Chap 20 : Bé con, anh đã trở về rồi
Tui đã trở lại và ăn hại hơn xưa =)))))
________________________________________________________________
Vì vai diễn Han Ji Ho của cậu chỉ là thứ chính phản diện, nên Park Jimin hoàn thành các cảnh quay sớm hơn các diễn viên khác trong đoàn, cho nên hiện tại, ngoại trừ vài chương trình truyền hình thực tế quảng bá cho phim ra thì hầu như thời gian nghỉ ngơi của cậu khá nhiều. Cũng vì thế, Park Jimin cùng Kim Seok Jin đã cùng nhau đi dạo phố, mua sắm, ăn uống thoải mái.
"Nè, sống chung với tắc kè hoa thế nào ? Vui chứ ?" Park Jimin vừa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, vừa hỏi người đối diện
Kim Seok Jin cười cười, gắp miếng thịt để vào bát của cậu, sau đó mới trả lời "Ừm. Anh ấy tốt lắm. Từ khi sống chung, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, phụ mình dọn dẹp, làm cơm tối" Chỉ cần nhắc đến Kim Nam Joon, cậu trai này lập tức nở nụ cười, cả người đều tỏa ra hương vị hạnh phúc khiến Park Jimin có chút buồn, gần ba năm rồi đều không có tin tức gì của Kim TaeHyung. Thật khiến người ta lo lắng mà !
"Vậy thì được. Khi nào tắc kè hoa bắt nạt cậu, cứ gọi cho mình. Mình nhất định sẽ xử gã một trận" Park Jimin cứ nhớ đến bộ mặt nịnh nọt lúc trước của gã là lại cảm thấy không yên tâm giao bạn mình cho gã chút nào
Kim Seok Jin bật cười, nhưng cũng ngoan ngoãn hùa theo cậu "Được, được. Nhất định sẽ gọi cậu trước tiên"
Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, Kim Seok Jin vì tay dính dầu mỡ từ thức ăn nên không tiện cầm lên, chỉ nhấn nút nghe, sau đó tùy tiện bật loa ngoài "Em nghe đây !"
"Jinie, em còn ở trường sao ? Anh đón em, được không ?" Giọng nói ôn nhu, quan tâm của gã vang lên
Park Jimin liếc mắt một cái, không thèm để ý họ mùi mẫn sến sẩm, liền cắm đầu vào ăn. Cậu mới không cần ghen tỵ , chẳng qua là ông xã của cậu chưa trở về thôi.
"Hôm nay em ra ngoài với Jimin, giờ đang ăn tối của nhà hàng." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn treo trên tường, cậu có chút không yên tâm hỏi "Anh ăn tối chưa ? Đồ ăn em đã làm sẵn để trong tủ lạnh, anh hâm lại một chút rồi ăn"
"Anh thấy rồi. Em cứ đi chơi đi, đừng lo cho anh. Còn nữa, nếu muộn quá thì đừng đi xe buýt nữa, gọi anh đến đón em, biết chưa ?"
"Em biết rồi, tạm biệt !"
Chờ bạn thân tắt máy, Park Jimin làm bộ thở dài, nhai nhai miếng thịt bò, bâng quơ nói "Haizz.....xem ra mình lo thừa thãi rồi. Tắc kè hoa không ngờ lại cẩn thận đến vậy nha"
"Được rồi mà, đừng để ý đến anh ấy nữa, ăn xong chúng mình đi hát karaoke, thế nào ?" Kim Seok Jin kéo ghế lại gần sát chỗ cậu, ôm cánh tay cậu, lắc lắc, cười nói
"Là cậu rủ nha. Đừng để đến lúc, tắc kè hoa cằn nhằn mình làm hư công chúa nhỏ nhà hắn"
------------------------------
Vì lưu manh dám cả gan trộm chìa khóa nhà Min Yoon Gi để làm một bộ khoá y hệt, mà giờ Jung tổng mới mặt dày ngồi lì trong nhà hắn, đòi hắn nấu cho mình ăn.
"Tôi không biết nấu ăn !" Min Yoon Gi mặt lạnh trả lời một câu xanh rờn, rồi bỏ mặc Jung tổng ngồi chồm hỗm như ông phỗng trên ghế sofa, muốn đi vào phòng làm việc
Jung Hoseok vội vàng giữ tay vợ y lại, khẩn trương nói "Vậy úp mỳ cho anh cũng được !"
"Nhà tôi hết mỳ rồi !" Câu nói lần thứ hai giáng thẳng vào trái tim yếu đuối của Jung tổng
Jung Hoseok "..." Lấy tay lau mồ hôi, không sao cả, vợ mình vẫn rất hoàn hảo mà, chỉ là không biết nấu cơm thôi
"Vậy để anh nấu. Em đi tắm đi, sau đó ra ăn cơm" Jung tổng tự giác đi vào bếp, đeo tạp dề, vừa buộc dây vừa giống như vợ đảm, dịu dàng nói
Min Yoon Gi có chút ngạc nhiên, bất quá lại không thể ra mặt, chỉ lành lạnh hỏi "Anh biết nấu cơm ?"
Y quay đầu lại, nhìn hắn đang dựa bên tường hỏi mình, nở nụ cười đặc biệt sát gái, đương nhiên tự hào đáp "Trước đây sống cùng chị gái, chị ấy nấu rất dở, nên đành phải tự học chút ít, lâu dần đương nhiên có kĩ năng"
Hắn "ồ" một tiếng, sau đó giao phó bếp cho y, tự giác đi vào phòng. Cả ngày hôm nay theo nghệ sĩ mới ra ngoài, hắn cần tẩy rửa bụi bẩn.
Không rõ bao lâu liền ra khỏi phòng, bước vào bếp, hắn đã thấy trước mắt mình một bàn 6 món ăn nóng hổi, thơm phức được bày gọn gàng. Có lẽ vì mệt mỏi cả ngày, lại được thấy hương vị gia đình này, mà trái tim hắn đập hơi nhanh, cả lồng ngực không nhịn được dâng lên cảm giác ấm áp cùng yên bình tràn ngập.
"Xong rồi sao ? Mau ngồi xuống đây ăn đi !" Jung Hoseok bê bát canh đặt xuống bàn, mới phát hiện Min Yoon Gi đã tắm xong, còn đứng nhìn chăm chú vào bàn ăn, y nở nụ cười, dịu dàng kéo hắn ngồi vào ghế, sau đó đưa đũa cho hắn "Nếm thử đi !"
Hắn cầm đũa, gắp một miếng thức ăn trong đĩa, bỏ vào miệng, thật là rất giống hương vị bà nội từng nấu, khiến hắn bất giác rưng rưng, rồi khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt nóng hổi
Y khẩn trương muốn chết, sao tự dưng ăn đồ y nấu lại khóc rồi ? Chả lẽ là khó ăn đến phát khóc ? Vội vàng cầm đũa nếm thử, y nhíu mày, đâu có sao, ngon lắm mà. Vậy sao vợ yêu lại khóc chứ ?
Jung Hoseok tay chân luống cuống, xoay người tiến sát chỗ hắn, vội vội vàng vàng lau nước mắt cho hắn, dỗ dành "Đừng khóc, đừng khóc.....Nếu em không muốn ăn thì đừng cố, lần sau anh sẽ nấu ngon hơn mà......nha....đừng khóc"
Nhìn biểu hiện như thể trời sắp sụp xuống của người đối diện, hắn vừa khóc lại vừa muốn cười, rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu điểm tốt đây ? Không nói đến trước đây, chỉ là không ngờ y lại có thể đem đến cho hắn sự ấm áp giống như hồi hắn còn được sống cùng bà nội. Làm cho lớp băng dày trong tim hắn bị lung lay, tan ra từng chút một. Nghĩ đến đây, hắn lại càng khóc to hơn
Chết chết, sao càng dỗ lại càng khóc dữ thế này nhỉ ? Y luống cuống, có chút sợ hãi hắn sẽ giận rồi đẩy mình ra, nhưng làm thế nào đây ? Nhìn tâm can bảo bối khóc, tim y muốn nghẹn lại, đau lòng lắm đó. Cuối cùng, y vẫn là ôm người thanh niên này vào lòng, để hắn khóc ướt hết một mảng áo sơ mi của mình.
"Chuyện này....híc...híc.....không được nói cho ai hết...." Min Yoon Gi dù có đang khóc vẫn luôn là sợ mất mặt "còn nữa....anh cũng...híc...híc....phải quên...đi"
Y vỗ nhẹ lưng hắn, gật đầu chắc nịch "Được, được, cái gì cũng nghe lời em...." Em còn sợ mất mặt sao ? Lúc em khóc, em nháo, say rượu rồi dụ người, còn cả người em nữa, chỗ nào tôi chưa thấy hả ? Còn bày đặt giả bộ nữa !!!!
------------------------------------
Quả nhiên hai người các cậu vào quán hát, uống rượu, nhảy múa đến loạn lên, khiến chủ quán phải gọi điện cho người đến đưa về.
Nhận được điện thoại biết Kim Seok Jin say rượu, Kim Nam Joon lập tức phóng xe đến đón. Gã gãi gãi trán, lo lắng ôm người mềm nhũn, toàn mùi rượu vào trong ngực, nhanh chóng mở cửa xe "Chúng ta về nhà nào !"
Kim Seok Jin cả mặt đỏ ửng vì say, tay chân khua khoắng lung tung, phát hiện mình đang ở trong lòng của gã thì híp mắt cười thích thú "Ơ ? Tìm thấy rồi !" Sau đó ôm chặt lấy cổ gã, cọ cọ "Chủ quán thật là giỏi, còn tìm được chàng trai giống Joonie như vậy !"
Khựng lại, Kim Nam Joon nghe được lời này, cả người cứng lại, nheo mắt nguy hiểm nhìn cậu người yêu nhỏ, quả nhiên không nên cưng chiều cậu nhóc mà, uống rượu còn chưa tính, giờ lại to gan muốn tìm trai bao ? Được lắm, Kim Seok Jin, hôm nay em chết chắc rồi !
Vậy là cả một đêm, chỉ vì lời nói đùa lúc say mà Kim Seok Jin bị gã lật qua lật lại, hết lần này đến lần khác, bị ăn không còn một mảnh xương.
-------------------------------
Còn Park Jimin - chủ mưu của vụ này, cũng say đến mềm nhũn, nằm vật ra ở ghế trong phòng hát ngủ như chết, đến mức làm sao có thể trở về, tắm rửa sạch sẽ cũng không nhớ.
Kim TaeHyung nhíu mày, sau khi giải quyết sạch sẽ chỗ cậu nôn vào người anh, thì quay trở lại giường ngủ, nằm xuống, kéo con ma rượu vào trong lòng, có chút mệt mỏi nhìn cậu. Nếu lúc nãy không phải người đại diện của anh gọi điện cho cậu, biết được cậu say rượu quậy tung quán của người ta lên, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Bảo bối của anh xinh đẹp thế này, đáng yêu thế này, nếu thực sự bị người ta bắt mất, anh nhất định có chết cũng không hết hối hận.
"Tại sao lại say đến thế này hả ?" Anh đưa tay nhéo bầu má đỏ ửng của cậu, rì rầm hỏi tội
Vốn là chỉ hỏi bâng quơ cho bõ tức, ai ngờ cậu trả lời thật "Vì nhớ Kim TaeHyung !"
Khóe miệng dâng lên cao, anh hài lòng hôn trán cậu, sau đó bắt đầu câu hỏi ấu trĩ "Vậy em yêu ai ?"
"Kim TaeHyung !"
"Ngoan lắm. Vậy, em sẽ yêu Kim TaeHyung mãi mãi chứ ?"
Gật gật, lờ mờ đáp "Ừm"
Sáng hôm sau, Park Jimin bất chợt tỉnh dậy, mở choang mắt nhìn lên trần nhà. Đây đâu phải nhà mình ? Có chút rởn tóc gáy, cậu bất động khi phát hiện có cánh tay dài, nặng đang ôm ngang thắt lưng mình, không dám nhìn sang người bên cạnh, cậu nín thở, chẳng lẽ tối qua mình chơi tình một đêm thật hả ? Hơi cúi người nhòm vào trong chăn, cậu thở phào nhẹ nhõm, quần áo vẫn còn. Khoan đã, quần áo này đâu phải của mình ? Á....Á......AAAAAA !!!!!! Tình một đêm thật rồi !!!!!!
Làm sao đây ? Làm sao bây giờ ? Park Jimin nhắm chặt mắt lại, muốn đẩy cánh tay của người bên cạnh ra, ai ngờ cánh tay cử động, một lực mạnh kéo cậu vào sát người kia.
Hít hít hít !!!! (O_O!!) Không đúng !!!! Mùi của TaeHyung mà !!! Ầy, không thể nào !!! Lại hít thêm lần nữa !!! Rõ ràng là mùi của anh !!! Có chết cũng không thể nhầm được !!!
"Em là chó con sao ? Còn đánh hơi nữa ?" Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, làm cả người cậu cứng đờ. Là mơ, nhất định mày còn say, chưa tỉnh rượu rồi !
Một lần nữa, giọng nói ấy lại cất lên, như khẳng định rằng cậu không hề mơ, đây đều là sự thực đang diễn ra "Em đang ôm người thật, không phải mơ đâu !"
Kim TaeHyung thấy cậu ngồi phắt dậy, cứ ngây ngốc nhìn anh, một lời cũng không nói, làm anh ngạc nhiên, quan sát khuôn mặt đực ra của cậu, anh áy náy, dang cánh tay của mình, nhẹ nhàng nói "Xin lỗi, để em phải chờ lâu như vậy....."
Cậu vẫn không phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn anh
"Bé con, anh đã trở về rồi. Lại đây nào !" Vòng tay anh luôn mở rộng để đón bé con anh yêu thương, mong nhớ suốt 3 năm qua
____________________________________________________________________
END CHAP 20
Giờ là 0h37 phút, gần 1h rồi, con cú đêm này mới viết xong, đăng lên đây nè.
Có ai thương tui vất vả không T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro