Chap 33 : Bị phát hiện
Hi, cuối tuần lại đến, tui lại có mặt rồi nè :))) 😚😚😚
_____________________________________________________________________
Vừa vặn vẹo thắt lưng mỏi nhừ, Min Yoon Gi vừa âm thầm chửi rủa Jung Hoseok, tên tinh trùng thượng não này, không có biết tiết chế là gì hết. Nhất định phải cho tên đó ăn chay cả tháng ! Ừ, cứ vậy đi ! Vẻ mặt vốn lạnh giờ lại thêm lạnh hơn, đáng sợ đến mức vừa vào đến sảnh lớn của công ty, nhân viên nào cũng vội vàng cúi đầu chào, sau đó ù té tránh nạn.
Ngồi xuống bàn làm việc, chưa kịp uống miếng nước, Park Béo lon ton chạy vào, thông báo tin dữ "Yoon Gi..... Yoon Gi à, có chuyện lớn rồi !"
Đại diện Min đã quá quen thuộc với cái tính ngu ngốc của Park Jimin, vô cùng bình tĩnh uống hết cốc nước vừa mới lấy, xong xuôi mới mở miệng hỏi "Có chuyện gì ? Ai ăn mất đồ ăn trong tủ lạnh của cậu ?" Trong công ty ở mỗi tầng đều trang bị một phòng để giải trí và nghỉ ngơi, trong căn phòng này lúc nào cũng có tủ lạnh rất lớn. Cậu thường hay nhét đồ ăn vào đó. Có một lần, chỉ vì một nhân viên nào đó nỡ uống mất một hộp sữa chuối của Park Béo mà cậu ăn vạ với hắn suốt cả mấy tiếng đồng hồ. Không lẽ lần này lại ăn mất cái gì nữa trong tủ lạnh ?
Park Jimin trề cái môi đến mức đủ treo một bộ quần áo trên đó, lườm hắn, cậu nhỏ nhen vậy hả ? Mới không có đâu. Lần này có chuyện thật
"Vừa nãy Sung Woon có gọi điện, anh ấy bị ốm rồi, vậy lịch quay ai đi cùng mình đây ?" Dù quay phim đều có stylist và makeup đi cùng, song cậu vẫn không quen khi thiếu anh trợ lý thân thiết này. Còn vấn đề ăn uống, ai lo cho cậu đây ? Huhu, cậu ghét cơm hộp lạnh ngắt của các đoàn phim lắm á ! Mấy thứ đó sao mà ăn T_T
Min Yoon Gi mở máy tính, xem xét một hồi lịch trình, sau đó ngẩng đầu lên nói "Vậy mình sẽ xuống Gang Won Do cùng cậu, đợi đến khi trợ lý Ha khỏi ốm, mình sẽ lên Seoul, dù sao cũng không thể không có quản lý đi cùng"
Park Jimin nghe vậy, mắt sáng lên, nhào vào ôm cổ người đại diện kiêm bạn thân khiêm luôn mợ dâu tương lai, toe toét cười "Mình biết là cậu thương mình nhất mà"
Đưa tay xoa đầu cậu, hắn nhíu nhíu mày "Được rồi, mau đi chuẩn bị đi" Ui cha, nặng như vậy đè lên người ông, cậu muốn giết ông phải không ? Cái thắt lưng của ông T_T
"Ừm, mình đi đây" Hôm nay phải đi đọc kịch bản cùng đoàn phim mà, đi là vừa rồi.
Diễn viên Park được lái xe chở đến Lotte Building, sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng họp, phim có vẻ quy mô nhỉ, lắm diễn viên phụ ghê á. Ngồi yên vị vào ghế của mình, cậu tò mò nhìn ngó xung quanh, sao cái tên J-Hope gì đó còn chưa đến hả ? Tuy rằng là ca sĩ nổi tiếng, cũng đừng có chảnh vậy được hơm ? Hãy ngoan như cậu nè, đến đây đúng giờ.
"Xin chào, tôi đến rồi ạ !" Tiếng J-hope vang lên ở cửa phòng. Cũng nhanh đấy, cậu âm thầm khinh bỉ hắn, chờ hắn ngồi vào chỗ bên cạnh cậu, buổi họp bắt đầu.
Buổi đọc kịch bản đầu tiên là để mọi người cùng nhau thảo luận xem có chỗ nào chưa hợp lý, giọng điệu phải như thế nào, rồi điểm nhấn là gì ? Nói chung cũng không khác so với trước đây. Song lần này, đảm nhận vai chính lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình, đương nhiên cậu phải nỗ lực và cố gắng.
Xong xuôi cũng đã trưa rồi, tất cả đoàn phim dự định đi ăn cùng nhau, coi như liên hoan. Vì biết cùng đi ăn với đoàn phim nên cậu đã kêu lái xe về rồi, đành đi chung xe với cái tên J-hope kia. Cẩn thận ngồi im bên cạnh hắn, cảnh giác liếc hắn. Nếu hắn mà vì thích mình mà nhào lên cướp trinh tiết của mình thì phải nàm thao đây ? Đổ mồ hôi rồi.
"Nè, cho cậu" J-hope đột nhiên lấy ra một hộp sôcôla, lấy ra một cái cho cậu "Đồ fan tặng đó, nhiều lắm, tôi cũng chẳng ăn hết"
Thấy socola, diễn viên Park thanh tao, nhẹ nhàng, thuần khiết như đóa sen trắng lập tức biến thành Park Béo ham ăn. A ! Sôcôla Pháp !!!!! Hì hì cảm ơn rồi ôm lấy hộp sôcôla, hình tượng xấu xa của hắn tạm thời giảm đi một phần, còn 9/10 !!!
Cắn một miếng, Park Béo nhún nhảy, a, ngon quá, ngọt chết đi được ! Nếu để chồng đẹp trai biết cậu vì hộp sôcôla nhỏ mà bị dụ đến sắp sửa phát thẻ người tốt cho tình địch, nhất định sẽ đập đầu vào gối tự vẫn.
J-hope chống tay vào cằm, ngắm nhìn cậu nhóc bên cạnh ăn đến chảy cả nước miếng, nhún nhún nhảy nhảy như đứa nhỏ mới vài tuổi, tim hắn nhũn ra rồi. Có cần đáng yêu vậy không ? Vô thức hắn đưa tay xoa đầu cậu, tóc cũng mềm và thơm nữa, chậm rãi dụ dỗ "Dù sao thì tôi cũng lớn hơn cậu vài tuổi, hơn nữa chúng ta còn hợp tác trong mấy tháng nữa, hay là gọi tôi là anh đi !" Bình thường cậu toàn gọi hắn là J-hope ssi, nghe chả thích tẹo nào
Vẫn còn đang chìm đắm trong vị ngọt thanh của socola kia, cậu chẳng đề phòng gì, lập tức gật đầu "Được, anh J-hope !"
Kim Tổng ở văn phòng chủ tịch "Sao tự dưng đau đầu nhỉ ?"
Nhà hàng đoàn phim chọn là nhà hàng hải sản, gọi rất nhiều món, còn có lẩu hải sản cay, cực kỳ ngon ý, làm Park Jimin ăn đến cái bụng tròn vo. Mọi người trong đoàn nhìn cậu ăn ngon đến vậy, cũng rất thích cậu. Diễn viên Park rất hiền lành, thân thiện, khi ăn đặc biệt biểu tình đáng yêu, ai mà không thích cho được.
Ăn xong thì tài xế đã lái xe đến đón cậu đi thực hiện lịch trình tiếp theo. Haizz.....làm ngôi sao thiệc mệt mỏi
( Au : Tui thấy cậu chỉ ăn thôi mà Park Jimin, mệt mỏi cái méo gì ?)
--------------------------------------
Trái ngược với không khí nhộn nhịp, bận rộn của đường phố Seoul, ở giảng đường đại học quốc gia Seoul, cậu sinh viên Kim Seok Jin bắt đầu làm bài kiểm tra, giám thị là Kim Nam Joon.
Cậu đọc đề xong mà đau cả đầu, sao giống người ngoài hành tinh thế này chớ ? Sao mà làm đây ? Số câu là 50, vậy là cậu làm cả 30 phút mới được vài câu. Ngẩng đầu lên bục giảng, giám thị đâu ? Liếc mắt sang bên cạnh, Kim Nam Joon đang chắp tay sau lưng, đi từ từ đến phía cậu. Đang vui mừng vì nghĩ gã sẽ nhắc bài cho cậu, ai ngờ "Trò này, mau làm bài đi !"
Kim Seok Jin "...." Đáng ghét ( >_<) !!!!! Vậy mà nói sẽ giúp mình, làm đêm đó bỏ hết tự trọng, chiều lòng gã làm đủ mấy cái tư thế xấu hổ kia !!!
Kim Nam Joon vẫn rất nghiêm túc đi vòng vòng một chút, sau đó đi lên bục giảng, ngồi trên bàn giáo viên, khẽ ho một tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn, bị cảm sao ? Chợt thấy bàn tay đang lật tờ đề lớn trên bàn, ngón tay gã chậm rãi đưa ra số 1, sau đó lại làm giống như chữ cái C. Suýt nữa thì cười thành tiếng, hiểu ý liền nháy mắt với gã, khoanh vào đề. Những câu tiếp theo, bằng các cách khác nhau, khi thời gian còn dư hẳn 15 phút, cậu đã tô xong phiếu trắc nghiệm. Quả nhiên chồng mình làm tuyệt nhất !!!
Tiếng chuông reo lên, tất cả theo thứ tự nộp bài, sau đó ra khỏi phòng thi. Đến khi cậu thu dọn xong đồ trên mặt bàn, đã chẳng còn ai trong lớp nữa, hành lang cũng hết người luôn. Kim Seok Jin đeo cặp lên, đi ra khỏi phòng. Thấy xa xa, Kim Nam Joon đang xách cặp, thong thả đi ở hành lang phía trước, liền cười ngọt ngào, chạy nhanh đến bên cạnh, ôm cánh tay gã "Giáo sư !"
"Làm bài tốt chứ ?" Kim Nam Joon rất tự nhiên xoa đầu cậu.
Cậu gật đầu, cười mãn nguyện "Dạ, rất tốt"
Gã nhìn cậu vui như vậy, trong mắt toàn bộ đều là ý cười, dịu dàng hỏi cậu "Đói chưa ?"
"Em đói lắm rồi giáo sư". Từ khi gã làm giáo sư ở trường, mỗi lần "thân mật" đều bắt cậu gọi là giáo sư, khẩu vị nặng muốn chết. Nhưng nghĩ gã sẽ thích nên cậu càng lúc càng gọi nhiều hơn.
Má núm đồng tiền chợt lộ ra, Kim Nam Joon hài lòng nhéo má cậu "Được, chúng ta đi ăn"
-----------------------------------
Buổi chiều, Jung Hoseok đến công ty đón Jung phu nhân về nhà, chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình.
Vốn dĩ Min Yoon Gi đâu có biết nấu cơm, cả mẹ Park cũng không biết, đầu bếp trong nhà lại bị Jung tổng cho nghỉ phép vài ngày nên bữa tối đều là do một mình y làm. Ngồi trong phòng khách xem TV cùng ba mẹ Park, hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía bếp, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn quyết định đứng dậy "Cô, chú, để con vào giúp chú ấy một tay ạ !"
"Ừm, cẩn thận nhen con !" Ba Park gật đầu, âm thầm khen Min Yoon Gi ngoan ngoãn
Jung Hoseok đang ướp gia vị để làm món xào, nhìn thấy Min Yoon Gi, liền cười cười "Trong này toàn dầu mỡ, em vào đây làm gì ?"
Min Yoon Gi làm bộ không hứng thú "Cô, chú bảo tôi vào phụ anh chứ bộ !"
"Vậy hả ?" Jung Hoseok gật đầu, đưa cho hắn cái rổ nhỏ, nhẹ giọng nói "Vậy em giúp anh nhặt chút rau giá nha"
Hắn ngoan ngoãn đồng ý "Được"
Jung tổng vui vẻ làm miến xào, thỉnh thoảng lại quay lưng nhìn lén hắn đang chăm chú nhặt giá đỗ, trái tim y ấm áp hẳn lên, vợ mình ngoan quá ! Làm xong các món, Jung Hoseok tháo tạp dề, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn giá đỗ nguyên vẹn vào tay vợ thành một đống nát bét, cười cười nói "Vợ anh nhặt rau giỏi quá đi !"
Min Yoon Gi "....." Có chỗ nào giỏi chứ ?
Jung tổng nhìn đồng hồ, đến giờ rồi, lập tức mỉm cười đoan trang nhìn hắn "Vợ à, nhân dịp em biết nhặt rau, anh sẽ thưởng cho em một món quà !" Không đợi hắn kịp phản ứng, Jung tổng nhanh như cắt cúi đầu ngậm lấy môi của hắn.
"Ưm....ưm......." Hắn hoảng sợ, ba mẹ Park còn đang ở phòng khách đó, muốn kháng cự song lại không dám lớn tiếng
'Reng' 'Reng' Mẹ Park cầm cái điện thoại đi vào phòng bếp "Seokie, điện thoại gọi em........."
Vội vàng đẩy Jung Hoseok ra, Min Yoon Gi tim đập chân run nhìn mẹ Park ở trước mặt. Không đúng, hiện giờ là với thân phận chị gái Jung Hoseok !!!
"HAI ĐỨA......" Mẹ Park mặt đanh lại, nhìn chằm chằm hai người trong bếp, đặt cái điện thoại lên bàn "Jung Hoseok, nghe điện thoại đi. Còn con, theo cô ra ngoài."
Sau đó, không nói thêm một lời, xoay người đi ra khỏi phòng bếp
_____________________________________________________________________
End chap 33
Mọi người đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro