Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27 : Tấm ảnh cũ

Tui đã kiểm tra học kì xong nên có chút thời gian rảnh up chap mới trước khi cắm đầu vào ôn đại học T_T

Tuần vừa rồi không có chap mới có ai buồn không ???

____________________________________________________________________

Buổi trưa, Park Jimin hoàn tất lịch trình phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí, liền nhờ trợ lý Ha đưa đến bệnh viện thăm Jung Hoseok. Trên đường đi, cậu còn cẩn thận mua đồ ăn ở nhà hàng mà y thích đem đến. Cậu có nói chuyện với quản gia Lee nên cũng biết sơ qua về chuyện Min Yoon Gi tình nguyện ở lại chăm sóc cho y.

Vì Park Jimin khi rời khỏi nơi phỏng vấn không có mang kính đen và khẩu trang nên khi vào trong bệnh viện, các bệnh nhân và y tá trẻ đều nhận ra, vui sướng chạy lại để xin chữ ký của diễn viên Park. Cậu chỉ ký cho vài người, rồi cười dịu dàng từ chối "Thật xin lỗi, tôi còn phải đi thăm người thân, khi khác nhất định sẽ ký cho mọi người mà. Vậy tôi xin phép đi trước"

Mấy y tá mắt toàn bộ đều là hình trái tim, reo lên "Woa !!! Cậu ấy dịu dàng muốn chết !"

"Đẹp trai quá đi ! Trời ơi, tim tui ╮(╯▽╰)╭ "

"Oppa !!! Chị thích em chết mất !!!" Đẹp trai thì là oppa hết ヽ('▽`)/

Park Jimin đẩy cửa vào phòng bệnh, cười gọi y "Jung Hoseok !!! Cháu trai yêu quý của cậu đến rồi đây"

Jung tổng thở dài, chỉ có mỗi quỷ nhỏ Park Jimin dám gọi cả tên cúng cơm của y "Vì con bảo đem đồ ăn đến mà giờ này cậu chưa có ăn cơm đó". Vẻ mặt oán giận nhìn cậu

Nhìn xung quanh phòng, cậu ngạc nhiên hỏi "Yoon Gi đâu rồi cậu ?"

Y cúi đầu, hớn hở nhòm ngó cặp lồng cơm, trả lời qua loa "Đi gặp Han Sung lấy kết quả chụp CT rồi"

Park Jimin gật đầu biểu thị đã hiểu, rồi ngồi xuống bên cạnh y, đút cho y ăn, vừa gắp vừa hỏi "Han Sung nói sao ? Mai về nhà được rồi chứ ?"

Y gật đầu, vui vẻ ăn cơm ngon, nóng hổi "Ừ, chắc vậy. Ngon quá, quả nhiên là cơm dì Young nấu" . Mấy bữa nay toàn ăn cơm bệnh viện, y ngán đến tận cổ rồi.

Min Yoon Gi quay trở về phòng, nhìn thấy Park Jimin đang ngồi bên giường giúp Jung Hoseok ăn cơm, chỉ qua loa hỏi "Phỏng vấn xong rồi sao ?"

"Ừm. Cậu đi lấy kết quả cho y mà, không có vấn đề gì chứ ?" Park Jimin vừa đút vừa nhìn hắn, trông y khỏe như thế này, nếu không có khoanh giò trắng trên tay chắc chẳng ai biết y vừa bị tai nạn đâu.

Min Yoon Gi "ừ" một tiếng, theo thói quen làm đại diện cho cậu liền nhiều lời nhắc nhở "Chiều được xuất viện rồi. Còn cậu, buổi chiều không có lịch trình thì xem qua mấy kịch bản điện ảnh mình gửi đi, mấy bộ đó mình đọc rồi, nhân vật đều rất khá, cậu thích đóng cái nào thì bảo mình"

Cậu bĩu môi, tay đang giơ chiếc thìa ra liền rụt lại, làm Jung Hoseok đang há miệng chờ cơm suýt nữa cắn vào lưỡi, đáng thương hề hề "Cơm của cậu mà"

Suốt ngày lịch trình, kịch bản, đóng phim, phỏng vấn,....Chán muốn chết ! Cậu còn muốn được ở bên ông xã nhiều hơn nha. Đóng phim điện ảnh chắc chắn sẽ phải xa anh tận vài tháng liền, làm sao chịu nổi đây T_T. Nghĩ vậy, Park Jimin giận cá chém thớt chém luôn cả y "Ăn gì mà ăn ! Cậu không thấy mình sắp béo thành con heo rồi hả ? Không được ăn nữa !"

Jung Hoseok "....." Rốt cuộc tui đã làm sai cái dề chớ ????

Min Yoon Gi "....." Đây là đang gián tiếp chửi hắn phải không ?

----------------------------------

Về đến biệt thự của mình, Jung tổng thở ra một hơi thỏa mãn, vui sướng thốt lên "Cuối cùng cũng thoát khỏi bệnh viện ! Woa ! Khỏe cả người !"

Min Yoon Gi khoanh tay trước ngực, đi phía sau y, nghe được liền lạnh lùng đáp lại "Khỏe rồi ? Vậy được, tôi trở về !"

Jung tổng lập tức thay đổi 180 độ, cả người co lại, dựa vào người hắn, mắt chớp chớp kêu ca "Sao tự nhiên lại đau rồi ! Lạ thật, aygu, đầu nhức quá !"

Hắn không thèm để ý người bên cạnh đang ngoác miệng ra kêu ca, chỉ dặn dò quản gia Lee "Đơn thuốc của y vẫn như vậy. Còn nữa, bác sĩ Han dặn khi trước khi tháo bột, không được cho người này uống bia, rượu, cafe,.....còn phải thường xuyên uống canh xương để tẩm bổ. Phiền bác nhớ giúp ! À, khi tắm rửa nhất định phải cẩn thận không để tay đụng vào nước"

Quản gia Lee biết Min thiếu gia không chỉ là bạn thân kiêm người đại diện của cậu chủ Park mà còn là người ông chủ thầm thương trộm nhớ, đặc biệt yêu thương nên ông rất nghe lời hắn "Dạ, tôi đã hiểu thưa thiếu gia !"

"Được, cảm ơn bác. Vậy tôi trở về trước !" Hắn định xoay người rời đi, ai ngờ Jung Hoseok biến hình thành con bạch tuộc, quấn chặt lấy người hắn, nhất định không có hắn về nhà, còn mặt dày bịa chuyện "Không được đi ! Nếu em đi tôi lập tức vào nhà tắm, ngấm nước ướt hết cái tay này cho em xem !" Haha....xem em còn dám đi không ?

"Được, tùy anh !"

Jung Hoseok "....." Em có thể nhẫn tâm hơn nữa không ?

Chiêu đe dọa với Min Yoon Gi kiêu ngạo không có hiệu quả, Jung Hoseok lập tức chuyển sang phương án hai, y vòng tay trái ôm chặt lấy eo hắn, giọng dịu dàng, còn thêm chút đáng thương, dựa cằm vào vai hắn, nhẹ nhàng dụ dỗ "Xin em.....đừng đi mà.....tôi gãy một tay rồi, dù muốn cũng không thể làm gì em, chỉ cần em ở bên tôi cho đến khi tay tôi khỏi thôi, được không ?"

Quả nhiên hắn vì mấy lời này mà mềm lòng, kéo tay y ra khỏi eo mình, nhẹ giọng đáp "Được, chỉ đến khi tay anh bình phục !"

"Oh yeah ! Cảm ơn em, Yoon Gi !" Nhân lúc hắn không để ý, y cúi đầu hôn cái chụt lên má hắn, vui vẻ chuồn lên phòng trước khi hắn nổi giận.

Tim hắn đập thình thịch ! Nhanh đến mức chính chủ nhân cũng không thể kiểm soát nổi. Khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, không được tự nhiên bỏ qua ánh mắt của quản gia Lee, hắng giọng một cái rồi coi như không có chuyện gì hỏi ông "Bác Lee, tôi ngủ phòng nào đây ?"

"Dạ, ông chủ đã dặn, để tiện cho việc chăm sóc ông chủ, thiếu gia cứ ngủ chung phòng với ông chủ. Đồ đạc tôi đã cho người chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần thiếu gia vào ở là được !" Quản gia Lee chưa kịp để hắn phản kháng, đã nhanh chóng theo phong thái của ông chủ ban nãy mà rời đi, để hắn ngơ ngác đứng trong phòng khách.

"Nhưng.....nhưng mà......ơ.....bác Lee......bác Lee......" Min Yoon Gi gọi với theo không kịp, chỉ đành bất đắc dĩ ôm cặp nhỏ lên phòng của Jung Hoseok.

---------------------------------

Park Jimin vẫy tay với chị thư kí xinh đẹp bên ngoài, sau đó tự nhiên đẩy cửa đi vào phòng của chủ tịch, thậm chí còn không có ý định dơ tay lên gõ cửa. Nhưng cũng chẳng sao, bởi tầng cao nhất tòa nhà này chỉ có phòng của anh. Hơn nữa chị thư kí lại biết cậu chính là bảo bối của boss, nên không có ngạc nhiên gì hết.

"Hyungie !!!!" Cậu nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh, thò mặt lên hô lớn

Kim TaeHyung vậy mà không có giật mình, ngẩng đầu khỏi máy tính, ánh mắt lập tức dịu xuống, đưa tay xoa đầu bé con của mình, rồi kéo cậu vào lòng, ôm eo cậu "Buổi chiều không có lịch trình hả ?"

"Dạ !" Vươn tay ôm cổ anh, cậu phụng phịu dụi dụi mặt vào cổ anh, rì rầm "Min Yoon Gi vừa đưa em một đống kịch bản, còn bắt em chọn một cái ! Ở đâu mà lắm vậy không biết !" Min Yoon Gi, xin lỗi cậu nha, có trách thì trách định mệnh thôi, ai biểu nghệ sĩ cậu quản lí lại là bà xã của chủ tịch, hơn nữa còn cưng chiều mình như vậy !! Park Jimin trong lòng đắc ý nha

Anh nhìn biểu hiện lười biếng của bảo bối nhỏ trong lòng, có chút buồn cười nói "Có gì phải nghĩ chứ ? Cứ chọn cái nào không có cảnh hôn ấy ! À....không có loveline thì càng tốt !"

Park Jimin nâng đầu khỏi hõm cổ anh, chu môi kháng nghị "Vậy thì còn cái gì để diễn nữa ? Em là đang nghĩ cách kiếm tiền cho anh đó, Kim tổng ạ !"

"Được....được.....vậy anh lập tức bảo Min Yoon Gi loại bớt kịch bản giúp em, được chưa bảo bối ?" Kim tổng vốn dĩ rất cưng chiều diễn viên Park, chỉ cần cậu không thích lập tức sẽ nhanh gọn giải quyết.

Chợt nhớ ra chuyện của Jung Hoseok, cậu chép chép miệng "À, cậu em về nhà rồi đó ! Còn ngang nhiên không hỏi ý em mà lôi vợ nhỏ của y về sống chung !" Cứ nhớ đến cảnh đêm đó, cậu lại nhịn không được ghen tỵ, thể nào hai người họ cũng anh anh em em, ngọt ngọt ngào ngào trước mặt cậu cho xem !

"Vậy thì càng tiện ! Anh sẽ có lí do để đường hoàng ôm em về nhà !" Kim TaeHyung cười cười, hôn lên môi cậu, "nhà" trong câu nói của anh có ý gì cậu đều hiểu nha.

Ý !!!! Sao mình không nghĩ ra nhỉ ? Tưởng tượng ra vài cảnh 18+ không "chong xáng", cậu cười đến sáng lạng, lần trước bị y phá đám, lần này nhất định cậu phải trở thành người nhớn ! Min Yoon Gi và Kim Seok Jin đều thành người nhớn hết òi, cậu đâu thể chịu thua chứ

"Nghĩ bậy bạ gì đó !" Anh đưa tay nhéo mũi cậu, bảo bối của anh rất đáng yêu, ngay cả khi bày ra điệu bộ đen tối cũng khiến cho anh nhịn không được, chỉ muốn thu nhỏ cậu, nhét vào túi, không cho phép bất cứ ai nhìn thấy bảo bối của anh hết.

Cậu cười hì hì "Đâu có !"

Ở lại văn phòng chờ anh giải quyết số công việc còn lại, sau đó cả hai trở về nhà Kim TaeHyung. Mỗi người một nhiệm vụ, Kim TaeHyung vào bếp nấu cơm tối, Park Jimin thì bận rộn lôi mấy cuốn kịch bản phim trong balo ra, ngồi đọc kĩ càng từng cái một. Đọc kịch bản đầu tiên, cậu nhăn mặt, cái gì vậy ? Các người nhìn mặt Park Jimin này giống kẻ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác sao ? Lần nào cũng mời casting vai hồ ly tinh cướp chồng là thế nào chớ ?

Lập tức nhét xuống dưới mông, chuyển qua kịch bản thứ hai. Lật lật......Ý, cái này được nè ! Rất có phong thái của người vừa khả ái, vừa thông minh, lại đáng yêu như tui ! Thời Joson, công tử con nhà quan, thanh tao, thích đọc sách, giỏi thơ ca, nhưng lại vì yêu thương một đệ nhất mỹ nhân ở thanh lâu,....cuối cùng vì nàng mà bỏ mạng ! Suýt chửi bậy, mọe nó không làm hồ ly tinh thì chết trẻ là nàm thao hả ?

Lại tiếp tục nhét xuống mông, đọc cuốn thứ ba. Bối cảnh là thời kì Hàn Quốc bị Nhật Bản chiếm đóng những năm 90, cậu cùng mối tình lúc nhỏ thất lạc nhau trong chiến tranh. Sau khi trưởng thành, cả hai tham gia tổ chức cách mạng giải phóng đất nước, tình cờ gặp lại nhau một lần nữa........Oa ! Cái này mới dành cho mình nè !!! Hay lắm, không chết nha, happy ending đó !!!!

Vừa lòng nhắn tin cho Min Yoon Gi biết cậu chọn kịch bản này. Xong xuôi, Park Jimin đứng dậy vươn vai, duỗi chân cho đỡ mỏi, chợt ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp, cậu hí hửng, lon ton chạy vào bếp.

Trong gian bếp ấm cúng, Kim tổng đang một thân tạp dề, đảm đang thái nguyên liệu, vừa thái vừa để ý nồi canh trên bếp. Tuy rằng mồ hôi đã thấm ướt chút tóc mai, nhưng vẻ mặt của anh lại rất hạnh phúc. Đương nhiên rồi, nấu ăn cho bảo bối của mình, sao có thể thấy mệt được ! Đây chính là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết đó !!!!

"TaeHyungie, để em phụ anh nấu nha !" Cậu thấy mồ hôi trên trán anh, có chút xót xa nói

Anh quay sang nhìn cậu, cười lắc đầu "Không cần đâu ! Trong này rất nóng, mau ra ngoài chờ đi !" sau đó lại tiếp tục chăm chú vào nồi canh trên bếp

Cậu nhăn mặt, không chịu đi, ngược lại còn dính chặt lấy anh, vòng tay ôm anh, dựa đầu vào tấm lưng rộng lớn, vững chắc của anh. Anh buông đũa xuống, dịu dàng nhắc nhở "Ngoan, mau ra ngoài chơi đi, một lát sẽ có đồ ăn cho em !"

Không làm phiền anh nữa, cậu ra khỏi bếp, bật tv lên, cũng không có gì thú vị để xem hết, liền đi vào phòng sách lớn gần phòng ngủ, là nơi anh làm việc. Bước vào đó, cậu nhịn không được thốt lên "Oa !" kệ để sách còn lớn gấp ba lần so với của Jung Hoseok ở nhà. Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng theo một trình tự nhất định. Cậu nghiêng người ngắm nhìn kệ sách lớn, nhiều sách quá chừng luôn. Nhón chân với lấy một cuốn sách trên cao, cậu bất ngờ làm cuốn sách đó rơi xuống đất, cúi xuống nhặt lên. Cái gì thế nhỉ ? Kẹp trong trang sách là một tấm ảnh nhỏ.

" Ngày 1/9/2006, chúc Kookie của anh sinh nhật vui vẻ !"

Cầm tấm ảnh trên tay, Park Jimin không cười nổi nữa, nét mặt gượng gạo nhìn Kim TaeHyung trong hình đang cười rất hạnh phúc, bên cạnh là Jeon JungKook đang ngủ say trong lòng anh. Chợt, cậu nhắm chặt mắt lại, cất vội tấm ảnh vào cuốn sách, gập lại, nhưng đã quên mất phải để nó lại chỗ cũ, chỉ đặt lên bàn, sau đó ra khỏi phòng sách.

Ngồi lại trên sofa, cậu mở tv lên, muốn tập trung vào bộ phim đang chiếu, song lại không tài nào xóa được hình ảnh kia ra khỏi đầu mình. Nụ cười dịu dàng, trìu mến của anh, khuôn mặt nhỏ đang dựa vào lồng ngực anh, cho dù ngủ say cũng lộ rõ nét ngọt ngào. Tất cả đều hiện lên rất rõ ràng trước mắt, khiến tim cậu ẩn ẩn đau.

"Bảo bối ! Ăn cơm thôi......" Anh bước lại chỗ cậu ngồi, ngạc nhiên vì khóe mắt đỏ ửng của cậu, lo lắng hỏi "Sao vậy ?"

"Hả ?" Cậu giật mình, nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh mình từ lúc nào không hay, bất ngờ hỏi ngược lại anh "Bữa tối xong rồi sao ?"

"Ừ, nhưng mà có chuyện gì sao ?" Anh hỏi lại lần nữa

Cậu vội vàng lảng tránh "Không có. Em chỉ đang xem phim thôi !" Tắt tv, cậu đứng dậy, xoay lưng đi về phía nhà bếp.

Anh đương nhiên cảm thấy cậu có gì đó hơi khác thường, ăn cơm cũng không chú tâm, vui vẻ như mọi khi, còn thỉnh thoảng ngẩn người ra. Park Jimin nhìn miếng thịt sườn anh gắp cho mình, rồi lại nhìn vẻ mặt ấm áp, quan tâm của anh đối với mình. Bỗng, cậu đặt bát cơm xuống bàn, nhìn anh một hồi, rồi đột nhiên thốt ra "Taehyung !"

"Ửm ?"

"Ngày mai anh đưa em đi thăm mộ của anh JungKook, được không ?"

_____________________________________________________________________

End chap 27

Như đã thông báo, mai sẽ có chap 28 nha







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro