Chap 12 : Thì ra với ai anh cũng dịu dàng như thế
Lịch học của Min Yoon Gi ở Mĩ khác với Park Jimin, hắn thực sự không có nhiều thời gian để chơi cùng cậu. Cho nên, với một người ham chơi lại nhoi như Park Jimin thì thời gian nghỉ hè này chính là chán muốn chết luôn. Ayya~ phải chi có Kim TaeHyung ở đây thì tốt biết mấy, nhớ anh ấy quá đi !
Đúng lúc này, Kim TaeHyung gọi điện đến cho cậu. Vừa mới nhè mồm ra kêu gào, Park Jimin lập tức biến thành tiểu bạch thỏ "Alo, em nghe nè"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm, mang theo ôn nhu hỏi "Đang làm gì vậy ?"
"Ừm......Đang nhớ anh, nhớ anh muốn điên luôn !" Với cậu nhóc này, kiểu tùy tiện bày tỏ đã quá quen với Kim TaeHyung, còn chưa để anh kịp nói, cậu đã chu môi lên kể khổ "TaeHyung à, ở đây chán lắm, ai cũng bận, chẳng ai chịu chơi với em cả. Mới có hai tuần mà tưởng như hai năm rồi ấy"
"Xin lỗi, dạo này công việc có chút bận, không gọi điện cho em nhiều được. Đợi đến khi em về Hàn, anh sẽ đưa em đi cắm trại , thế nào ?" Anh đợi cậu kể khổ xong, mới nhẹ giọng dỗ dành cậu.
Nghe đến cắm trại với Kim TaeHyung, Park Jimin hận không thể lập tức bay về Hàn Quốc tìm anh. Cậu thở dài, còn hai tuần nữa mới hết kì nghỉ, đành buồn bã nói vào điện thoại "Em biết rồi, anh đừng làm việc nhiều quá, nhớ giữ gìn sức khỏe đó !" Nói thêm vài câu nữa, cậu đành cúp máy, không làm phiền anh làm việc nữa.
Ngồi đực ra thêm một lúc nữa, Park Jimin đột nhiên nghĩ ra, có ai bắt cậu ở lại Mĩ đâu, Min Yoon Gi đã trở lại bình thường rồi, hơn nữa ba mẹ thì cậu cũng bận tối mắt tối mũi, chẳng ai chơi cùng cậu. Chi bằng về Hàn sớm, sau đó tìm Jinie và tắc kè hoa chơi cùng mình. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Nói là làm, Park Jimin chỉ thông báo vài câu với ba mẹ, rồi nhờ bác thư kí của ba mua vé máy bay giùm.
Buổi tối, ngồi trong bàn ăn cơm cùng ba mẹ, ba Park chính là người nuông chiều, bênh Park Jimin nhất trong gia đình. Nghe mẹ Park nói cậu muốn về Hàn sớm, dù luyến tiếc con trai, nhưng ông cũng đành gật đầu, con trai lớn như bát nước đổ đi ấy, giữ thế nào được. Còn mẹ Park ấy à, chính là người nghiêm khắc, không dung túng cho mấy trò quậy phá của con trai, nên Park Jimin sợ nhất lại là mẹ chứ không phải ba.
"Bao giờ bay vậy con ?" Ba Park hỏi
"Dạ, ngày mai, 10 sáng ạ !" Nuốt nuốt miếng trứng, cậu đáp.
Ba Park gắp cho cậu miếng sườn, dặn dò "Con đó, trong thẻ còn tiền không ? Nếu không còn thì bảo ba, ba sẽ gửi thêm cho con"
Park Jimin lắc đầu, cậu cười hì hì "Ba đừng lo. Cậu chẳng để con thiếu thứ gì cả. Lúc nào cũng lo lắng cho con hết" Cậu khi ở cùng Jung Hoseok khéo còn sướng hơn là ở cùng ba mẹ ấy chứ, ai bảo cậu là đứa cháu bảo bối của y chứ.
Mẹ Park cảnh cáo trước "Cấm không được xin tiền cậu để làm mấy trò vô bổ, quậy phá biết chưa ?"
Cậu biết ngay mà, mà cậu ngoan lắm chứ bộ "Vâng, con biết rồi"
-------------------------------------------
Hôm sau, tạm biệt ba mẹ và Min Yoon Gi, cậu lên máy bay trở về Hàn. Cậu chưa thông báo cho ai biết hết, muốn đến tạo bất ngờ cho họ. Sau mười mấy tiếng bay, cuối cùng cậu cũng về đến Hàn Quốc. Nhờ một năm ở Hàn, mà giờ cậu đã thành thuộc đường xá và cảm thấy không mấy xa lạ như lần đầu về nữa. Nhanh chóng bắt taxi về nhà, quản gia Lee vừa thấy cậu, vội vội vàng vàng đưa cậu lên phòng, còn cẩn thận nói "Sao cậu chủ về sớm vậy ? Để tôi đi thông báo ông chủ"
"Không cần đâu bác, để cháu tự nói với cậu sau"
Lên phòng tắm rửa sạch sẽ, cũng đã 11h tối rồi. Cậu ôm cái khăn bông trắng trên đầu vò tóc ướt, đứng ở cửa sổ nhìn, một lúc liền thấy xe của Jung Hoseok về. Park Jimin hí hửng chạy tót vào phòng của y, đứng bên cửa muốn dọa y một trận.
Jung Hoseok đưa cặp đưa quản gia Lee, hỏi ông vài chuyện lặt vặt, sau đó đi lên lầu, vừa mở cửa phòng tối om ra, bước vào. Đột nhiên, đằng sau có tiếng kêu rất to khiến y hơi giật mình "OÀ !"
Park Jimin từ trong góc xồ ra, nhìn biểu tình y còn chẳng buồn hét lên như cậu tưởng tượng, tự nhiên xụ mặt xuống "Chán muốn chết !"
Bật đèn lên, Jung Hoseok nhìn đứa cháu ngu ngốc nghếch đã sợ ma lại còn không biết lượng sức mình mà đi dọa người khác, nhếch mép "Ngu Ngốc !" Mà Park Jimin về khi nào vậy, mới có hơn hai tuần mà. Y thành thục cởi tây trang vắt lên chỗ treo đồ, hỏi "Con về sao không bảo cậu một tiếng ?"
"Muốn cho cậu bất ngờ đó ! Vậy mà phản ứng của cậu chẳng vui gì cả" Park Jimin thả người trên giường lớn của Jung Hoseok
"Được rồi. Giờ đã muộn rồi, về phòng nghỉ đi !" Jung Hoseok bước lại xoa đầu cậu, sau đó mới chuẩn bị đi tắm. Hôm nay làm việc đã mệt lắm rồi, y không còn sức đấu võ mồm với cậu đâu.
"Dạ, cậu ngủ ngon. Con đi ngủ đây ! Mà Jung Hoseok"
"Gì nữa ?"
"Không được nói chuyện con đã về cho anh TaeHyung đâu đó !"
"Biết rồi, mau đi ngủ đi !"
Park Jimin ngủ trương mắt lên 9h sáng mới thèm dậy, rồi dò dẫm xuống phòng bếp tìm đồ ăn, thật may là đồ ăn vẫn còn trên bàn. Cậu ăn hổ đói, tiếp thêm năng lượng xong, liền nhanh chóng thay đồ ra ngoài tìm Kim Seok Jin.
Còn đang rầu thối ruột chưa biết nên cho anh bất ngờ gì, thì chứng kiến một cảnh tình chàng ý thiếp màu hường phấn của cậu bạn, làm Park Jimin chướng mắt muốn chết
"Anh mau đi làm đi mà, muộn rồi đó !" Từ sáng Kim Nam Joon đã đến đón Kim Seok Jin đi làm thêm, từ lúc đó đến giờ còn chưa chịu đi làm, chứ ngồi lì ở đó ngắm cậu làm Kim Seok Jin vừa ngượng vừa vui, vội đuổi gã đi
Gã từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Kim Seok Jin, sến sẩm nói "Chủ tịch tạm thời chưa cần dùng đến đại thư kí như anh"
Park Jimin lù lù đứng phía sau gã, nhếch mép cười khinh bỉ "Cậu tôi trả lương cho anh để anh ở đây anh anh em em à ?"
Gã giật bắn mình, vội vàng buông Kim Seok Jin ra, cười cầu tài nhìn cậu chủ nhỏ "Cậu....cậu về khi nào thế ?"
Cậu khoanh tay ngồi xuống ghế trong tiệm cafe, liếc mắt tra khảo "Tôi mới đi có gần 3 tuần mà hai người đã thế này rồi ? Nói mau, rốt cuộc từ bao giờ ? Nếu không tôi nói chủ tịch trừ lương đó"
Kim Seok Jin đỏ mặt, vội kéo tay Park Jimin "Anh ấy đi bây giờ mà. Mình sẽ kể hết với cậu mà"
Chờ gã đi rồi và biết mọi chuyện, cậu mới buông tha cho Kim Seok Jin, cười đểu cáng nhìn cậu bạn "Gã đó mà cậu cũng thích cho được. Trông như tắc kè hoa ấy"
"Đâu có, anh ấy tốt với mình lắm" Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.
Buổi trưa, cậu rủ Kim Seok Jin đi ăn, ngồi trong quán ăn chờ Kim Seok Jin gọi đồ, cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính. Chợt nheo mắt khi nhìn thấy xe của Kim TaeHyung dừng bên rìa đường. Cậu vui vẻ muốn giơ tay gọi anh, thấy cảnh tượng kia làm cậu chẳng cười nổi nữa
Anh mở cửa xe cho một cô gái mặc chiếc váy trắng bồng, bộ dáng xinh đẹp, kiều diễm xuống....trông rất quen.....là Kang Eun Hee. Sau đó, anh dịu dàng khoác giúp cô áo choàng, rồi ôm eo cô đi vào tiệm trang sức đối diện.
Nhớ lại những lời mà các nhân viên bàn tán với nhau, nói anh cùng cô thân thiết, lúc đó cậu còn nghĩ rằng chỉ là bịa đặt. Thì ra, mọi lời họ nói đều là thật. Tiệm trang sức kia, nếu không phải đồ tặng cho cô thì còn có thể là gì được nữa chứ. Họ đang hẹn hò ? Thảo nào mỗi lần nghe cậu nói thích anh, anh chỉ đơn giản "ừm" một tiếng, không hề đáp lại cũng chẳng phản ứng.
À, em hiểu rồi, Kim TaeHyung, vậy là chỉ có mình em là ngu ngốc, tưởng rằng anh cũng thích em nên lúc nào cũng dịu dàng, chiều chuộm em. Thì ra là với ai anh cũng dịu dàng như thế.
_____________________________________________________________
End chap 12
Đã bắt đầu có chút tiến triển mới rồi nha, truyện này không ngược đó ! Tui khẳng định thế, chỉ là trong tình yêu đâu phải lúc nào cũng chỉ có ngọt ngào, còn phải có chút vị chua của ghen tuông, cay đắng của hiểu lầm, cãi vã nữa, mới làm cho tình cảm ấy trở nên bền chặt, gắn bó hơn, đúng không nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro