nghe cậu kêu ầm lên chỉ cười cười, bé con của anh còn nhỏ như vậy, đi quay phim ở vùng quê khỉ ho cò gáy, liệu có chịu được không đây ?
"Bảo bối, lần này nhất định phải tự chăm sóc cho mình, Min Yoon Gi không biết nấu cơm đâu, lúc đó phải tự ôm bát đi tìm tổ hậu cần trong đoàn phim biết chưa ?" Kim tổng vô cùng nghiêm túc dặn dò. Min Yoon Gi có thể vì giữ hình tượng băng lãnh mà hít không khí sống được, nhưng bảo bối của anh thì khác.
Park Jimin bị zombie ăn hết cây, chán nản không thèm chơi nữa, gối đầu lên đùi anh, cọ cọ vào bụng anh, rì rầm "Quay phim tận ba tháng trời, haizz, nghe đạo diễn nói ở đó sóng điện thoại còn hiếm, chứ đừng nói đến wifi. Rốt cuộc nơi đó kinh tởm đến mức nào chớ ?" Đóng phim thời dã chiến sao mà khổ quá zợ T_T
Kim Tổng bỏ quần áo đang gấp xuống, cúi đầu hôn vào môi cậu, sau đó nhéo nhéo má cậu "Được rồi, dậy thay quần áo, anh đưa em ra sân bay"
"Thay quần áo đẹp cho ai ngắm chứ, đi thôi" Miệng nói là đi nhưng cứ ôm ghì lấy anh không chịu buông. Huhu, sao chưa đi mà đã bắt đầu nhớ chồng là thế nào đây ?
Trái ngược với cảnh tượng lưu luyến này, đại diện Min lại cực kỳ vui vẻ khi được đi làm. Hắn là con người cuồng công việc mà. Tiêu biểu như bây giờ ấy, đại diện Min của chúng ta thì vô cùng bận rộn làm việc, còn Jung tổng thì lại thu dọn hành lí cho vào một cái vali thiệc là lớn nha.
"Cái đống này là gì chớ ?" Min Yoon Gi liếc mắt nhìn trộm y, ai ngờ nhìn thấy cả một đống đồ ăn, thuốc bổ, sữa,...nhét đầy cả vali. Con mọe nó còn có cả khoai lang sống là thế nào hả ? Ông đi chạy nạn chắc ?
Jung tổng nhíu mày "Anh điều tra rồi, ở đó cực kỳ ít dân sinh sống, còn vô cùng nghèo khổ, em lại không biết nấu ăn, đương nhiên phải mang đồ này đi, chỉ cần đun nước sôi thả vào là được. A, em hỏi đến anh mới nhớ đó, còn thiếu bình đun nước siêu tốc nữa"
Y gọi lớn "Quản gia Lee, lấy cho tôi cái bình đun nước"
Min Yoon Gi "....." Trời ạ, cái hình tượng băng lãnh tinh khiết của ông !!!!
"Bỏ ra ngay !" Tức giận rống lớn
"Không được, khó khăn lắm anh mới làm cho em có chút da thịt, lần này đi không ăn uống đầy đủ, lại gầy đi thì nào sao hả ?" Jung tổng ôm lấy vợ mình, nắn nắn eo vợ
"Vậy cũng không cần đem theo cả cái cửa hàng tiện lợi vậy chớ ? Trong đoàn phim có chuẩn bị mà" Min Yoon Gi tạm thời không còn hơi sức gào lên với tên bạn trai dở hơi này nữa, gục đầu vào vai y
"Thế này đi, nếu em không biết nấu, cứ bám đuôi Park Béo ấy, cháu anh nó có lộc ăn lắm, nhìn người nó là biết. Đi theo nó kiểu gì cũng được ăn no" Đúng rồi, thằng cháu mình, haha, mình không những đẹp trai mà còn rất thông minh nữa, thiệc là hoàn hảo !!!
Min Yoon Gi "...."
Jung tổng và Kim tổng chung quy đều thương vợ, đúng không ? Chỉ là vì bữa ăn của vợ mà bán đứng anh em chút thôi !!!
------------------------------
Quả nhiên là khỉ ho cò gáy, khác hẳn với thành phố Seoul nhộn nhịp, nhà tầng san sán, còi xe ing ỏi, ở đây thiên nhiên chan hòa, đặc biệt toàn cánh đồng xanh ngát, một cái nhà cũng không có. Có cần phải chan hòa đến vậy không chớ ?
Ngồi trên vệ đường nghỉ một lát, thì có một vài người lái chiếc xe tải cũ đến không thể cũ hơn, chở các diễn viên và mọi người trong đoàn đi thêm gần một tiếng nữa,oa, chỗ này còn có nhà nè. May thiệc ! Park Jimin còn tưởng phải dựng lều để hòa mình với thiên nhiên chớ ? Làm trái tim nhỏ suýt vỡ vụn như pha lê.
Tuy rằng nhà cũ kỹ, giống hệt thời chiến như bối cảnh trong phim, song vì đoàn phim đã chuẩn bị trước, nên chăn gối và đồ đạc đều dùng được, còn tương đối sạch sẽ, nên cũng không khó khăn lắm. Park Jimin và đại diện Min ở riêng hai phòng, nằm dưới sàn nhà nha, nói là hai phòng cho nó sang chớ hai phòng cách nhau có cái cửa tranh à. Chỉ cần tháo cái cửa xập xệ đi là thành một phòng nha.
( Au : Nhà truyền thống bên Hàn Quốc thường có hệ thống máy sưởi ở dưới sàn và rải chăn ra sàn nằm đó, không có giường đâu. Ai không biết có thể tra google nha)
Sắp xếp đồ đạc xong, Park Jimin ngồi bệt xuống sàn nhà, cười tinh quái lục vali của Min Yoon Gi. Quả nhiên là chồng mình, trước khi đi có dặn mình, sở dĩ không cần chuẩn bị đồ ăn cho mình là vì.... Khi đói, cứ mở vali của Min Yoon Gi, kiểu gì cũng có đồ ăn. Há há, có nè, biết ngay Jung Hoseok mà, chuẩn bị chu đáo quá !!!
Lôi bánh ngọt ra nhai chóp chép, Park Jimin quay sang nhìn Min Yoon Gi, tốt bụng bẻ cho hắn một miếng bánh "Nè, ăn hông ? Ngon lắm đó". Bánh rõ ràng lấy từ vali của hắn mờ, thế nào lại là cậu mời hắn ăn hả ?
Ăn cái bánh lót dạ, Park Jimin đi thăm quan một vòng địa điểm quay, người dân ở đây toàn là nông dân chất phác, lại hiền lành, kiểu gì cũng xin ăn được. Không lo chết đói òi !!!
J-hope vì có lịch trình riêng nên buổi chiều mới đến được, phòng hắn ở cách chỗ Park Jimin có hai nhà thôi, rất thuận tiện nha. Hắn đến nơi, còn rất tốt bụng đem chút đồ mang từ thành phố về cho người dân xung quanh, vô cùng biết điều chào hỏi mọi người trong thôn "Mong mọi người giúp đỡ chúng tôi quay phim thuận lợi nha"
Cậu nhìn, hình như hơi tức giận rồi nha, tên đó dám hối lộ người dân trước để xin ăn thuận tiện hơn chứ gì ? Hứ, cậu không thèm chấp. Chạy phình phịch về phòng tìm đại diện Min "Yoon Gi, J-hope hắn chơi xấu, dám hối lộ người dân, để họ cho ăn nhiều hơn"
Min Yoon Gi còn đang bận rộn tìm sóng điện thoại, con mọe nó leo tận lên ngọn cây còn không có vạch sóng nào "Sao cậu không nghĩ là hắn thực tâm muốn quay phim thuận lợi, lại nghĩ là hắn vì muốn giành ăn với cậu ?"
Park Jimin chống nạnh, chu môi nhìn lên ngọn cây "Cậu dám bênh hắn ?"
Đại diện Min thở dài, trèo xuống, phủi phủi tay "Được, được, tiểu tổ tông, là mình sai, mau đi ăn cơm với mọi người đi, còn không nhanh sẽ hết đó"
Cậu lườm hắn, chạy nhanh đi ăn cơm với đoàn phim "Sao cậu không nói sớm hả ?"
Hắn đút tay vào túi quần, bình tĩnh đi theo cậu, lặng lẽ cảm thán. Haizz.....những ngày tiếp theo khó sống đây !!!!
________________________________________________________________________
End chap 34
Vote và cmt nha :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro