Chap 26 : Là ghen sao ?
Lần này đúng hẹn đăng chap rồi đó !!!!
_______________________________________________________________
Park Jimin năm nay mới hơn 20 tuổi, sự nghiệp gây dựng chưa lâu, chuyện hẹn hò với Kim TaeHyung tạm thời chưa được phép công khai, chỉ có thể yêu đương lén lút. Nhưng mà không sao, kiểu bí mật che giấu này rất kích thích nha. Tiêu biểu như bây giờ vậy, diễn viên Park từ sân bay trông vô cùng hiền dịu, vẫy tay thân thiện để paparazzi và các fan chụp ảnh, sau đó đi thật nhanh ra cổng lớn, bước vào chiếc xe của công ty chuẩn bị cho cậu.
Vừa đóng cửa ô tô lại, Park Jimin liền xoay người lại, lao thẳng vào lòng người đang ngồi ghế sau. Cậu ôm chặt lấy cổ anh, dụi dụi, hai mắt vốn đã nhỏ giờ chỉ còn hai đường chỉ, cười đến ngọt ngào "TaeHyungie ! Em rất nhớ anh !"
Anh cười dịu dàng, giang rộng tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé, vùi mặt thật lâu vào cổ cậu, hít lấy hương thơm nhè nhẹ từ người bảo bối "Anh cũng nhớ em, bảo bối !"
Kim TaeHyung bế cậu ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm eo của cậu, yêu chiều hỏi "Có mệt không ?" Đêm qua nói chuyện với anh đến tận gần 3 giờ sáng mới ngủ, sáng lại phải dậy sớm ra sân bay theo lịch trình, chắc chắn với bé con còn tuổi ăn tuổi lớn như cậu sẽ cảm thấy mệt.
Cậu lắc đầu cười "Không có !" Sau đó nghĩ gì lại gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn anh vô cùng nguy hiểm, một phát không báo trước liền áp môi mình vào môi anh. A, muốn hôn lưỡi với ông xã đẹp trai đó !
Anh hơi ngạc nhiên, để mặc cho cậu nghịch ngợm trên môi mình. Phản ứng không thành thục của con mèo nhỏ này làm lòng anh bị cọ đến ngứa ngáy, liền giành lại thế chủ động. Mở miệng ngậm lấy cánh môi mềm mại, anh đưa lưỡi vào quấn quýt, cắn mút chiếc lưỡi nhỏ của bảo bối. Nụ hôn nồng nhiệt khiến cả hai đều động tình, dính chặt lấy nhau.
Giờ phút này chỉ khổ cho tài xế của diễn viên Park, khóe miệng giật giật, không được tự nhiên, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước lái xe. Trời ạ, hai người có thể để ý chút đến thân phận nhỏ bé là tôi đang phải chứng kiến không hả ? Còn nữa, mới xa nhau có một ngày, có cần phải mãnh liệt vậy không ?
Hai người lưu luyến buông nhau ra, anh buồn cười nhìn đôi môi sưng đỏ của cậu, hài lòng đặt bảo bối vào ghế bên cạnh mình, lại xem đồng hồ, mới có 8h hơn, ngẩng đầu hỏi cậu "Bảo bối, anh mang em đi ăn sáng, được không ?"
Park Jimin hiển nhiên là chưa điều chỉnh được nhịp thở, chỉ có thể gật gật cái đầu nhỏ. Cả khuôn mặt có phần bụ bẫm, trắng nõn đều trở nên ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu. Cậu làm nũng dựa vào người anh, tận dụng lúc anh chỉ thấy đỉnh đầu mình, bèn cảm thán một phen. Ông xã vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn hôn lưỡi đặc biệt kích thích nữa ! Muahahaha.......ông xã là của mình cậu thôi !!!! Ai dám xông đến cậu sẽ cào chết họ !
Tài xế dừng xe ở một nhà hàng phở truyền thống của Việt Nam. Kim TaeHyung cùng Park Jimin đi vào nhà hàng, tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống, cậu thích thú cầm thực đơn, trước tiên gọi hai món phở truyền thống đã, sau đó sẽ gọi sau. Diễn viên Park của chúng ta ngoài biệt danh "em trai quốc dân" thì còn có một cái tên khác do fan đặt cho là "Park béo ham ăn". Sở dĩ có biệt danh như vậy là do những clip hậu trường phim, cậu ăn hết đồ trợ lí đem đến, vẫn chưa đủ no, còn ăn cả đạo cụ đóng phim. Nhưng mà cái đó không trách cậu được nha, ai bảo những cảnh cậu có đồ ăn bày ở đó chứ !
Đồ ăn được phục vụ bàn đem ra, Park Jimin nhìn anh cười "Em sẽ ăn ngon miệng !" Sau đó, mặc kệ ông xã có ăn hay không, chỉ cắm đầu ăn phở. Oa, ngon chết đi được ! Kim tổng thấy cảnh này cũng không lạ lẫm gì cả, mấy clip ăn uống của cậu anh đều có xem qua. Không cảm thấy chán ghét, mà ngược lại, anh lại càng yêu dáng vẻ thích thú đến lắc lắc thân nhỏ của cậu. Aygu......bảo bối này nhất định phải bảo vệ cho kỹ, tuyệt đối không được để bất cứ ai nhòm ngó !
Hận không thể ăn luôn cả bát sứ, cậu ngẩng đầu quan sát anh đang từ tốn ăn, cậu cắn cắn môi, ăn như vậy bao giờ mới xong, Park béo quyết định giơ tay lên, gọi "Thím ơi, cho con thêm một bát phở, à, còn cả một cốc trà lớn size L nữa ạ ! Cảm ơn nhiều ạ !"
Anh vừa buồn cười, lại có chút lo lắng, cầm khăn ướt lau khóe miệng cho cậu, rồi chống tay vào bàn, hỏi "Bộ bình thường Min Yoon Gi không cho em ăn no sao ?" Nhất định là chế độ giảm cân của hắn rồi, chứ không sao bảo bối có thể ăn như chết đói thế này chứ ?
Park béo lắc đầu, đôi mắt long lanh nhìn bát phở thứ hai được đem ra, trả lời qua loa "Không phải đâu mà. Cậu ấy chăm sóc em tốt lắm !"
Đánh chém hết hai bát phở, một cốc trà sữa size L, cậu mới nhớ đến Jung Hoseok đáng thương trong bệnh viện. Quả đúng là đứa cháu ngoan ! Park Jimin vỗ vỗ bụng, rồi lấy điện thoại ra gọi cho y "Jung Hoseok.....con trở về Seoul rồi !"
------------------------------------------
Ở phòng bệnh VIP, Jung tổng đang hưởng thụ sự chăm sóc của Min Yoon Gi, vừa há miệng được hắn đút cháo, vừa buôn chuyện điện thoại với cháu trai của mình
"Cậu xem tin tức rồi ! Khỏi cần khoe !"
"Con đâu có khoe chứ ! Cậu có đói không ? Con biết một quán ăn rất ngon, buổi trưa khi kết thúc lịch trình, con mua đến cho cậu nha ?"
"Chắc ăn no rồi mới nhớ đến người cậu này chứ gì !" Đột nhiên thay đổi giọng điệu "Huhu.....Park Jimin, cậu ăn cơm bệnh viện chán muốn chết ! Trưa cậu muốn ăn lẩu !"
Khóe miệng Min Yoon Gi giật giật, còn đang nằm viện mà cũng nghĩ ăn cho được ! Quả là cậu ruột của Park Jimin ! Hắn thở dài, tiếp tục đút cháo cho y
Nhai nhai, nuốt "Nếu không có lẩu thì món gì ngon ngon cũng được !"
"Được ! Trưa con qua ! Cúp đây !"
Jung Hoseok vứt cái di động ra gối bên cạnh, nhìn bác sĩ Han Sung đi từ ngoài vào, mặt không vui chút nào hỏi anh "Bao giờ tôi mới được xuất viện ?"
Min Yoon Gi tự giác đi ra ghế sofa đặt ở góc phòng, ngồi xuống xem ipad, hắn còn rất nhiều việc phải làm đó.
Han Sung cười cười, cầm tay xem xét một hồi, liền quay lại nói với y tá bên cạnh "Chuẩn bị phòng chụp CT, sau đó lột sạch sẽ rồi đưa cậu ta vào đó làm các xét nghiệm cần thiết. Xong xuôi chuyển kết quả sang phòng tôi !"
"Dạ, tôi lập tức đi chuẩn bị !" Y tá gật đầu
Jung Hoseok cảnh giác lừ Han Sung, tay trái ôm lấy ngực, vẻ mặt của con gái nhà lành sắp bị ức hiếp "Cậu muốn làm gì ? Ya ! Ya ! Ông cấm cậu manh động, ông là hoa đã có chủ, chủ đang ngồi kia kìa !"
Anh ngẩng đầu khỏi bệnh án của y, hung ác dọa "Có tin tôi đây bẻ gãy cái tay còn lại để tiện băng bó luôn không ?"
Jung Hoseok "..." Rốt cuộc y ăn ở thế nào mà để mấy thằng bạn, thằng nào cũng đòi bẻ gãy tay y vậy ?
Han Sung không thèm để ý đến Jung Hoseok nữa, quay sang nói với "người nhà bệnh nhân"
"Người nhà bệnh nhân, cậu phải đặc biệt chú ý đến vấn đề ăn uống của cậu ta, cho đến khi tay tháo bột, phải cho cậu ta ăn canh xương hầm, hải sản, rau xanh, hoa quả, sữa tươi,.....và tuyệt đối không để cậu ta uống cafe, rượu bia, ăn đồ dầu mỡ. Cậu nhớ chưa ?"
Min Yoon Gi gật đầu, nhẹ giọng đáp "Được !"
Jung Hoseok tự dưng thấy ngứa lưng, tay trái cố gắng vặn vẹo ra phía sau để gãi, không được thì cáu bẩn "Xong rồi thì cút đi !"
Han Sung trước khi ra ngoài khóe miệng nhếch lên một bên "Đáng đời, đồ bẩn tính !"
Min Yoon Gi nhìn y khổ sở, thở dài một tiếng, tắt ipad đi, tiến lại gần, tự nhiên đưa tay vào trong áo bệnh nhân của y "Ngứa ở đâu ? Ở đây sao ?"
Được hắn gãi cho, y thỏa mãi đòi hỏi "Bên trên chút......Ah.....ah....đúng rồi......xuống một chút ! Ah....ah......mạnh chút đi......ưm......đã quá !"
Đứng ngoài cửa, Kim Seok Jin nghe được mấy âm thanh không được "chong xáng" phát ra, nhịn không được đỏ mặt, muốn mở cửa xong lại thôi. Nhưng còn canh xương cậu mới hầm, làm sao giờ ?
"Làm sao vậy ?" Kim Nam Joon đi đỗ xe rồi mới lên, thấy cậu cứ ngập ngừng không chịu vào, gã đi đến, tò mò hỏi
Kim Seok Jin giật giật áo gã, mặt ửng hồng nhìn gã "Hay là mình gửi ở chỗ y tá đi anh ?"
Gã đứng bên cạnh cậu mới nghe được tiếng Jung Hoseok kêu lên đầy mờ ám, mặt lập tức chuyển sang màu đen ngòm, khóe miệng giật giật, không nể nang mà kéo cửa cái 'ầm' , rống lên "Ya ! Jung Hoseok ! Cậu đang làm cái gì vậy hả ?"
Loading.............Loading.........
Cả 4 người cùng đứng hình !!!!!!
5 phút sau........đã load xong !!!!
"A ! Giật cả mình ! Làm gì mà lớn tiếng vậy ?" Jung Hoseok kéo áo xuống, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Kim Nam Joon.
"Hai người.....hai người vừa nãy làm gì thế ?" Kim Seok Jin biết hình như mình hiểu lầm rồi, bám lấy tay gã, nhỏ giọng hỏi
"Làm gì là làm gì ? Ngứa lên nhờ cậu ấy gãi lưng hộ !" Y thản nhiên trả lời
Kim Nam Joon không chấp người bệnh, kéo Kim Seok Jin đi vào trong phòng bệnh, lấy cặp lồng lớn đựng canh xương bò từ tay cậu, đặt lên bàn "Đây là canh xương bò Jinie nhà tôi hầm từ đêm qua cho cậu, mau uống đi !"
Min Yoon Gi lập tức nhìn chằm chằm thanh niên thanh tú, xinh đẹp đứng bên cạnh Kim Nam Joon, cả người khó chịu dâng lên, rõ ràng là người của hắn, sao lại cần cậu trai kia nấu cho chứ ? Còn chưa để y kịp trả lời, hắn đã chen lên, còn đặc biệt mang phong thái vợ cả "chính thất" nói "Cái này tôi làm là được ! Đâu cần cậu ấy vất vả như vậy ?"
Kim Nam Joon nhìn không khí trong phòng bệnh vì Min Yoon Gi mà tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng không có cản, chỉ lặng lẽ quan sát Min Yoon Gi, người này còn mạnh miệng nói không yêu y ? Ghen đến như vậy rồi !
Y cau mày không vui, hắn làm sao vậy ? Rõ ràng toàn mua đồ bệnh viện cho y ăn, giờ có đồ ăn đặc biệt ngon, lại không hài lòng là nàm thao ?
"Yoon Gi !" Hơi lớn tiếng nói hắn, y nhẹ giọng nói với cậu "Seok Jin sii, cảm ơn em, em dâu !"
Cậu cười dịu dàng, lắc đầu nói "Không sao đâu ạ ! Anh là bạn của Nam Joon, còn giúp đỡ anh ấy nhiều như vậy, em phải cảm ơn anh mới phải !"
Kim Nam Joon nhịn không được xoa đầu vợ, tự hào cảm thán "Aygu......ngoan quá đi !"
Min Yoon Gi bị y lớn tiếng như vậy cũng là lần đầu tiên, bình thường đều là được sủng mà kiêu, liền tức giận rống lên "Được, thích như vậy thì bảo cậu ấy chăm sóc anh luôn đi ! Tôi về !". Sau đó đùng đùng chạy ra ngoài.
Y khó hiểu nhìn hai người "Sao lại giận rồi ?"
Gã cười cười, hất hàm, ra hiệu cho y "Mau đuổi theo đi, người ta là ghen đó !"
Jung tổng nghe được, trái tim đập dồn dập, lập tức xỏ dép bệnh viện đuổi theo. Ra đến khuôn viên bệnh viện, y thở phào, may mà chưa bỏ về thật. Khóe miệng cong lên, người này thích mình rồi ? Y tiến lại gần chỗ hắn đang ngồi, hắn rất kiêu ngạo, chưa cần vạch trần hắn ngay, trước tiên dỗ dành đã. Nghĩ vậy, y lên tiếng "Em quên lời hứa của mình rồi ?"
Min Yoon Gi quay người lại, thấy y thì tức giận quay lưng lại, lẩm bẩm "Đi mà ăn canh xương bò của anh đi !"
"Cậu ấy chỉ thích một mình Nam Joon thôi, đồ ngốc ạ ! Hơn nữa, canh là do Nam Joon nhờ cậu ấy nấu !"
Hắn nghe xong, nguôi nguôi giận liền đứng lên, song vẫn mạnh miệng nói "Ai cần anh chạy ra đây giải thích chứ ?"
"Được, được, là tôi tự nguyện ! Mau đỡ tôi vào trong, chạy nhiều mệt quá !" Jung Hoseok cười cười, vẫy tay với hắn. Trời ạ, cậu nhóc này, còn khó chiều hơn cả con quỷ nhỏ Park Jimin nữa !
_______________________________________________________________
End chap 26
Vote và cmt cho tui nha (^_^)/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro