Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28 : Gặp anh ấy và giáo sư là người yêu tôi

Đọc mà thấy lỗi chính tả nhớ đánh dấu lại bảo tui nha, tại tui thỉnh thoảng đọc lại thấy lỗi tùm lum, lại phải sửa, mệt mỏi ghê lắm 😂😂😂😂

______________________________________________________________

Park Jimin giật mình tỉnh dậy, cả người nhễ nhại mồ hôi, nắm chặt ga giường, cậu thực sự không dám nhắm mắt lại lần nữa, bởi như vậy sẽ lại chìm vào giấc mơ đáng sợ kia. Trong mơ, cậu thấy anh và Jeon JungKook cùng nắm tay bước vào lễ đường, tuyên thề, trao nhẫn cho nhau, thực sự rất hạnh phúc. Còn bản thân cậu có cố gắng gọi thế nào, anh cũng không nghe thấy, không nhìn thấy cậu. Thậm chí còn chẳng thể chạm vào anh.......Cứ nghĩ những gì trong giấc mơ kia, lồng ngực đau đến mức không thể thở nổi, cậu bật khóc, co cụm người lại, gục đầu vào đầu gối nức nở.

'Tách' Đèn phòng sáng lên. Jung Hoseok đẩy cửa nhẹ cánh cửa vốn chỉ khép hờ, bước vào phòng. Y cau mày, lo lắng ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng gọi "Minie !"

Ngẩng đầu nhìn y, nước mắt lại trào ra, cả người cậu run lên "Cậu ơi......oa.....oa.....!" Park Jimin như một đứa trẻ sà vào lòng Jung Hoseok, khóc lớn.

"Ngoan nào......không có chuyện gì nữa rồi.....nín đi con......" Y vội vàng dùng cánh tay lành lặn vỗ nhẹ lưng cậu, sao thế không biết ? Tối qua, khi cậu được Kim TaeHyung đưa về, còn vui vẻ trêu chọc y mà, chẳng lẽ là gặp ác mộng ? Khóc dữ như vậy, haizz......đứa nhỏ này, chẳng bao giờ để người cậu này ngừng lo lắng cho nó hết.

"Được rồi.....cả người con ướt hết rồi này. Đừng khóc nữa, nếu không ngày mai sẽ thành con gấu trúc đó......nha......nín đi......." Chị y không có ở đây thì y đương nhiên là người thân duy nhất của quỷ nhỏ mà, không thương sao được !

Đợi đến khi trong lòng mình chỉ còn tiếng thút thít nhỏ, y mới yên tâm buông cậu ra, đắp chăn cho cậu cẩn thận, sau đó trở về phòng mình. Nếu không phải mình dậy kiếm nước uống mới phát hiện ra Minie khóc, thì có phải nó sẽ khóc đến sáng luôn không ? Mà giờ đã 3 giờ sáng rồi còn gì nữa.

"Đi đâu thế ?" Giọng khàn khàn, ngái ngủ của Min Yoon Gi vang lên

Y lắc đầu, trở lại giường, ngoan ngoãn nằm xuống, nhân lúc hắn còn đang lờ mờ ngủ, không chú ý, y liền một chân đạp mạnh con mèo bông lớn chắn giữa hai người ra, đắc ý dính sát vào hắn. Rõ ràng người em có cái gì nên thấy tôi cũng đã thấy hết rồi, còn buổi tối trước khi đi ngủ còn bày đặt vác con mèo lớn của Jimin sang đây, nói phải ôm nó ngủ. Y hài lòng kéo Min Yoon Gi lại gần mình, để hắn vòng tay ôm thắt lưng mình. Ừm, như vậy có phải tốt không ! Nhưng mà ngày mai phải dậy sớm, nhặt con mèo kia lên, nếu để quỷ nhỏ biết mình đạp bảo bối của nó xuống đất, nhất định sẽ không tha cho mình !

---------------------------------------------

Ngồi trên xe, Kim TaeHyung nghiêng đầu nhìn cái kính đen bóng loáng trên mắt cậu, có chút buồn cười nói "Trên xe không ai chụp ảnh đâu, em bỏ cái kính ra được rồi !"

Cậu lắc đầu, nếu không phải anh trong mơ ám em, em sẽ khóc sưng mắt sao ? Đáng ghét ! "Anh không biết sao ? Bây giờ ngay cả trên xe, papazazi cũng có thể chụp lén đó !" Nhất định không cho anh thấy mắt vốn đã híp của mình giờ còn chẳng thể mở ra được ! 

Đến nghĩa trang lớn, trong khi chờ anh đi đỗ xe, cậu hít một hơi, dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp mặt anh JungKook một lần, chi bằng gặp luôn hôm nay ! Cậu chậm rãi theo sau anh, làm anh cảm thấy không hài lòng, dừng bước, quay lưng nhìn cậu "Đưa tay đây cho anh !"

Cậu không hiểu "Hả ?"

Anh kéo cậu lên ngang bằng mình, nắm lấy tay cậu. Bình thường bảo bối của anh đâu có rụt rè thế này, là do tấm ảnh kia. Đồ ngốc này, nếu có xem trộm đồ của anh thì phải để đúng chỗ cũ chứ, ai lại đặt nguyên trên bàn làm việc của anh, khác nào thông báo cho anh hả ? Nhìn thấy tấm ảnh kia, cho nên tối qua ăn cơm xong mới không muốn ở lại chỗ anh ! Thật là ngốc mà !

Park Jimin thật không khó để nhận ra chỗ của Jeon JungKook. Người con trai này rất khả ái, nụ cười dịu dàng, ngũ quan thanh tú, đương nhiên nổi bật hơn những người khác. Cậu buông tay anh ra, bước lên đặt bó hoa baby nhỏ vào ô kính của anh ấy. 

"Kookie !" Anh nhìn Jeon JungKook, cười dịu dàng gọi 

"Ba năm không đến thăm em, em không giận anh chứ ? Kookie, anh muốn giới thiệu với em, Park Jimin, người anh yêu và sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời !" Nói xong, anh mở ví ra, mở ô kính của JungKook, đặt tấm ảnh cũ vào bên cạnh ảnh của em ấy "Kookie, sinh nhật vui vẻ !"

Park Jimin nhìn anh, có chút khẩn trương cùng cảm động, thì ra anh rất yêu cậu. Cậu thật ngốc, cứ nghĩ ngợi lung tung, rồi tự làm mình đau buồn. Sống mũi cay cay, cậu nhìn anh ấy, nhẹ giọng nói "Anh JungKook, em là Park Jimin, cháu trai của Jung Hoseok, người yêu của TaeHyung. Trước đây, em có đôi chút ghen tỵ với anh !"

Anh ngạc nhiên nhìn cậu, tò mò về những gì cậu sẽ nói với JungKook

"Bởi vì em là người thích TaeHyung trước, ngay khi gặp anh ấy, em đã thích rồi. Nhưng khi đó, trong trái tim của TaeHyung chỉ có mình anh. Cậu em cũng nói, cho dù em có theo đuổi thế nào, thì TaeHyung cũng sẽ không thích em đâu. Bảy năm mà anh ấy không hề rung động trước ai, vậy thì làm sao có thể thích một đứa vừa nghịch ngợm, vừa vụng về, lại không tài giỏi như em chứ ? Nhưng chẳng phải bây giờ, anh ấy đã chịu chấp nhận tình cảm của em rồi sao ? Em dũng cảm lắm, đúng không anh ?" 

Cậu dừng lại một chút, gạt nước mắt trên má, mới cười nói tiếp "Hôm nay em nói muốn đến đây gặp anh, vì muốn cảm ơn anh, JungKook. Thực sự cảm ơn anh, vì đã để em được gặp anh ấy, được yêu anh ấy. Anh đừng lo, kể từ giờ, em sẽ khiến anh ấy hạnh phúc, vui vẻ, chăm sóc và yêu thương anh ấy thay cả phần của anh nữa !"

Khóe mắt của Kim TaeHyung cũng đỏ lên, anh kéo cậu vào lòng, ôm cậu thật chặt, cảm động nói "Anh yêu em, Jimin !"

"Em cũng vậy !" 

TaeHyung, Jimin, hai người phải sống thật hạnh phúc đó ! Jimin, cảm ơn em, hãy yêu thương anh ấy thật nhiều nha !

------------------------------------------

Min Yoon Gi ngồi ăn cơm cùng Jung Hoseok, thỉnh thoảng lại phải gắp đồ ăn đặt vào bát của y, để y dùng thìa xúc, trông không khác mẹ chăm con nhỏ là mấy.

"Cái kia nữa !" Y chỉ tay vào món mình muốn ăn, quả nhiên có vợ bên cạnh, ăn cơm ngon hẳn ra "Bỏ xương ra cho tôi !

"Không ăn cà rốt đâu ! Cả mộc nhĩ nữa !" 

Trong nháy mắt, Min Yoon Gi bốc hỏa, tức giận rống lớn "Con mọe nó anh có tin tôi đập cho anh một trận phải húp cháo luôn không ?"

Mặt y xụ xuống, đáng thương gẩy gẩy miếng thịt ra rìa bát, bĩu môi xúc cơm trắng bỏ vào miệng "Không ai thương tôi hết ! Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá !" 

Min Yoon Gi "....."

Quản gia Lee, người giúp việc số 1, 2, 3 "......" 

Thở ra một tiếng, hắn tự nhủ không chấp cái người thần kinh chập mạch này, chỉ tổ làm mình già đi, tiếp tục tỉ mỉ gỡ xương cá, sau đó không tình nguyện bỏ vào bát của Jung tổng "Mau ăn đi !"

Y thay đổi như chong chóng, lại tiếp tục cười hề hề, trông ngu kinh khủng "Nhăm....nhăm....cá ngon thật !" 

Hắn ôm trán, thở dài. Rốt cuộc tại sao hắn lại rung động trước cái người đàn ông chỉ số tâm hồn còn không đến 10 tuổi này nhỉ ? Chuyện này không khoa học !!!!  

--------------------------------------

Kim Seok Jin đeo balo bước vào lớp, haizz......suýt nữa thì muộn giờ học. Tất cả đều tại Kim Nam Joon, rõ ràng cậu đã nói sáng nay còn có giờ học của giáo sư Hong, vậy mà còn dụ dỗ cậu, hết một lần lại thêm một lần. Báo hại cậu đau lưng muốn chết luôn ! Ngồi xuống ghế, lén lút xoa xoa thắt lưng, khó chịu quá đi !

"Chúng em chào giáo sư ạ !" 

"Được rồi ! Chào các em !" Giáo sư Hong - giáo sư hướng dẫn chuyên ngành của lớp cậu, gật đầu, đặt laptop xuống bàn. Ông ôn tồn nói "Trước khi bắt đầu giờ học, tôi muốn thông báo cho các em một việc, đó là 5 tháng tới, tôi phải ra nước ngoài nghiên cứu một chuyến, cho nên bắt đầu từ tiết sau, sẽ có giáo sư mới thay tôi nhận lớp"

Cả lớp kêu lớn, xụ mặt xuống. Ai mà muốn giáo sư hướng dẫn khác chứ, giáo sư Hong giảng vừa dễ hiểu, bài thi lại nhẹ nhàng hơn. Lần này vào người khác hướng dẫn, chết chắc rồi !

Ông nhìn biểu hiện của sinh viên, bật cười hiền hậu "Các em yên tâm, cậu ấy rất giỏi, đề thi cũng không hề khó đâu ! Hơn nữa, còn là học trò cũ của thầy, đương nhiên sẽ ưu ái cho các em"

Có học sinh nữ thích thú nói lớn "Thưa giáo sư, nói vậy thì giáo sư mới còn trẻ đúng không ạ ?"

Cả lớp cười ầm lên, lại có người khác lên tiếng "Chắc chắn đẹp trai lắm nha !"

"Giáo sư mới bao nhiêu tuổi ạ ?"

Kim Seok Jin cũng không nhịn được phì cười, bọn họ đi học hay đi ngắm giáo sư hả ?

Giáo sư Hong rút điện thoại, cười cười "Được, các em hào hứng như vậy, tôi sẽ gọi cậu ấy nha !"

Quả nhiên, một lát sau, giáo sư mới bước vào giảng đường. Tất cả lập tức ồ lên. Giáo sư mới chính là cực phẩm nha, đẹp trai, phong độ quá ! Dáng người cân đối, cao trên 1m8, mặc quần âu, áo sơmi trắng ôm sát người, xắn tay gọn gàng, để lộ cổ tay nhỏ, thanh tú. Tuy rằng đeo kính nhưng hoàn toàn không làm giảm độ đẹp trai chết người của vị giáo sư trẻ tuổi này !    

Ngược lại với phản ứng của sinh viên trầm trồ khác, Kim Seok Jin tròn mắt, đứng phắt dậy, bịt chặt miệng để không hét lên vì quá bất ngờ ! Trời....trời đất.......!!!!!

"Cậu sinh viên kia, em không cần phải chào đón tôi nhiệt tình như vậy !" Giọng nói chững chạc, nam tính vang lên 

Cậu đỏ bừng mặt, vội vàng ngồi xuống, xấu hổ vì tiếng cười của các bạn trong lớp và câu nói có phần trêu chọc của người kia. 

"Xin chào các em, tôi là Kim Nam Joon, 35 tuổi, người sẽ thay giáo sư Hong hướng dẫn các em cho đến hết học kì này ! Rất vui được làm quen với các em !"

"Oa....giáo sư đẹp trai quá đi !" Một sinh viên nữ reo lên

Kim Nam Joon chỉ cười, ánh mắt hoàn toàn tập trung về hướng cậu sinh viên kia đang đỏ mặt kia !

"Giáo sư Kim có gia đình hay bạn gái chưa ạ ?" Một người mạnh dạn giơ tay, hỏi lớn

Cậu ngẩng đầu nhìn gã, dùng bất cứ hành động hay cử chỉ nào gã có thể hiểu để ra hiệu không cho phép gã nói ra quan hệ của hai người. Ngắm nhìn vẻ mặt "anh dám nói ra em liền cho anh nhịn cả tháng !" của cậu, gã nhịn không được bật cười vui vẻ, tuy miệng nói chưa nhưng ánh mắt thâm tình vẫn luôn hướng về cậu "Thật tiếc quá, vấn đề này không liên quan đến giáo trình tôi sẽ hướng dẫn cho các em trong học kì tới ! Tôi xin từ chối không trả lời !"

"Được rồi, trước khi chính thức giảng dạy, tôi sẽ nói về hai nguyên tắc của mình. Thứ nhất, tôi không điểm danh đầu giờ, thứ hai bài kiểm tra tôi ra đề rất dễ, nhưng sẽ không chứa quá nhiều kiến thức có sẵn trong tài liệu, mà chủ yếu là những kiến thức tôi giảng trên lớp. Cho nên, sinh viên nào không đi học thường xuyên, không chú ý nghe tôi giảng, đương nhiên sẽ trượt !"

Bên cạnh cậu có vài sinh viên thầm thì với nhau "Vị giáo sư này quả nhiên không tầm thường. Không điểm danh đầu giờ nhưng kiểm tra lại là những gì giảng trên lớp, vậy có khác gì điểm danh đâu !"

"Ừm, học kì này toi rồi !"

____________________________________________________________________

End chap 28    

Nhớ vote và cmt cho tui nhen =))))

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro