Chap 19 : Gặp anh trong giấc mơ
Tết đến rồi, chúc các bạn đọc của tui ăn tết vui vẻ, có một năm mới mạnh khỏe, thành công trong mọi lĩnh vực mà bản thân mong muốn và luôn ủng hộ Fic của tui nha <3
_____________________________________________________________________
"Ji Ho....em....sao em có thể làm thế với chị chứ ? Tại sao chứ ?" Kang Eun Hee nắm chặt cấu áo của mình, khuôn mặt bàng hoàng, lộ lên vẻ đau đớn, giọng run run hỏi Park Jimin
Park Jimin cười khểnh một cái, quay lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rồi lại nhìn cô, chậm rãi đáp "Tại sao ư ? Chị còn muốn giả vờ ngây thơ đến khi nào ?"
Dừng lại một chút, cậu bước lại gần chiếc bàn đặt trong phòng, cầm tờ giấy xét nghiệm lên, nghiến răng ném mạnh vào người cô, tuy từng câu nói đều rất cay nghiệt, nhưng ánh mắt của cậu lại rất bi thương "Han Ji Hyun ! Chị định lừa tôi đến khi nào hả ? Rõ ràng chị biết tôi chỉ là con của vợ lẽ - người đã cướp mất tất cả tình yêu của ông ta dành cho mẹ chị, vậy mà chị vẫn tỏ vẻ thân thiết, yêu thương tôi, còn có, người đàn ông kia !" Đôi mắt đỏ au đã giàn giụa nước mắt, cậu chỉ tay vào người đàn ông đã ngất lịm trên giường kia, gào lên đau đớn "Tại sao chị dám lừa anh ấy chứ, người anh ấy yêu ngay từ lúc đầu đã là tôi, là Han Ji Ho tôi, chứ không phải chị. Chính chị, chính chị đã lừa anh ấy lên giường, khiến anh ấy phải chịu trách nhiệm về đứa con trong bụng chị !"
"Em....em.....Seung Jun là anh rể của em đấy, Han Ji Ho !" Kang Eun Hee cũng gào lên, khẳng định người đàn ông kia là của cô
Park Jimin gạt nước mắt, cười nhạt, giọng chua xót "Anh rể ? Anh rể của tôi ! Đúng, Seung Jun là anh rể của tôi, nhưng cũng là mối tình đầu của tôi, chị nghe rõ chưa ?"
"Cắt !" Tiếng đạo diễn vang lên, tất cả mọi người trong trường quay đều đồng loạt vỗ tay, thích thú cùng thán phục với hai diễn viên trước mặt họ
"Eun Hee, Jimin hai người đã vất vả rồi !" - Đạo diễn hài lòng, bước đến chỗ cô và Park Jimin, vỗ vai cả hai. Sau đó quay người chỉ đạo "Buổi quay hôm nay kết thúc tại đây ! Mọi người trở về nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu quay cảnh tiếp theo vào 8h30 sáng !"
Park Jimin cầm theo khăn ướt mà trợ lí Ha đưa, lau nước mắt, rồi tươi cười cúi đầu chào mọi người "Mọi người đã vất vả rồi. Cảm ơn rất nhiều !" Sau đó trở về phòng nghỉ của mình cùng với trợ lí Ha. Vì phải xuống tận Busan để quay phim, nên đoàn phim đã sắp xếp cho các diễn viên và nhân viên trong đoàn nghỉ ngơi trong một khách sạn gần địa điểm quay phim.
Cậu nằm ườn ra giường lớn, thở ra một hơi mệt mỏi "Tôi choáng đầu muốn chết !"
Trợ lí Ha kéo chăn đắp cho cậu, bắt đầu cái tính nhiều lời "Tôi nói cậu nghe, đại ca à ! Cậu ốm như vậy, còn nhất quyết đi quay làm gì chứ ? Còn là cảnh tốn nhiều nước mắt và sức lực nữa chứ ?" Ha Sung Woon sờ trán cậu, chết thật, nóng quá, vội vã dặn cậu vài câu rồi chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Trợ lí Ha vốn chỉ định gọi cho Min Yoon Gi báo cáo tình hình, ai ngờ sau khi nghe điện, lại xuất hiện cả đại diện của chủ tịch mới, làm trái tim nhỏ bé của trợ lí run lên, toát mồ hôi hột, chết cha ! Có phải muốn đuổi việc mình vì chăm sóc không chu đáo cho diễn viên hay không ?
Min Yoon Gi đứng bên cạnh đại diện của chủ tịch, nhíu mày khẩn trương nhìn bác sĩ đang khám cho Park Jimin. Hắn tức muốn chết, rõ ràng đã nói ốm thì nghỉ quay, cậu lại cố chấp nói không sao, để giờ sốt cao không hạ, làm hắn đã lo lại càng lo hơn. Không chỉ vậy, nếu để tên mặt dày cuồng cháu trai Jung Hoseok biết cậu bị sốt, chắc chắn sẽ lại ca một bài trường ca cho mà xem.
May mà bác sĩ nói đừng quá lo lắng, vì vết thương lúc quay phim có chút nhiễm trùng, nên cậu ấy mới sốt cao. Giờ đã được tiêm thuốc rồi, chắc chắn 2 giờ nữa sẽ hạ sốt. Hắn yên tâm thở phào một hơi, rồi mời bác sĩ ra ngoài, Min Yoon Gi lườm trợ lí Ha, để lại cho cậu trợ lí nhỏ một câu "Trông chừng cậu ấy cho tốt !"
Trong phòng chỉ còn người đại diện của chủ tịch, trợ lí Ha đắp chăn cho Park Jimin cẩn thận, nghe người đại diện nói có chuyện cần trao đổi với mình, nên trợ lí cùng người đại diện rời khỏi phòng Park Jimin.
Khoảng 10 phút sau, cánh cửa phòng của cậu được đẩy nhẹ ra, một người đàn ông mặc tây trang bước vào, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh giường cậu, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, đau lòng ủ trong bàn tay mình, đau lòng mà hôn lên nó
Trong cơn mơ, Park Jimin thấy Kim TaeHyung, từ mờ mờ ảo ảo đến rõ ràng, chân thực đến mức cậu có chút buồn cười, giọng yếu ớt, khàn nhẹ lẩm bẩm "Mày ốm đến sinh ra ảo giác rồi sao ? Giờ còn có thể tưởng tượng ra Kim TaeHyung như thế này nữa chứ ?"
Khóe mắt nóng bừng, đo đỏ vì sốt của cậu chợt rơi xuống hàng nước mắt mằn mặn, Park Jimin mệt đến mức không buồn đưa tay lau chúng đi, cứ mặc kệ nó chảy xuống gối, càng lúc mệt mỏi, đau xót thế này càng làm cậu nhớ anh hơn. Trước đây, mỗi khi cậu bị thương, hay bị ốm, anh đều dịu dàng ôm cậu vào lòng, xoa dịu hết tất cả. Nhưng giờ thì chỉ còn là kỉ niệm, là hồi ức mà mỗi lần nhớ lại đều khiến lồng ngực cậu đau nhói.
Mặc kệ là ảo giác hay gì khác, Park Jimin đều trân trọng giây phút này, cậu nheo mắt nhìn Kim TaeHyung mà cậu cho là ảo giác, đôi môi khô khốc, nứt nẻ mấp máy "Cứ ốm thế này cũng tốt, em có thể tưởng tượng thấy anh rồi"
Giọng nói trầm ấm, mang theo yêu thương mà cậu vẫn mong nhớ vang lên "Đồ ngốc ! Tại sao lại để bản thân ra nông nỗi này ? Không phải đã dặn em là phải chăm sóc tốt cho bản thân hay sao ?"
"Nhưng mà anh cũng đâu có quay về với em chứ ?" Cậu ủy khuất, oán trách ảo giác trước mặt
Kim TaeHyung đau lòng muốn chết, liền đưa tay lau nước mắt cho bé con, xót xa nói "Xin lỗi em.....bé con !"
Cậu không muốn ảo giác này tan biến, liền dùng hết sức lực còn lại, chồm người ngồi dậy, ôm chặt lấy cổ anh, bật khóc nức nở "Không thích.....anh lại muốn biến mất, đúng không ? Không được bỏ em đi nữa, Kim TaeHyung, em yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi, xin anh mà.....híc.....híc....em không muốn....."
"Ngoan, anh không đi đâu hết ! Anh sẽ ở đây mà" Siết chặt vòng tay trên eo của cậu, anh nghẹn ngào, đau xót ôm bảo bối của mình trong lòng, cẩn thận hôn từng chút một trên khuôn mặt đỏ ửng của cậu
Park Jimin nghe xong, có chút bình tĩnh lại, không nháo khóc nữa, nhưng lại không chịu thả tay ra khỏi người anh, cậu sợ lắm, rất sợ khi cậu buông tay, anh sẽ biến mất. Nằm trong lòng của anh, chìm trong mùi hương tự nhiên trên người anh, cậu cảm thấy bình yên lắm, trái tim không còn đau đớn nữa, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu, anh thì thầm "Bé con, để em phải chịu ủy khuất, anh xin lỗi. Chờ anh thêm chút nữa thôi, anh sẽ đường đường chính chính quay về bên em. Anh cũng yêu em, rất yêu em, Park Jimin"
Sáng hôm sau, Park Jimin vừa tỉnh giấc, liền muốn tìm anh, nhưng quả thực mọi chuyện tối qua đều là do cậu gặp ảo giác. Cậu nhìn Min Yoon Gi ngồi bên cạnh giường, nhẹ giọng hỏi chuyện mà chính bản thân cậu đã biết rõ câu trả lời "Cậu ở đây từ đêm qua sao ? Không có....không có ai đến đây nữa ?"
Hắn lắc đầu, đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường, cẩn thận kê một chiếc gối sau lưng cậu, nhìn cậu ăn cháo mới trả lời "Không có ai cả. Đều là mình và Sung Woon trông cậu mà...."
Có chút thất vọng mà gật đầu cho qua "Ừm, cảm ơn các cậu"
Hắn nhìn cậu, lại nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay cậu, trong ánh mắt ẩn giấu chút gì đó bi thương, pha lẫn cả sự áy náy, lại có cả chút vui mừng. Đúng, hắn biết chứ. Đêm qua là Kim TaeHyung đã chăm sóc cho cậu, anh ta đã trở về. Khi thấy người đại diện của chủ tịch mới và trợ lí Ha nói chuyện, hắn liền đến phòng trông chừng cậu. Ai ngờ định đẩy cửa bước vào, thì bất ngờ nhìn thấy cậu ôm lấy Kim TaeHyung, nức nở khóc đến thương tâm. Lúc đầu, hắn còn nghĩ, chính mình hoa mắt nhìn nhầm, nhưng hắn còn xác nhận thêm lần nữa, là khi Kim TaeHyung chủ động đến tìm hắn sáng sớm nay.
"Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho Minie !"
"Đây là chuyện tôi tự nguyện, không cần anh cảm ơn"
" Tôi biết cậu không ưa gì tôi, nhưng tôi vẫn phải nhờ cậu một chuyện, đừng nói cho bất cứ ai rằng đã nhìn thấy tôi ở đây, kể cả Minie !"
"Anh có biết cậu ấy đã đau khổ thế nào khi anh bỏ đi không ? Anh nhẫn tâm nhìn cậu ấy khóc sao ?"
"Sau này tôi sẽ giải thích tất cả với em ấy. Chắc chắn cậu cũng hiểu tính của Minie, em ấy rất cứng đầu, nếu để em ấy biết tôi đã trở về, người gặp nguy hiểm sẽ là em ấy. Nên mong cậu giữ bí mật chuyện này, kể cả với Jung Hoseok !"
---------------------------------
Ốm xong một trận, Park Jimin lại tiếp tục quay nốt các cảnh còn lại, sau đó trở lại Seoul. Sau đêm hôm đó, cậu không còn gặp ảo giác nữa. Park Jimin lại tiếp tục vòng quay của công việc bận rộn, bởi vì chỉ vì có trở nên bận rộn mới khiến cậu bớt nghĩ về anh.
Cháu trai là vậy, còn Jung Hoseok thì càng ngày càng phơi phới, bởi vì hình như Min Yoon Gi đã dần dần không tránh né y nữa, cũng không trốn y như trốn tà, làm y vui muốn chết luôn !
"Anh đừng có thổi nữa, mỳ nguội lắm rồi đó !" Min Yoon Gi chán ghét liếc người đàn ông mặt dày ngồi bên cạnh, vui sướng ăn mỳ mà hắn nấu cho, nói đúng hơn là y cướp của hắn.
"Hì hì...." Jung Hoseok không có tiền đồ mà cười như dở hơi, dùng một gắp khua vào bát mì, sau đó cho vào miệng.
"Á....nóng quá !" Y nhè hết mỳ trong miệng vào bát, nhăn nhó kêu ầm lên, làm hắn suýt nữa thì mất hình tượng lạnh lùng, nhịn cười đến rút gân luôn. Đáng đời, ai bảo tên này không chịu tập trung ăn mỳ, còn suy nghĩ gì đó mà bày ra bộ mặt dâm dê, khiến hắn rởn tóc gáy. Nhưng mà có điều, Jung Hoseok cũng đâu có đáng ghét lắm, thỉnh thoảng còn rất đàn ông, rất hài hước nữa. Nếu không phải hắn đã yêu Park Jimin, thì biết đâu hắn sẽ chấp nhận người đàn ông này bước vào cuộc đời mình.
"Ý ! Em vừa cười hả ?" Y thích thú nhìn Min Yoon Gi
Hắn thu lại chút nhếch cao ở khóe miệng, lạnh như băng tiếp tục ăn mỳ "Anh nhìn nhầm thôi !"
"Không có....rõ ràng em có cười mà" Y nhìn nhầm sao ? Đâu có chứ !
"Tuyệt đối là vậy !"
Y bĩu môi, biệt nữu quá đi ! Thỏa mãn lẩm bẩm "Nói dối !"
________________________________________________________________________
End Chap 19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro