Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13 : TH ♥ JM

Tuần này tui bận nên giờ mới đăng chap mới được T_T Tuần sau khéo còn bận hơn ấy T_T

____________________________________________________________________

"Lạ kì ghê, hôm nay lại ở nhà cơ đấy ?" Jung Hoseok sau khi đi bàn chuyện làm ăn với đối tác xong thì lười đến công ty, cho xe chạy thẳng về nhà, lúc đi ngang qua phòng Park Jimin, lại thấy cậu nằm im trên giường, thấy lạ liền đẩy cửa vào

Park Jimin từ khi nhìn thấy Kim TaeHyung và Kang Eun Hee gì đó cùng nhau vào tiệm trang sức, cậu chẳng còn sức mà ăn uống gì hết, chỉ ngồi im lặng chờ Kim Seok Jin ăn xong, sau đó về nhà. Và lên giường đắp chăn đến chiều tối luôn. Nghe y hỏi, cậu chỉ lắc đầu, rồi quay lưng về phía y

Jung Hoseok nhíu mày, lo lắng vươn người sờ trán cậu, rồi sờ trán mình, lẩm bẩm "Đâu có sốt"

"Park Jimin ! Con làm sao vậy ? Đau ở đâu, nói cho cậu nghe đi !" Jung Hoseok lay người cậu, cháu y bình thường nhoi lắm mà, hơn nữa tối qua còn hưng phấn nấp ló dọa ma y mà, sao mới có một ngày đã ỉu xìu thế này rồi.   

Park Jimin kéo chăn trùm kín đầu, từ trong chăn mệt mỏi nói "Con buồn ngủ lắm, cậu ra ngoài đi !"

Y lắc nhẹ đầu, thở dài "Vậy con ngủ đi"

Jung Hoseok trở về phòng, gọi điện cho thư kí Kim "Nam Joon à, hôm nay Minie có đến công ty không ?"

"Hình như là không thưa chủ tịch, à, buổi sáng tôi có thấy cậu ấy đi chơi cùng Kim Seok Jin - bạn cùng lớp. Mà có chuyện gì sao, chủ tịch ?" 

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi !" Cúp máy, Jung Hoseok gãi gãi đầu, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến một đứa nhóc nghịch ngợm, mồm miệng liến thoắng như Minie lại trở nên ủ rũ, buồn rầu như thế. Hay là cháu y dạy thì ? Chắc vậy rồi.

Nằm trong phòng, Park Jimin cứ nhớ đến cảnh anh ôm eo cô gái kia, thân mật cùng cô ấy là lồng ngực cậu lại ẩn ẩn đau, không còn chút tinh thần nào cả. Không được, chị ta là ai chứ ? Park Jimin bật dậy như lò xo, cầm Ipad đánh tên Kang Eun Hee. Trước mắt cậu hiện ra một đống thông tin từ các báo chí, ảnh chụp, fanpage,.....Ngồi vô cùng chăm chú đọc, cô gái này năm nay 25 tuổi, được liệt vào top mĩ nhân hàng đầu Hàn Quốc, tốt nghiệp đại học Quốc Gia Seoul, IQ cao, tính tình lại hoạt bát, là diễn viên vô cùng thực lực,.....

Cậu chán nản, sao chẳng có điểm gì xấu vậy ? Phụng phịu, giãy dụa trên giường, cậu mếu máo, TaeHyung à, sao em không có điểm gì hơn cô ấy vậy ? Làm sao em có đủ tự tin dành lấy anh đây chứ ? huhu......huhu.......

------------------------------------

Nghe tin cậu đã trở về Hàn được ba ngày, nhưng lại không đến tìm anh, cũng không chủ động gọi điện làm nũng như trước nữa. Anh cảm thấy hơi lạ,  còn đang muốn tìm y hỏi tình hình của Park Jimin thì đột nhiên y lại gọi điện đến, nói Park Jimin bị sốt cao, lại nhất định không chịu đến bệnh viện, thuốc cũng không uống, làm anh khẩn trương muốn chết, bỏ cả cuộc họp tiếp theo để đi tìm cậu.

Vừa vào đến nhà, Kim TaeHyung đã thấy Jung Hoseok lo lắng, đi đi lại lại dưới phòng khách, anh hỏi "Rốt cuộc có chuyện gì ? Sao Minie ốm lại không chịu uống thuốc ?"

Y lắc đầu, nhờ vả anh "Ba ngày rồi, nó ở lì trong phòng, ăn cũng không ăn, ngay cả món khoái khẩu cũng lắc đầu, đến khi tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng, thì nó đã ngất lịm đi vì kiệt sức rồi. Giờ có lẽ chỉ có cậu là khuyên được nó, mau đi đi !" 

Anh gật đầu, bê theo cháo và thuốc lên tầng, đẩy nhẹ cửa bước vào "Jiminie......" đặt đồ lên bàn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay kiểm tra trán cậu, còn rất nóng. Anh nhẹ giọng hỏi, mang theo chút trách móc "Ốm tại sao không nói với anh ?"

Cậu quay lưng về phía anh, giọng mũi khàn khàn vì đau họng "Không cần, em không sao hết !". Đối với một cậu nhóc 17 tuổi như Park Jimin, nhìn thấy người mình thích thân mật với người khác chính là đả kích rất lớn nha. 

Bé con đôi khi rất bướng bỉnh, làm anh chỉ muốn mắng cho cậu một trận, anh nghiêm giọng nói, không còn sự cưng chiều nữa "Em có biết Hoseok lo cho em thế nào không hả ? Còn bướng không chịu uống thuốc ?"

"Kệ em, anh đi mà lo cho chị ta !" Cậu bực mình lớn giọng, sau đó trùm kín chăn qua đầu. Trước đây, anh chưa từng to tiếng với cậu, vậy mà giờ lại còn mắng cậu bướng 

Chị ta ? Anh ngạc nhiên, liền hạ bớt giọng xuống "Em đừng nói tinh linh nữa, mau ăn cháo, uống thuốc !"

Linh tinh ? Cậu ngồi phắt dậy, bao nhiêu ấm ức trào ra, ai cũng nói hai người tuy chưa công bố nhưng thực sự là một đôi, ảnh hai người cười nói vui vẻ, đi ăn với nhau cũng rất nhiều, anh còn đến trường quay phim mời nhân viên ăn trưa vì chị ta nữa. Giờ còn nói cậu linh tinh ? 

Park Jimin dùng hết sức lực còn lại trong người vừa khóc vừa mếu "Oa.....oa........Em biết hết rồi ! Anh và Kang Eun Hee hẹn hò với nhau, còn đưa nhau đi mua trang sức nữa. Vậy mà anh còn đối tốt với em...... làm cho em tưởng rằng anh cũng thích em....Anh là đồ xấu xa, em ghét anh ! Anh trở về đi, chị ta đang đợi anh có phải không..........huhu....huhu......."

Suýt nữa thì bật cười, anh hiểu ra rồi, thì ra cậu hiểu lầm anh đang hẹn hò với Eun Hee nên mới giận dỗi như vậy. Chờ cậu nói hết, anh mới lên tiếng "Nói hết chưa ?"

"Huhu.....hết rồi !" Cậu vừa khóc vừa gật đầu, giọng khàn đặc rồi

"Vậy được. Giờ chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng. Đầu tiên, anh hỏi em, ai nói anh và Eun Hee hẹn hò ?"

"Ai cũng nói vậy hết. Các báo cũng viết nữa, họ nói chỉ là hai người chưa công bố hết "

"Từ trước đến nay, anh có nói anh thích cô ấy không ? Tin đồn hẹn hò của các sao em mới thấy một, hai lần sao ? Hơn nữa, em có thể đi hỏi Hoseok, cậu ấy cũng biết mà, Eun Hee là em gái JungKook - vợ chưa cưới đã mất của anh, cho nên anh đương nhiên phải đối xử tốt với cô ấy" 

Cậu ngẩn ra một hồi, rồi lại nói tiếp "Nhưng mà chính mắt em đã nhìn thấy anh thân mật ôm eo chị ta vào tiệm trang sức mà, lại còn là cửa hiệu chuyên về đồ đôi nữa"

Cậu nhìn thấy rồi ? Anh thở dài, đưa tay lau nước mắt cho cậu, bất đắc dĩ nói "Chuyện đã như vậy, anh cũng không giấu em nữa" Anh đưa tay móc chiếc hộp nhỏ ra, đặt vào lòng bàn tay cậu "Em tự xem đi !"

Park Jimin cầm chiếc hộp, mở ra.....Bên trong là một cặp nhẫn bạc, giống hệt nhau, nhưng mà kiểu này đâu có phải kiểu dành cho nữ. Cậu ngước mắt nhìn anh "Đưa em làm gì ?"

Kim TaeHyung búng nhẹ vào trán đồ ngốc trước mặt "Quả nhiên, em vẫn còn rất nhỏ. Nhìn kĩ đi, trên đó khắc chữ gì hả ?"

Không lẽ ? Park Jimin cầm hai chiếc nhẫn lên, đưa lại gần mắt, sau đó lại ngẩn người ra, nước mắt rơi lã chã trên má. Là TH ♥ JM ....... "Anh.....anh......"

"Anh gì mà anh. Lại đây mau lên, nhóc !" Kim TaeHyung giang tay ra, nhếch miệng cười 

Park Jimin lập tức sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Anh cười nhẹ, vuốt vuốt tóc cậu "Haizz......thật không ngờ lại phải đưa cho em trong hoàn cảnh này. Jiminie à, vốn định chờ đến khi chúng ta đi cắm trại, sau đó mới tặng em, bây giờ lại thành ra như vậy, anh cũng không giấu em nữa. Anh sẽ sang Pháp, điều hành công ty giúp gia đình. Thời gian thì anh chưa thể nói chắc, nhưng có lẽ sẽ đủ để em trở thành người lớn và thực hiện được ước mơ của mình. Đến khi đó, nếu như em còn yêu ông chú này thì anh sẽ thực hiện lời hứa của mình."     

 "Được, nhưng đừng để em chờ quá lâu !" Cậu siết chặt vòng tay ở hông anh, không vui nói

 "Ừm. Nhất định là như thế !" Anh hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó lại ôm cậu vào lòng, ấm áp cười 

 ________________________________________________________________________   

End Chap 13 

vote và cmt cho tui nha, tui sẽ trả lời nhiệt tình (^_^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro