Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10 : Gian lận

Cảm ơn vì đã theo dõi fic của tui dù còn nhiều thiếu sót nha !!!

________________________________________________________________________

Hôm nay là ngày thi cuối cùng của kì thi cuối năm, cũng là môn thi cuối cùng - Vật lí. Tối hôm qua, Park Jimin đã thức đến tận 12h đêm để tổng hợp, học thuộc các công thức. Sáng nay còn cẩn thận dậy thật sớm, đọc lại một lần nữa, cậu mới yên tâm đến trường. Vác cái chân bó bột ngồi vào chỗ, Park Jimin rảnh rỗi sờ sờ túi áo khoác, ai ngờ phát hiện mình còn chưa cất mấy tờ công thức vào cặp, mà cái cặp lại ở tận trên bục giảng, chân lại đau. Cậu tự dặn lòng, chắc không sao đâu, dù sao mình cũng đâu có mở.

Giờ làm bài thi đã qua một nửa, cậu vẫn chăm chỉ làm bài. Trong lòng còn đắc ý, người mình thích thật tài giỏi, mấy đề anh ôn cho cậu đều có dạng bài như thế này, chỉ cần thay số thôi. Đang hí hửng viết viết, bỗng cậu bạn bên dưới dùng bút chì chọc cậu, bảo nhỏ "Cậu có khăn không ? Mình bị chảy máu cam rồi !"

Nhòm nhòm giám thị, bả đang ngồi im trên đó, yên tâm mới móc trong túi áo ra khăn tay đưa cho cậu bạn ngồi dưới. Ai ngờ, nãy vội quá chưa kịp nhét mấy tờ công thức sang túi khác, làm tất cả lộp bộp rơi xuống đất

"Cái gì đây ?" Tiếng giám thị vang lên trên đỉnh đầu cậu. Cầm giấy trên tay, giám thị đẩy kính xuống mũi, nhìn cậu "Em này, sử dụng tài liệu trong giờ làm bài đúng không ?"

Park Jimin đổ mồ hôi, lắc đầu "Không có thưa cô. Em không có xem tài liệu mà"

Giám thị tức giận, đập mạnh mấy tờ giấy nhặt được dưới đất vứt trước mặt cậu, tức giận quát to "Đã bị bắt tại trận còn chối sao ! Đứng lên, em bị tước quyền thi. Ra ngoài đi !"

Cậu mếu máo, không được mà. Mình thực sự bị oan đó "Xin cô hãy tin em ! Em thực sự không có gian lận đâu !"

"Ra ngoài đi ! Đừng làm ảnh hưởng đến người khác !"

Bị đuổi khỏi phòng thi trong ánh mắt khinh bỉ, coi thường của mọi người trong phòng, cậu ấm ức, chân thậm thệch bước đi dưới sân trường. Ngồi bện xuống một góc nhỏ trên sân bóng phía khu sau, cậu nhớ lại lúc bị giám thị quát, còn có những lúc TaeHyung dạy cậu học. Làm sao đây ? Cậu làm anh thất vọng rồi. Nghĩ vậy, nước mắt của cậu rơi khỏi khóe mắt, chảy xuống bầu má mũm mũm, hai tay liên tục quệt nước mắt, nhưng không hiểu sao, càng lau lại càng rơi nhiều hơn.

Nhìn đồng hồ, Kim TaeHyung thấy là lạ, rõ ràng đã qua giờ thi đến 15 phút rồi, sao còn chưa thấy bé con ra. Ra khỏi xe, anh kéo nhẹ một cậu nhóc đi ngang qua, hỏi "Cho hỏi đã hết giờ làm bài rồi đúng không ?"

"Đúng rồi, đã kết thúc khoảng 20 phút rồi !" 

Bỗng, có hai người khoác vai nhau đi ra, nói chuyện "Nè, biết gì không ? trong phòng tôi có một cậu bạn bị bắt sử dụng tài liệu trong giờ kiểm tra đấy. Còn bị đuổi ra khỏi phòng thi nữa"

"Trời, sao lại sử dụng tài liệu chứ ? Thật là xấu hổ !"

"Ừm. Nhưng trông cậu ấy tội lắm, chân còn đang bó bột mà....."

Nghe đến đây, Kim TaeHyung nhíu mày, vội chạy đến trước mặt hai người kia, lo lắng hỏi "Có phải cậu nhóc mà mấy đứa nhắc đến bó bột chân phải, còn có tóc vàng xoăn xoăn, trông như học sinh cấp 2 đúng không ?"

Một người thốt lên "Sao anh biết ? Đúng rồi, là cậu nhóc đó đó. Cậu ấy bị phát hiện dùng tài liệu, bị giám thị đuổi ra...hình như.......ơ.....còn chưa nói xong mà"

Anh biết chắc chắn phải có chuyện gì đó Minie mới ra muộn như vậy. Chắc lại trốn trong góc nào đó khóc mà cho xem". Nghĩ vậy, anh chạy vào trong trường tìm cậu. Chạy hết các dãy nhà, không tìm thấy cậu, chạy đến cả nhà vệ sinh nam cũng không có. Chết tiệt, chân đau mà trốn kĩ thật đó. Để xem anh có tìm được em không, nhóc ngốc ! Chạy về sân sau, các dãy nhà sau đều không có. Dừng lại thở dốc, rốt cuộc em......ư ? Phù......tìm thấy rồi.

Anh bước nhanh đến chỗ Park Jimin đang ngồi thu lu một khóc. Tất cả tức giận, mệt mỏi, lo lắng đã biến mất khi nhìn cậu ngồi mếu máo, một tay vân vê vạt áo khoác, một tay thỉnh thoảng lại đưa lên quệt nước mắt. Bé ngốc này, không phải anh đã nói sẽ đến đón cậu đi ăn humberger sau khi thi học kì xong mà. Lại quên mất mà trốn ở đây khóc một mình.

"Jiminie !" Giọng nói trầm ấm đầy từ tính vang lên, làm cậu ngước đôi mắt đỏ ửng vì khóc lên nhìn. 

Vừa thấy anh ngồi xổm xuống trước mặt mình, Park Jimin bật khóc, nức nở giải thích "Oa.......oa........TaeHyung à......em....em không có.....gian lận mà.....không có đâu......"    

 Dở khóc dở cười nhìn cậu, anh nắm lấy bàn tay vì ở ngoài trời mà lạnh ngắt của cậu ủ trong tay mình, vừa xoa xoa vừa đưa lên miệng thổi hơi ấm, sao lại lạnh thế này, đã ngồi thế này bao lâu rồi hả ?

"Làm sao đây.....em bị hủy thi rồi.....hức....hức....." Cậu lo sợ nhìn anh, nước mắt giàn dụa

Anh ôm bé con vào lòng, để cậu úp mặt vào lồng ngực mình, khẽ vuốt nhẹ lưng cậu, nhẹ giọng dỗ dành "Được rồi mà, anh tin em. Ưm....mau nín đi nào ! Anh sẽ tìm giáo viên của em giải quyết, không sao đâu. Ngoan, đừng khóc nữa !"

Tiếng thút thít nhẹ dần đi, cậu ở trong ngực anh hơi nấc nhẹ, nghi ngờ "Có thật không ?"

Anh khẽ cười, đáp "Ừm. Đừng lo, anh sẽ giải quyết giúp em. Cũng sẽ mắng bà giám thị kia một trận, dám làm Jiminie của chúng ta phải khóc"

Park Jimin hết khóc, dùng đôi mắt mọng nước nhìn anh "Anh lừa trẻ con chắc ? Sao mắng được giám thị chứ ?"

Kim TaeHyung dùng tay lau hết nước mắt còn sót lại trên má đỏ ửng của cậu, cười cười gật đầu, vô cùng uy quyền nói "Cậu em gửi em vào trường này là cũng có lí do đó. Toàn bộ tiền tài trợ cho trường đều là của anh và Hoseok. Em nghĩ anh không quyền đuổi việc giám thị ? Yên tâm rồi chứ ?"

"Ừm !"

"Vậy về thôi, anh cõng em !" Đưa lưng về phía cậu, chờ cậu leo lên, mới cẩn thận cõng cậu ra khỏi trường.

Ôm cổ anh, được cảm nhận mùi hương dễ chịu quen thuộc của anh, Park Jimin đã hoàn toàn quên hết ủy khuất, buồn bực vừa nãy, cứ ngây ngô mà thổ lộ "Em thích anh, rất thích anh, còn thích anh hơn cả cậu nữa !"

Jung Hoseok ở công ty "Hắt xì!"

Anh vẫn như vậy, chỉ nhếch khóe miệng, "ừm" một tiếng mà không đáp lại. 

-----------------------------------

Hôm nay sau khi kiểm tra xong, Kim Seok Jin trở về nhà bà ngoại chơi. Thật không ngờ, lại gặp ông chú Kim Nam Joon. Sở dĩ cậu biết gã là do Park Jimin kể. Thì ra người này là thư kí của chủ tịch Silla, cũng là cậu ruột của Park Jimin. Jimin cứ nói gã xấu, tắc kè hoa, nhưng cậu đâu có thấy vậy. Người này rất nhẹ nhàng, lại lịch thiệp, đẹp trai mà

"Ô, cậu nhóc, lại gặp nhau rồi !" Gã mỉm cười, để lộ má núm đồng tiền 

"A....thật là trùng hợp. Chú đi đâu vậy ?" Tim cậu đập nhanh hơn bình thường, giả vờ bình tĩnh chứ trong lòng khẩn trương muốn chết

"Tôi đi điều tra chút việc cho chủ tịch, còn cậu ?" Càng ngày gã càng thấy thiếu niên này vừa mắt

"Tôi trở về nhà bà ngoại" - Cậu ngại ngùng gãi gãi đầu

Lúc đầu, bà ngoại của Kim Seok Jin đi chợ về, liền bắt gặp cháu trai, cười hiền hậu gọi "Jinie ! Cháu về lâu chưa ?"

Vội chạy lại đỡ bà, cậu cầm hộ giỏ đồ cho bà, ân cần dắt bà lại gần chỗ Kim Nam Joon "Cháu vừa mới về thôi. Ngoại ơi, đây là người cháu quen, Kim Nam Joon"

"Chào bà, cháu là Kim Nam Joon, bạn của Seok Jin !"

Bà gật đầu, cố ý kéo cả cháu trai và người này vào nhà, cứ bắt cả hai ở lại ăn cơm cùng mình. Ở trong bếp, bà ngoại liếc nhìn người đàn ông một thân tây trang lịch thiệp kia đang ngồi trong phòng khách, cười cười nhìn cháu trai bên cạnh đang nhặt rau "Jinie !"

"Dạ ? Sao vậy ngoại ?"

"Cậu kia được đó. Rất tỉ tế, lại lễ phép lịch sự nữa, cố gắng lên cháu trai !" 

Biết bà có ý gì, cậu đỏ mặt chối "Ngoại ! Cháu và anh ấy không có gì hết mà ! Người ta không biết chừng còn có bạn gái rồi"

"Chứ đâu phải có vợ, đúng không nào !"

Kim Seok Jin "......" Ngoại à, ngoại có cần thoải mái đến vậy không ? (-_-!!!)

_____________________________________________________________________________

End Chap 10 

 Tui đang không biết nên cho Jung Hoseok thành couple với ai được, chứ còn mỗi anh thì khổ thân quá à =)))))   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro