Chap 15 : Kim TaeHyung mất tích
Lâu quá rồi nhỉ, xin lỗi nhiều nha, tại tui bận quá đó, sắp hết lớp 12 rồi, tui cũng muốn đăng sớm lắm chứ, cơ mà không chỉ có truyện này mà còn truyện khác nữa. Cho nên giờ có lẽ 1 tuần chỉ được 1 chap thôi 😞😞😞😞 Thông cảm cho tui nha T_T
____________________________________________________________________
Ngồi thừ người trên chiếc ghế đá nhỏ ở sân bóng, Park Jimin khẽ mân mê chiếc nhẫn được lồng vào dây chuyền trên cổ mình, càng nhìn nó, nỗi nhớ anh lại càng da diết, cồn cào hơn, bao trùm lên tâm trí và trái tim của cậu. Cậu cười buồn, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, không biết bây giờ anh như thế nào ? Sống có tốt không ? Có nghĩ đến cậu nhiều như cậu đang nghĩ về anh không ? Những câu hỏi đó cứ quay xung quanh đầu cậu, lại càng làm cậu tủi thân, nghẹn ngào muốn bật khóc.
Hai năm rồi, đã hai năm trôi qua, cậu không còn nhận được bất cứ cuộc gọi hay thậm chí là vài dòng tin nhắn ngắn ngủi của anh nữa. Nhiều lần, cậu cố gặng hỏi Jung Hoseok, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu buồn bã của y, y cũng không biết anh đang ở đâu sau khi nhận được tin tức công ty của gia đình anh tuyên bố phá sản. Tại sao anh không chịu liên lạc với cậu, gia đình cậu có thể giúp đỡ anh mà ? Cậu đã từng rất ghét anh, thậm chí là hận anh rất nhiều, rõ ràng biết cậu rất cứng đầu, rất cố chấp, sẽ không chịu buông tay anh, vậy mà vẫn nhẫn tâm biệt vô âm tính, dù chỉ là vài chữ cũng không chịu gửi cho cậu.
Có lẽ anh cho rằng cậu sẽ ngại sau khi biết gia đình anh phá sản rồi không chịu liên lạc với cậu, mà Park Jimin quyết định sẽ trở thành diễn viên, trở thành người nổi tiếng để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu ở bất cứ đâu. Nếu như anh đã muốn trốn cậu, vậy thì cậu lại càng phải tìm ra anh, phải nói cho anh biết rằng, cho dù anh có lạnh lùng đến thế nào, làm tổn thương cậu bao nhiêu đi chăng nữa, thì cậu vẫn sẽ yêu anh, đến chết cũng không chịu từ bỏ.
"Minie, chúng ta trở về thôi !" - Giọng nói quen thuộc của hắn vang lên, khiến cậu khẽ giật mình, quay trở về hiện thực, vội lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi, đứng dậy cười với hắn "Ừm, về thôi Yoon Gi".
Min Yoon Gi chỉ cần để ý quan sát chút biểu tình trên khuôn mặt của Park Jimin là có thể biết cậu lại đang nhớ đến người đàn ông kia, người đàn ông đã nhẫn tâm làm Park Jimin từ một người hoạt bát, đáng yêu, trở nên ít nói, không còn cười nhiều nữa. Trở về Hàn đã hai năm, luôn theo phía sau bảo vệ cậu, quan tâm cậu, nhưng có lẽ cậu chưa từng để tâm đến hắn. Còn hắn thì cứ ngu ngốc hướng về cậu. Từ lúc bé, đến khi cậu học xong cấp ba, cho đến việc trở thành diễn viên mới debut như bây giờ, hắn vẫn luôn ở bên cậu.
( Au : Vì ở Hàn tính cả tuổi trong bụng mẹ, giống như tuổi mụ của mình ấy, nên giờ Park Jimin đã 20 rồi nha. Đủ tuổi trưởng thành rồi, còn nữa, Minie không học đại học đâu, hết cấp ba là debut làm diễn viên rồi )
Min Yoon Gi chính là không theo gia đình quản lí gia nghiệp mà trở thành người đại diện của Park Jimin, theo bên cạnh còn có cậu trợ lí nhỏ Sung Woon nữa. Cả hai cùng đưa Park Jimin trở về nhà, sau đó sẽ lái xe quay trở lại công ty.
Vừa về đến nhà, Park Jimin đã nằm vật ra ghế sofa, gối đầu lên chân của Jung Hoseok vô cùng tự nhiên, rồi bắt đầu kêu ca "Haizz......cậu à, con mệt muốn chết luôn". Đang quay một bộ phim truyền hình về đề tài thanh xuân vườn trường, cho nên từ sáng sớm cậu đã phải đến trường học để quay phim. Quay đến tối mịt mới trở về.
Y bỏ tờ báo trên tay xuống, xoa xoa đầu cậu, quan tâm nói "Hay để cậu gọi điện cho chủ tịch Bang, kêu ông ta cho con nghỉ một thời gian ?"
"Chủ tịch Jung à, cháu trai cậu vừa mới debut được một năm, khán giả còn chưa nhớ mặt, cậu làm vậy khác nào bảo con giải nghệ !" Cậu vẫn nằm im, chỉ lười biếng mở miệng đáp
Y liếc liếc mắt ra ngoài cổng, giả vờ tùy tiện nói "Đại diện Min đâu rồi ? Đưa con về ít nhất cũng phải chào hỏi cậu một câu chứ ! Thật không biết phép tắc gì cả !"
Park Jimin nhếch mép khinh bỉ ông cậu già còn bày đặt làm cao, đứng dậy đi lên lầu, vừa đi vừa cố tình nói lớn "Haizz......người ta còn bận nhiều việc lắm, chưa rảnh rỗi để chơi trò mèo vờn chuột với cậu đâu"
Jung Hoseok khoanh tay, nhíu mày đi theo cậu, mặt dày nói trắng ra "Thằng nhóc thối, mấy đứa fan của con có biết bộ mặt thật của người mà chúng thần tượng không ? Đã biết cậu thích hắn, vậy mà còn không chịu giúp cậu"
"Chuyện này con cũng chịu, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà Yoon Gi cứ tránh cậu như tránh oan hồn vậy hả ? Không lẽ......" Park Jimin đột ngột quay phắt người lại, nheo mắt nguy hiểm nhìn Jung Hoseok
Y bị nhìn như thế khẽ chột dạ, nuốt nước bọt, không được tự nhiên nói "Thì là....cũng có chút chuyện đó......nhỏ thôi ấy mà"
"Vậy thì cậu tìm người ta mà giải quyết đi ! Đừng quấy rầy con !" Park Jimin đẩy y ra ngoài, lạnh lùng đóng cửa phòng lại.
------------------------------------------------
Kim Seok Jin đang ngồi ôn bài ở trong kí túc xá, đột nhiên có chuông điện thoại reo, cậu liếc qua, biết là gã gọi, liền bắt máy "Alo, em nghe nè"
"Jinie.....đang làm gì vậy ?" Gã vẫn thường hay gọi điện cho cậu chẳng vì có chuyện gì, chỉ là muốn nghe giọng cậu thôi
Kim Seok Jin lật trang sách tiếp theo, tùy tiện nói "Đang học bài thôi, sao thế ?"
"Em đã ăn tối chưa ?" Cậu nhìn đồng hồ, đã 9h tối rồi, còn hỏi cậu đã ăn chưa "Đương nhiên là ăn rồi. Anh chưa ăn tối hả ?"
"Ừm, có chút bận. Giờ mới xong việc !" Giọng gã qua điện thoại lộ rõ vẻ mệt mỏi khiến cậu có chút lo lo, một lần gã đã phải nhập viện vì đau dạ dày rồi
"Anh đừng gọi nữa, mau đi ăn đi. Nếu còn để nửa đêm có y tá gọi đến, nói anh đang cấp cứu trong bệnh viện thì đừng có trách em tại sao bỏ mặc anh" Ngoài miệng nói vậy thôi, chứ cậu thương gã còn không hết, sao có thể để gã một mình chứ
"Jinie"
"Sao nữa ?"
"Hình như anh bị bệnh rồi !" Cậu giật mình, nghe thế vội hỏi "Đau ở đâu ? Mau nói cho em nghe !"
"Không có em anh ăn không vào ! A....a.....Không ổn rồi, em mau xuống đây đi"
Cậu ngạc nhiên "Anh ở dưới kí túc xá ?" Sau đó đứng lên đi ra cửa, nhìn ra phía xa, xe của gã đang đậu bên cạnh cổng . Cậu bật cười "Anh thật là......chờ chút !", rồi chạy vào phòng lấy tạm áo khoác mặc vào, sau đó đi nhanh xuống dưới.
Kim Nam Joon vừa cúp điện thoại, thì nhìn thấy thân hình nhỏ nhỏ của cậu chạy đến phía mình, gã nhoẻn miệng, để lộ má núm đồng tiền trên khuôn mặt điển trai, giang hai tay đón người phía trước, ôm gọn vào trong ngực.
"Nhớ em quá đi !" Gã siết chặt vòng tay, than thở. Từ lúc Kim tổng đi, công việc của hắn trở nên vô cùng bận bịu, hơn nữa, cậu bây giờ là sinh viên đại học, chẳng rảnh rỗi nhiều nữa. Cho nên thời gian ở bên nhau là vô cùng ít ỏi, làm gã nhịn không được mà sau giờ làm muộn vẫn lái xe đến tìm cậu.
Người đàn ông này, đã 35 tuổi rồi, vậy mà vẫn nhõng nhẽo như một đứa trẻ, bắt cậu đút cho mới chịu ăn. Nhìn vào cơm hộp trên tay, cậu vừa đút cho gã ăn, vừa thở dài "Haizz.....ngày nào anh cũng ăn uống qua loa như vậy, thảo nào bệnh dạ dày không khỏi được. Không được rồi"
"Sao vậy ?" Thấy cậu buông đũa xuống, gã có chút ngạc nhiên không hiểu, hỏi
"Em sẽ dọn ra khỏi kí túc xá, chuyển đến nhà anh. Sau giờ học, em sẽ nấu cơm cho anh, chứ ngày nào cũng ăn cơm hộp nguội ngắt thế này, không tốt cho sức khỏe chút nào"
Gã nhìn cậu nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy cơm hộp nguội ngắt cũng trở nên ngon miệng, cả người nhịn không được cảm động, quả nhiên gã đã chọn đúng vợ rồi mà. Gã xúc động, kéo cậu ôm vào lòng, đột nhiên nói mấy lời sến sẩm "Em là tốt nhất, Jinie à, anh yêu em đến chết mất thôi".
Gã còn đang muốn nói với cậu, không ngờ cậu lại tự mình nói ra. Vậy là từ lúc tỏ tình, cho đến lúc sống chung, đều là cậu tự chui đầu vào rọ nha. Muahahaha.......
Kim Seok Jin có chút mù mờ không hiểu hành động của gã, nhưng rồi cũng cười, vòng tay ôm thắt lưng gã, dịu dàng nói "Giờ anh mới biết ? Hình như hơi muộn rồi thì phải !"
_________________________________________________________
End chap 15
Tui giới thiệu 3 couple trong fic này chút nha
Jimin : đáng yêu, tinh nghịch thụ X Kim TaeHyung : ôn nhu, cưng chiều vợ vô đối công
Seok Jin : dịu dàng thụ X Kim Nam Joon : phúc hắc công
Yoon Gi : nữ vương, có chút biệt nữu ( là nói một đằng, làm một nẻo đó) thụ X Jung Hoseok : thê nô, trung khuyển công
Có ai hóng không nè ? Cho tui tý ý kiến coi !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro