Chap 14 : Em vẫn mãi ở đây chờ anh
Bận tối mắt tối mũi luôn, giờ mới ngoi lên viết tiếp nè
______________________________________________________________________
Mặc dù được Kim TaeHyung tỏ tình rồi, ừm, cứ cho là như vậy đi, Park Jimin vẫn mè nheo đòi đi cắm trại. Chuyến đi lần này có lẽ sẽ là lần cuối cậu được ở bên anh trước khi Kim Taehyung ra nước ngoài. Vì thế, Park Jimin háo hức, mong chờ chết đi được. Đêm trước khi khởi hành, cậu còn chạy ra chạy vào, khiến Jung Hoseok phát cáu, chỉ muốn đập cho cậu một phát. Kết quả của việc nhoi không chịu ngủ là suốt dọc đường đi, Park Jimin hoàn toàn gối đầu lên đùi của Kim TaeHyung mà ngủ quên trời quên đất.
Kim Seok Jin ngồi đọc sách bên cạnh Kim Nam Joon ở hàng ghế phía trên, muốn quay xuống nói chuyện với Park Jimin, nào ngờ vừa liếc mắt xuống hàng dưới, liền thấy Kim TaeHyung ra dấu suỵt, còn cẩn thận đắp chăn cho cậu, nhỏ giọng "Em ấy ngủ rồi". Kim Seok Jin liếc mắt thêm lần nữa, thì thấy thằng nhóc nào đó ngủ vù vù, mất hứng quay lên, dựa đầu vào vai gã "Cậu ấy đi để ngủ hả ?"
Kim Nam Joon cười nhẹ, để lộ má núm đồng tiền trên má "Tối qua cậu ấy lảm nhảm đến tận 2h sáng, cho nên giờ buồn ngủ cũng là bình thường thôi mà" Sau đó hướng mắt cậu lên hàng ghế trên, Jung Hoseok cũng bị đứa cháu bảo bối làm phiền nên giờ hiển nhiên là ngủ rồi.
"Đúng là, cậu nào cháu nấy !" Kim Seok Jin chẹp chẹp miệng, cảm thán
Kim TaeHyung cầm Ipad giải quyết công việc, thỉnh thoảng lại để ý bé con bên cạnh, bất giác nhếch cao khóe miệng. Lần này anh đi, thuận lợi cũng phải 3 năm mới có thể trở về. Kim TaeHyung cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán Park Jimin, rồi đưa bàn tay mũm mũm, ngắn tủn của bé con lên môi mình, thì thầm "Bé con của anh đáng yêu như vậy, tài giỏi như vậy, lại còn trẻ tuổi nữa, lỡ có người theo đuổi thì làm thế nào đây ? Haizz.....bảo bối à, người lo sợ phải là anh mới đúng, liệu em còn muốn yêu một ông chú nữa không hả ?"
Xe lăn bánh trên đường, cuối cùng cũng đến nơi, mọi người xuống xe, nói là cắm trại, nhưng thực ra đâu phải làm gì nhiều, bởi thư kí trưởng như Kim Nam Joon đã sắp xếp mọi thứ vô cùng chu đáo, họ chỉ cần bỏ đồ vào lều đã được dựng sẵn. Park Jimin tỉnh ngủ, lại bắt đầu hoạt động cơ miệng với công suất lớn, nhìn thấy thứ gì xung quanh cũng đều cảm thấy phấn kích, lạ lẫm.
Mọi người ai cũng đều công nhận, Kim TaeHyung giống ba trông con hơn là người yêu của Park Jimin. Vì cậu không biết nấu ăn, nên nhận việc đi chợ mua đồ với TaeHyung, còn Kim Seok Jin và Kim Nam Joon sẽ nấu ăn, Jung Hoseok thì thảnh thơi đi câu cá. Mỗi người một việc, sau đó tập trung sau.
---------------------------------------
Ở siêu thị, Park Jimin để việc mua đồ nấu ăn cho anh, còn cậu thì nhảy nhót mua đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc mà xe đẩy đồ đã chất đống snack, khoai tây chiên, kẹo dẻo ưa thích của cậu. Tuy nói là cưng chiều cậu, nhưng ăn quá nhiều đồ ăn vặt thật không tốt, cho nên cậu cứ lấy thứ gì đáp vào xe, thì anh lại lặng lẽ cất bớt chúng lên giá. Tính tiền xong, Park Jimin vẫn gãi gãi đầu thắc mắc, rõ ràng mình chọn nhiều lắm mà, sao giờ có mỗi một túi nhỉ ?
"Sao vậy ?" Anh nhìn cậu, vô tội hỏi
Không nhận ra điều gì, cậu lắc đầu, cười hì hì "Không có gì, mình về thôi anh"
-------------------------------------
Ở khu cắm trại, Kim Seok Jin cùng Kim Nam Joon trong khi chờ nhóm kia mua đồ, liền đi dạo xung quanh. Phát hiện ra một cây cổ thụ lớn ở gần bờ sông, gã kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, quan tâm "Ngoại khỏe hơn rồi chứ ?". Còn nhớ lần trước, nửa đêm, đột nhiên nhận được điện thoại của cậu, vừa nghe máy đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở, làm gã vì hoảng sợ mà gã lăn từ trên giường xuống đất, vội vàng hỏi cậu có chuyện gì. Kim Seok Jin mếu máo, nói bà ngoại bị ngã gãy xương, nhưng lại chưa thể phẫu thuật. Gã lập tức phóng xe đến bệnh viện, tuy chỉ là thư kí cho chủ tịch, nhưng với năng lực làm việc của mình, thật không khó cho gã có quan hệ tốt với các tập đoàn lớn ở Hàn Quốc. Nhìn bà ngoại được đưa vào phòng mổ, Kim Seok Jin lại bật khóc, làm gã khẩn trương muốn chết, vội ôm ông trời nhỏ vào lòng, dỗ dành.
"Ngoại đang được chăm sóc rất tốt, sẽ lành vết thương sớm thôi. Chuyện lần đó......cám ơn anh." Nhà cậu vốn chẳng giàu có như Park Jimin, bố mẹ cậu chỉ làm công chức nhỏ, lần đó nếu không có Kim Nam Joon ra mặt giúp đỡ, thì cậu chẳng dám tưởng tượng lúc này sẽ ra sao nữa.
Kim Nam Joon nhéo nhẹ má cậu, cười cười "Cậu nhóc lần đó phá anh xem mắt đâu rồi nhỉ ?"
Cậu ngượng ngùng cúi đầu "Đừng nhắc nữa mà"
Kim Nam Joon quan sát vẻ mặt đáng yêu của cậu mà nhịn không được hôn lên môi cậu "Đừng cảm ơn anh, chuyện đó không có gì lớn cả. Sau này, giữa chúng ta đừng nói những câu khách sáo nữa, được không Jinie ?"
Sao có thể không cảm ơn được chứ ? Số tiền phẫu thuật, còn có tiền viện phí ở phòng Vip mà gã đặt, đều là gã một lần thanh toán hết, cậu sao có thể không nói gì được ?
( Au : Nam Joon của em ngầu quá đi ! Đáng lẽ em phải cho anh làm giám đốc mới phải, thư kí thiệt thòi cho anh quá ! )
"Em cảm thấy mình rất may mắn, vì có anh bên cạnh !" Dựa đầu vào vai gã, cậu cười.
"Không có đâu. Anh mới may mắn, may mắn vì có em, Jinie !"
-------------------------------------
Bên bờ sông, Jung Hoseok thở dài, nhìn cần câu im lặng đến ruồi cũng còn bâu vào, y chán nản, chống tay vào cằm, nhìn xa xăm "Mình cũng đẹp trai chứ bộ, tại sao vẫn còn phải nhìn mấy người kia tình tứ chứ ?"
Lại nhìn mấy con ruồi, nói "Cả chúng mày nữa, có phải chúng mày cũng coi tao như miếng thịt ế mà bâu vào không hả ?"
"Định mệnh à, bao giờ em mới xuất hiện đây ? Anh đây cũng đã 33 tuổi rồi, có phải em định đợi đến khi anh già khọm mới chịu đến, phải không hả ?" Đây người ta gọi là tức cảnh sinh tình trong truyền thuyết sao ?
Ở nước Mĩ xa xôi, định mệnh của y bỗng nhiên hắt xì hơi thật to "Hắt xì !"
( Au : Seokie, anh đừng rầu, Swag ca của anh sẽ về Hàn sau chap này mà. Đến lúc đó tha hồ cho anh theo đuổi, chỉ là em đang đau đầu, nên cho anh nằm trên hay nằm dưới )
-----------------------------------------
Buổi tối, sau khi đốt lửa trại, mọi người đều quây quần bên nhau, cùng nhau kể những câu chuyện vui. Lúc này, đột nhiên điện thoại của Kim TaeHyung reo lên "Alo, tôi nghe....."
"............."
"Được được......cậu chuẩn bị vé máy bay đi, tôi lập tức đi ngay !"
Nghe xong điện thoại, thêm vẻ mặt nghiêm lại của anh, ai cũng lo lắng nhìn, Park Jimin không ngốc, nghe qua cũng biết bên đó có chuyện gấp, vậy là phải chia tay ở đây hả ? Nghĩ vậy, cậu nắm chặt tay áo của anh, bất an nói "Anh ở đây thêm chút nữa, không được hả ?"
Kim Nam Joon mang balo của anh ra, thở dài nhìn Park Jimin và Kim tổng chia tay.
"Minie, anh xin lỗi. Anh phải đi rồi !" Anh nhíu mày, Kim tổng anh sống cho đến bây giờ, đau lòng nhất là bé con của anh phải khóc, lại còn vì anh nữa.
Park Jimin dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng vẫn không kìm được nước mắt, xa anh lâu như vậy, cậu còn chưa nói được những lời đã chuẩn bị mà, giờ đột nhiên anh phải đi rồi, nhất thời không nỡ mà khóc òa lên "Anh.....anh nhớ bảo trọng, còn nữa, phải thường xuyên gọi điện về cho em...còn có....còn có phải chờ em lớn, không được yêu người khác đó !"
Ôm cậu vào lòng, anh vỗ nhẹ lưng cậu, có chút không đành lòng mà siết chặt thân hình nhỏ bé trong ngực mình "Ngoan, đừng khóc. Anh đã dặn thế nào hả ? Anh đã nói lúc tiễn anh, em không được khóc, anh sẽ rất đau lòng, không nhớ sao ?"
Jung Hoseok vỗ vai anh, gật gật ý muốn nói y sẽ chăm sóc tốt cho Jiminie, anh cứ yên tâm.
Buông anh ra, cậu cứ đứng đực ra nhìn anh bước ra xe, bỗng nhiên có một lực đẩy mạnh, khiến cậu chạy một mạch đến trước mặt anh, chẳng kịp điều chỉnh nhịp thở, liền nhún chân lên, hôn lên môi anh thật sâu, nước mắt âm ấm chạm vào da mặt anh, cậu run run nói "Em yêu anh, rất yêu anh, em sẽ luôn ở đây chờ anh trở về, sẽ chờ cho đến khi nào anh nói không cần em nữa mới thôi"
Park Jimin nhìn theo chiếc xe đã xa dần, mới dám ngồi sụp xuống, khóc nấc lên.
TaeHyungie, bất luận có lâu như thế nào, em vẫn mãi ở đây chờ anh
________________________________________________________________________
End Chap 14
Vậy là kết thúc chương đầu tiên trong cuộc đời cậu nhóc 16 tuổi Park Jimin, chap sau sẽ bắt đầu chương thứ hai, và đây cũng là lúc Min Yoon Gi trở về chính thức theo đuổi Park Jimin.
Mọi người nhớ đón đọc nha !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro