Chap 3 : Có thể coi là lần hẹn hò đầu tiên không nhỉ ?
Hôm nay, Park Jimin sau khi học xong liền đến công ty tìm Jung Hoseok, trá hình là vậy thôi, chứ thật ra là đi tìm Kim TaeHyung đó. Tung tăng vào thang máy, cậu cúi chào mấy cô nhân Viên trong đó, rồi nhấn nút lên tầng cao nhất.
Bỗng, đằng sau phát ra tiếng nói chuyện nho nhỏ làm cậu chú ý "Này, nghe gì chưa ? Ngày hôm qua tôi đi qua phòng Kim tổng, thấy cô diễn viên Kang Eun Hee xuất hiện ở đó, cả hai còn nói chuyện rất vui vẻ nữa. Chẳng lẽ cuối cùng Kim tổng cũng chịu tìm bạn gái rồi sao ?"
"Vậy cũng tốt chứ sao ? Nhưng cô diễn viên ấy có bạn trai rồi mà nhỉ ?" Một cô nhân viên khác xen vô
Park Jimin nhíu mày, đi ra khỏi thang máy, bọn họ nói thế khác nào bảo thiên sứ của cậu là kẻ thứ ba hả ? Bực bội ghê đó !
Chạy một mạch vào phòng của tổng giám đốc, cậu cười hì hì vẫy tay với Kim TaeHyung "Hi, Kim tổng !"
Kim TaeHyung ngẩng đầu nhìn cậu, không để ý chuyện cậu nhóc không gõ cửa trước, ánh mắt lập tức dịu hẳn đi, mỉm cười nhìn cậu lon ton chạy đến bên cạnh ghế da to mình đang ngồi "Sao hôm nay lại đến đây chơi thế ?"
Park Jimin thích đến mức chỉ muốn xông vào ôm chặt lấy anh, người đàn ông dịu dàng này là của tôi, tất cả tránh ra chỗ khác "TaeHyung à !"
Anh xoa đầu cậu nhóc trước mặt, có lẽ là do cậu rất đáng yêu, dù đã là học sinh cấp 3, nhưng lại mang dáng vẻ của một đứa trẻ, khuôn mặt phấn nộm, bầu má phúng phính hơi hồng hồng, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen, bồng và mượt, làm người ta có cảm giác không cưng không được, hơn nữa cậu là cháu ruột của Jung Hoseok - bạn thân của anh nên dĩ nhiên Kim TaeHyung rất nuông chiều cậu "Ừ, sao thế ?"
"Em có hai vé xem phim, mà lại không có bạn bè ở đây nên anh đi cùng em đi, cậu bận rồi, nha !" Park Jimin dùng ánh mắt siêu long lanh của mình nhìn anh mong chờ
Đồng ý đi mà. Đồng ý đi, em xin anh đó thiên sứ "Chiều nay ? Ừm.....Cũng được"
Ô Yeahhhhh !!!! Anh ấy đồng ý kìa "Thật sao ạ ? Cảm ơn anh, hihi....."
"Vui đến thế ?" - Nhìn cậu nhóc thích đến mức hai mắt híp chặt thành một đường thẳng, nhảy nhót mà anh bật cười. Có lẽ Kim TaeHyung sẽ không nhận ra sự thay đổi của mình từ khi gặp cậu nhóc 16 tuổi này, anh cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, đã bắt đầu chú ý đến mọi thứ xung quanh chứ không lao đầu vào công việc như trước nữa.
"Ừm. Vui chết đi được." Park Jimin không có tý tiền đồ nào hết, thấy anh là tớn lên
Kim TaeHyung liếc qua đồng hồ. Ừm, đến giờ ăn trưa rồi. Anh mỉm cười, hỏi cậu "Bây giờ anh sẽ xuống căng tin ăn trưa, em có muốn cùng ăn không ?" Anh hỏi thử, đồ căng tin chắc gì tiểu thiếu gia này đã ăn nổi.
Gật đầu như mổ thóc "Dạ, muốn !"
Park Jimin và Kim TaeHyung cùng nhau đi xuống căng tin công ty ở tầng 1, anh để cậu ngồi chờ tại một bàn ăn bên cửa sổ mà anh hay ngồi, còn mình thì đi lấy đồ ăn cho cả hai. Park Jimin ngồi cặm cụi lau đũa, muỗng vô cùng tỉ mỉ, đương nhiên rồi, là cho thiên sứ của cậu ăn mà.
"Sao con lại ở đây giờ này ?" - Nghe giọng đã biết là ai, Park Jimin ngẩng đầu nhìn Jung Hoseok và đứng sau là thư kí Kim Nam Joon đang vẫy tay chào cậu, trời ạ. Mình chỉ muốn ăn cơm riêng với anh thôi mà, sao y cứ phá đám thế ?
Y cười khểnh, ngồi xuống bàn, ghế bên cạnh cháu y "Đừng có nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù như thế, đây là căng tin công ty !"
Lúc này, Kim Tae Hyung và thư kí Kim đã bên hai khay đồ ăn trở lại bàn, anh đặt một khay cho mình, một khay đẩy qua cho cậu, sau đó, kéo ghế ngồi xuống đối diện Park Jimin và Jung Hoseok, ân cần chu đáo nói "Jimin, anh không biết em thích ăn gì nên lấy thức ăn giống anh, em không ngại chứ ?"
Ăn đồ đôi với anh ! Có ngu mới ngại ấy ! Park Jimin cười ngây ngốc "Không đâu ạ, em đặc biệt rất thích ăn mấy món này nha !"
"Ngu ngốc !" - Jung Hoseok lấy muỗng gõ vào đầu đứa cháu vì giai mà một chút tôn nghiêm cũng không có
"Á ! Đau ! Sao cậu đánh con chứ ?" - Park jimin ai oán trừng y
Kim TaeHyung bật cười, lên tiếng giải vây "Thôi hai cậu cháu đừng đùa nữa, mau ăn cơm đi. Để nguội sẽ không ngon đâu"
"Dạ, em ăn liền" - Cậu xúc miếng cơm khá to nhét vào miệng, tay khua khua cái muỗng, chân còn đung đưa, trông vô cùng đáng yêu nha
Dù sao thì y vẫn thương cháu y lắm "Nè, con thích ăn thịt sườn lắm mà, mau ăn đi" Jung Hoseok gắp miếng thịt sườn trong khay của y sang cho Park Jimin. Sau đó, còn tỉ mỉ lấy lòng đỏ ra khỏi miếng trứng ốp la, để riêng ra ngoài vì biết cháu y chỉ ăn lòng trắng, khiến nhân viên xung quanh không nhịn được mà phải cảm thán "Tiểu thiếu gia đáng yêu này chắc chắn chính là bảo bối của Chủ tịch, biết thức thời thì đừng có đụng vô cậu nhóc !"
Ăn xong bữa trưa, Jung Hoseok cùng thư kí Kim quay trở về phòng làm việc, Kim TaeHyung còn đặc biệt chu đáo đưa Park Jimin về nhà. Căng da bụng, trùng da mắt, Park Jimin ngồi trên xe của anh vậy mà chẳng nói được câu nào, lại gật gù ngủ quên trời quên đất.
Khóe môi nhịn không được cong lên, Kim TaeHyung vừa lái xe vừa nhìn bé con bên cạnh ngủ vù vù, môi chu ra, thỉnh thoảng còn ngây ngốc không biết mơ cái gì mà gọi tên anh, cười đến nước miếng chảy ra khóe miệng. Vì thấy Park Jimin ngủ say sưa đến mức về đến cổng rồi cũng không chịu tỉnh, có gọi thế nào cũng chịu.
"Đến nhà rồi, ngoan, tỉnh dậy đi !" Nghe được tiếng dịu dàng bên tai, Park Jimin còn nghĩ đang trong giấc mơ bèn theo tự nhiên giơ hai tay ra đòi ôm.
Nhìn hành động giống trẻ lên ba của cậu, anh bật cười, dịu dàng tiến người gần lại để cậu ôm cổ mình, đầu gục trên vai anh, hai chân được anh giữ trên hông mình, ôm giống như trẻ con tiến vào nhà ( Au : Không phải ôm kiểu công chúa đâu nha !)
Đặt cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó anh đứng lên, nhìn xung quanh phòng, cảm thán, cậu nhóc thích mèo à ? Cả phòng đều là hình mèo con, ngay cả đống gấu bông trên giường cũng là mèo luôn.
Chiều cũng không có lịch trình gì nhiều nên Kim TaeHyung đi sang một căn phòng khác, ngủ trưa. Vì Jung Hoseok và Kim TaeHyung chơi với nhau thân đến mức nhà của cả hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn này đều có phòng cho nhau. Biệt thự của Jung Hoseok có phòng của Kim TaeHyung, tuy thỉnh thoảng mới ở lại qua đêm nhưng đều được giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, đương nhiên, nhà Kim TaeHyung cũng vậy.
Sau một giấc ngủ trưa sảng khoái, Park Jimin tỉnh dậy, ơ, anh ấy đưa mình lên phòng sao ? Oa, thật là tiếc, lúc đó ngủ nên không cảm nhận được, chắc chắn vòng tay anh ấy rất ấm áp, còn vững chắc nữa. Park Jimin thay bộ đồng phục học sinh ra, mặc áo phông trắng oversize, quần jean rách, giầy thể thao Timber Land màu be, trông vô cùng năng động và trẻ trung. Sau đó đi xuống lầu, đã thấy Kim TaeHyung ngồi trên ghế sofa xem tin tức tài chính.
Cả hai cùng đi đến rạp chiếu phim CGV, Park Jimin vì đi vệ sinh nên vào sau, chỉ biết số phòng chiếu, chứ không để ý vé xem phim mà cậu nhờ tắc kè hoa Kim Nam Joon mua hộ. Vừa ổn định chỗ ngồi, bốc bỏng ngô từ túi giấy to do anh cầm, ngước mắt lên nhìn màn hình trước mặt.
Á....Ối mẹ ơi ! Phim kinh dị hả ? Đồ Kim Nam Joon chết dẫm ! Sao lại mua vé phim kinh dị hả ? Có biết trên đời này Park Jimin không sợ gì cả, chỉ sợ duy nhất hai thứ ! Một là mẹ cậu, hai là Ma đó ! Làm cậu mất hết hình tượng rồi.
Mới xem được 1/3 mà đầu cậu đã ong ong cả lên, mặt tái mét, cả người run run, tay bấu chặt ly nước đến méo luôn, Kim TaeHyung ở bên cạnh nhìn cậu, lo lắng hỏi "Em sợ lắm hả ? Hay mình ra ngoài, không xem nữa ?"
Sao thế được ! Khó khăn lắm cậu mới có được cơ hội ở riêng với anh, dù có sợ chết cũng không bỏ dở đâu à nha, nghĩ vậy liền cố gắng cười "Em không sao đâu. Anh cứ xem đi !"
"Hay là thế này đi !" Kim TaeHyung đặt nước và bỏng sang ghế trống bên cạnh, sau đó kéo cậu dựa vào lồng ngực mình, xoa xoa đầu trấn an cậu "Nếu đoạn nào sợ quá thì cứ núp vào anh, được chứ ?"
Park Jimin thề là cảnh này cậu chưa có chuẩn bị nha, đều do anh chủ động đó "cảm ơn anh, TaeHyung !"
Thế là từ phút đó trở đi, Park Jimin chả thèm xem phim nữa, cứ bình bình mà hưởng thụ vòng ôm ấm áp, vững chắc, hòa quện với mùi hương tự nhiên, nam tính của anh. Đến khi đèn sáng lên, cậu vẫn không chịu buông ra, làm anh dở khóc dở cười "Jimin à, hết phim rồi !"
Lúc này, cậu ngại ngùng, có chút tiếc nuối buông tay anh ra, cả mặt tự nhiên nóng bừng, tim cũng đập nhanh đến khó kiểm soát, liền vội vàng đi nhanh ra khỏi rạp trước. Xấu hổ quá, liệu anh ấy có nghĩ mình dễ dãi, mê sắc không nhỉ ? ( Au : thì đúng là thế mà !)
Trở về nhà, Park Jimin lao thẳng vào phòng Jung Hoseok, nhảy lên giường ôm cổ y, cười đến đáng đánh.
"Cậu ơi, con thích anh ấy chết mất !" - Park Jimin mặc kệ người bị cậu đè sắp ngạt thở đang giãy dụa, vẫn cười hi hi ha ha mà khoe "Hôm nay con đi xem phim với anh ấy đấy ! còn được anh ấy chở về nhà nữa !"
Y nhéo má Park Jimin, haizz......Kim TaeHyung sao thế nhỉ ? Rất khác so với lúc em dâu mất, hôm nay còn chiều theo ý nhóc quỷ này đi xem phim với nó nữa ? Mà thôi, kệ đi ! Nếu hai người họ thích nhau thật thì y có cấm đoán cũng vô tác dụng. Cứ thuận theo tự nhiên đi !
END CHAP 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro