Chap 21 : Anh yêu em nhiều hơn
Đúng như những gì đã hứa, thứ 7 tui up chap mới nè. Từ giờ toàn bộ là hường phấn nha, tui vốn dĩ thích ăn ngọt mà =)))))
___________________________________________________________________
"TaeHyung à....."
"Ừm ?"
Park Jimin sau khi lấy lại nhịp thở đều đặn của mình, liền nhìn sâu vào ánh mắt yêu thương của anh, cười cười "Kim TaeHyung ! Ông chú Kim, em đã 20 tuổi rồi, đã đủ lớn để yêu anh chưa ?"
Người đàn ông đứng trước mặt cậu nghe được câu này, liền buông cánh tay đang ôm trên eo cậu ra, lùi lại một bước, vẻ mặt suy tư "Ưm.....khoan đã....."
"Hình như vẫn chưa đủ thì phải" Anh đưa tay muốn che đi nụ cười thích thú trên khóe môi mình, nghiêng nghiêng đầu đáp
Park Jimin nhận được câu trả lời, nhíu mặt nhìn xuống bản thân mình. Rõ ràng cậu qua tuổi trưởng thành rồi, cũng cao hơn trước nữa, tại sao vẫn chưa đủ chứ ? Cậu giận dỗi bĩu môi "Vậy được, không có yêu đương gì hết ! Tạm biệt ông chú !"
Muốn xoay người bước ra khỏi phòng, liền bị bàn tay của anh níu lại, Kim TaeHyung lần này không nhịn được nữa, bật cười, bé con của anh vẫn đáng yêu như ngày nào, chỉ có điều đã bướng bỉnh hơn trước "Đừng giận mà bảo bối, anh đùa thôi !"
Kéo cậu ôm trọn vào lòng, anh dụi mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một cách thỏa mãn, cười mà xoa xoa mái tóc đen, mềm mại của của cậu. Thật lâu sau mới nói "Bảo bối, 3 năm qua, anh thực sự rất nhớ em"
Park Jimin cũng vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh, bao trọn lấy cậu là mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu của người mình yêu, cậu mỉm cười hạnh phúc, gật gật đầu "Ừm, em cũng nhớ anh, rất rất nhớ. Anh trở về rồi, thật tốt !"
"Xin lỗi vì không thể trở về bên em sớm hơn. Bảo bối, thực sự xin lỗi em" Anh siết chặt vòng tay, giọng nói trầm ấm vang lên
"Kim TaeHyung, em đã từng rất giận anh, giận anh vì dám cắt đứt liên lạc với em, giận anh vì khi khó khăn lại tìm cách trốn tránh em. Đã có lúc em nghĩ, muốn lập tức bay sang Pháp tìm cho bằng được anh, sau đó nói em không cần anh nữa. Nhưng mà, anh biết gì không, cứ nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ được nói yêu anh nữa, em lại càng sợ hãi nhiều hơn. Lỡ như anh thực sự bỏ rơi em, không bao giờ quay về nữa, vậy lúc đó em phải làm sao đây ?" Nghĩ đến quãng thời gian ba năm qua, lại nhịn không được muốn khóc
Kim TaeHyung thấy ánh mắt của cậu, anh đau lòng, từng chút một hôn lên khuôn mặt cậu, không bỏ sót một chút nào.
Anh khi đó thực sự bất đắc dĩ mới rời khỏi cậu. Ba năm trước, tập đoàn Kim thị rơi vào khủng hoảng, buộc phải tuyên bố phá sản. Để có thể xoay chuyển cục diện, anh đã thay ba mình tiếp nhận điều tra tại sở cảnh sát. Trong thời gian 3 tháng chờ xét xử, anh cùng thư kí bí mật chuyển toàn bộ số tài sản bí mật của Kim thị sang tên khác. Hết thời gian 3 tháng, anh dùng số tài sản này cùng với tất cả tài sản riêng của anh khi còn ở Hàn Quốc, thành lập công ty VM. Bằng tất cả nỗ lực và cố gắng để có thể quay về bên cậu, anh đã biến VM từ một công ty nhỏ trở thành tập đoàn lớn như bây giờ. Có lẽ cậu sẽ không biết, anh vẫn luôn dõi theo cậu, ủng hộ cậu từ phía sau. Nhiều lần chứng kiến cậu một mình ủy khuất, anh chỉ ước mình có thể bỏ mặc tất cả, chạy đến bên cậu, ôm lấy thân hình nhỏ bé đang lặng lẽ khóc mà dỗ dành.
Khóe mắt của cậu đo đỏ, sống mũi cay xè, cậu nhìn anh, nghẹn ngào nói "Từ giờ đừng bao giờ tự ý rời khỏi em nữa, em sợ lắm, sợ đến một lúc nào đó, lại không thể tìm thấy anh, được không anh ?"
Xót xa nhìn cậu, anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, chân thành hơn bao giờ hết "Anh hứa mà......"
"TaeHyung, em yêu anh rất nhiều"
"Anh yêu em nhiều hơn....." Nâng cằm cậu lên, anh dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm mại, đỏ mọng vì nụ hôn bất ngờ khi nãy để lại, nồng nàn mà mãnh liệt như để chứng minh lời anh nói.
-------------------------------------------
Bởi vì Kim TaeHyung đã trở về nên Min Yoon Gi không cần lúc nào cũng ở cạnh Park Jimin. Hơn nữa, vì công ty đang đào tạo người mới, nên quản lí chuyên nghiệp như hắn đương nhiên phải bớt chút thời gian hướng dẫn họ. Hơn nữa, vì muốn dứt thứ tình cảm đơn phương đau đớn này, mà hắn bắt đầu vùi đầu vào công việc, ngay cả ăn uống cũng trở nên qua loa. Điều này khiến Jung tổng nổi tiếng yêu vợ càng xót xa hơn. Rõ ràng vợ chỉ là quản lí nhỏ, còn y là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Vậy mà hắn còn bận rộn hơn cả y nữa.
Đang ngồi trong phòng khách xem tin tức kinh tế, Jung Hoseok chợt nghe thấy tiếng chuông cửa lớn, ngãi ngãi đầu, giờ này là 10h rồi, ngoài trời còn đang mưa lớn, ai lại tìm đến chứ ? Đứng dậy đi ra mở cửa, y giật cả mình. Đứng trước mặt Jung Hoseok là Min Yoon Gi với bộ dạng ướt sũng. Y còn chưa kịp phản ứng gì, hắn đã ôm chầm lấy y, mặc kệ nước mưa đang ngấm dần vào bộ quần áo ngủ của y, khóc lớn
Jung Hoseok ngạc nhiên, vội vàng ôm người vào nhà, đóng cửa lại. Đỡ hắn ngồi xuống ghế sofa lớn, muốn đứng lên lấy khăn bông để lau người cho hắn, vậy mà người này cứ ôm ghì lấy y, nói thế nào cũng không chịu buông ra. Y thở dài, bóp bóp trán, Min Yoon Gi thế nào lại say rượu rồi !
Jung Hoseok hết cách, đành để hắn như con kola bám dính trên người mình, dùng điện thoại bàn gọi tới cho quản gia Lee "Quản gia Lee, chú đâu rồi ?"
"Dạ, ông chủ gọi tôi ?" Quản gia Lee lập tức chạy đến, có chút tò mò và ngạc nhiên nhìn cậu trai trông có vẻ quen quen đang úp mặt vào ngực ông chủ của ông mà khóc. Ông già từng tuổi này rồi, ở trong Jung gia cũng đã hơn bốn mươi năm, lại chưa bao giờ thấy ông chủ đưa một cậu trai nào về nhà. Hơn nữa còn thân mật dựa vào người ông chủ như vậy.
"Làm phiền chú mang giúp tôi khăn bông lớn tới đây, còn nữa, chuẩn bị nước nóng, à....chắc giờ này Minie ngủ rồi nên đừng làm phiền nó, lấy một bộ quần áo thoải mái của tôi ra, đặt sẵn trong phòng tôi nha." Một tay vỗ về người trong ngực, y nói với quản gia Lee
Quản gia Lee gật đầu, lễ phép cúi đầu "Dạ, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay !"
Jung Hoseok nhìn xuống khuôn mặt nhỏ vì rượu mà đỏ ửng lên của hắn, tiếp nhận khăn bông từ người giúp việc, cẩn thận lau qua tóc cho hắn. Vừa lau y vừa hỏi "Sao lại uống rượu rồi ?"
Min Yoon Gi ngoáy ngó, cọ cọ vào bờ ngực vững chắc mình đang dựa vào, bĩu môi, rì rầm "Tại.....sao.....tại sao lại không thích tôi nữa....."
Y có chút không hiểu, chẳng phải là Min Yoon Gi đơn phương Minie sao ? Vậy sao hắn lại nói không thích nữa ? Đã thích bao giờ đâu mà nữa nhỉ ? Y thở dài, bế ngang người hắn lên, ôm thẳng lên phòng mình. Nhẹ nhàng cởi quần áo ướt của hắn ra, Jung Hoseok thả người vào bồn tắm lớn, cẩn thận tắm qua cho hắn.
Vừa gội đầu, y vừa mở miệng càu nhàu "Em đúng là con sâu rượu ! Bình thường thì lúc nào cũng xua đuổi anh, vậy mà giờ lại chủ động vác xác đến đây là thế nào hả ? Em không thấy trời đang mưa sao ? Chỉ cần gọi điện thôi mà, anh sẽ đi đón em. Giờ còn dám đội mưa đến, muốn làm anh tức chết đây mà. Có phải anh nuông chiều em quá, nên em không biết sợ là gì nữa, đúng không ?"
Min Yoon Gi cứ ngồi im trong bồn tắm, thỉnh thoảng nấc lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn để Jung Hoseok tắm cho mình, sau đó quấn khăn bọc lại, được y ôm vào giường.
Mặc quần áo cẩn thận cho hắn, y muốn thay bộ đồ đã bị hắn cọ đến ẩm ướt. Đột nhiên, hai cánh tay trắng trẻo của hắn ôm lấy thắt lưng y, làm động tác của y khựng lại, bất đắc dĩ dỗ dành "Ngoan, bỏ ra trước, anh phải mặc áo"
Xoay người lại nhìn con sâu rượu phía sau, thân hình trắng trẻo vì chiếc áo rộng của y mà nửa kín nửa hở, khuôn mặt vì rượu nên đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng cứ tự động níu vào nhau. Ánh mắt của y có tối lại, khẽ dời đi, cổ họng khô khốc. Y hít sâu một hơi, kéo hắn ra khỏi người mình, nhanh chóng mặc áo vào. Mới đóng đến cái cúc thứ hai, bàn tay hư hỏng của hắn lại luồn qua áo, chui vào ngực y, khẽ nghịch ngợm hai điểm trước ngực y.
"Min Yoon Gi, buông tay ra mau" - Y đè nén suy nghĩ kia lại, cất lời ngăn cản. Y không muốn lợi dụng lúc hắn say để làm bậy
Hắn lại càng như được cổ vũ, nhón chân lên, đưa sát môi vào cổ y, vô cùng to gan lè lưỡi ra liếm một cái. "ẦM !" Bức tường thành trong lòng Jung Hoseok đã sụp đổ, y mặc kệ hậu quả phía sau, nhanh chóng đẩy ngã hắn xuống giường, gấp gáp áp môi mình lên môi hắn.......
___________________________________________________________________
END CHAP 21
Chap sau dự là có xôi thịt, có ai hóng không nè ??? 😚😚😚😚
À, tôi muốn hỏi chút, các cô có đọc được sinh tử văn không ? Còn nữa, tui muốn viết fic dài một chút, các cô thấy thế nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro