Chương 65
Người con trai trước mặt, nước mắt đầm đìa, khiến tim Kim Tại Hưởng đau thắt, ra sức xua tay nói: "Mẫn Mẫn, là lỗi của anh, anh bây giờ thành tâm hối cải, đừng khóc nữa được không?"
Phác Chí Mẫn không thèm để ý Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng chẳng biết làm sao, chỉ có thể xua tay: "Như thế này, Mẫn Mẫn, em xem, như thế nào mới có thể khiến em hết giận?"
Đôi mắt Phác Chí Mẫn xoay tròn: "Thật sao, em nói ra, anh sẽ đồng ý chứ?"
"Phải." Chỉ cần bà xã không khóc nữa, trời mới hiểu cơ thể cậu ấy giày vò thế nào, tại sao lại khóc thành nông nỗi này chứ.
Nghe người ta nói, nước mắt là sức sống đừng để chảy nước mắt nữa.
Phác Chí Mẫn sau khi nghe Kim Tại Hưởng nói, mắt sáng bừng lên, trong mắt có ý đồ đen tối: "Uhm, là anh nói, thế thì anh vừa đánh mông em, anh, anh cũng phải để em đánh lại, hai chúng ta phải công bằng."
Kim Tại Hưởng vừa nghe, cũng chẳng sao, không phải bị vợ đánh vào mông sao, không có gì to tát. Lại nói, sức của vợ hắn cũng chẳng khỏe gì, hắn cũng không phải không biết, đánh trên mông hắn, nói không chừng lại thành xoa mông hắn ấy chứ....... người đàn ông cao to, bị vợ xoa mông, cũng không phải là chuyện gì to, ngược lại, hình như còn giống như bị tranh thủ lợi dụng?
"Được, em đánh đi."
"Thật để em đánh à?"
"Đánh đi, quân tử nhất ngôn."
Hai mắt Phác Chí Mẫn càng sáng hơn, khỏe miệng nở nụ cười ngọt ngào: "Được, nói lời giữ lời." Nói xong, cậu đứng dậy từ trong lòng Kim Tại Hưởng chỉ huy Kim Tại Hưởng: "Đứng lên."
Kim Tại Hưởng cũng không nghĩ nhiều, vợ bảo đứng lên thì đứng lên thôi.
"Tụt quần ra, nằm ngửa úp bụng trên sofa."
Tình hình gì thế?...... Kim Tại Hưởng nheo mắt lại, trong đầu linh hoạt trở lại: "Mẫn Mẫn, em biết mình đang nói gì không?"
Em đương nhiên biết....... Phác Chí Mẫn sắp hưng phấn mà hết lên rồi!
Trước nay chỉ có Kim Tại Hưởng ức hiếp cậu, bây giờ có thể đổi thành cậu ức hiếp Kim Tại Hưởng rồi.
Hai mắt cậu sáng lấp lánh, đầy ánh hào quang rực rỡ.
Kim Tại Hưởng nheo mắt, lông mày nháy nháy, biểu cảm trên mặt người con trai này khác lạ, khuôn mặt đó vui mừng hớn hở.....xem ra người con trai này thật sự chuẩn bị "đánh" mông hắn rồi.
"Kim Tại Hưởng anh đừng nhiều lời! Có phải đàn ông không, vừa nãy nói rồi, quân tử nhất ngôn, nói lời giữ lời, anh muốn lật lọng à?" Phác Chí Mẫn sợ Kim Tại Hưởng hối hận, lại lôi lời nói lúc nãy của Kim Tại Hưởng ra nhắc lại, chặn họng trước khi có ý đồ thay đổi.
Kim Tại Hưởng nheo mắt lại, khóe mắt đầy nguy hiểm, đột nhiên, hắn cười lên, cười hết sức dịu dàng, gật gật đầu với Mẫn Mẫn: "Được, anh nghe Mẫn Mẫn."
Nói xong, đưa tay để vào phần thắt lưng, động tác từ từ, rồi cởi thắt lưng, ánh mắt Phác Chí Mẫn, bất giác nhìn theo ngón tay của Kim Tại Hưởng, nhìn theo từng động tác của hắn.
Âm thanh của thắt lưng được tháo ra, sau đó là cởi quần tây, khóa....
Đôi tay ấy, vừa trắng lại vừa dài, còn đẹp hơn tay người đánh đàn, đây là bàn tay cám dỗ đẹp nhất mà Phác Chí Mẫn từng nhìn thấy.
Đúng, không sai, chính là cám dỗ.
Đặc biệt là mỗi động tác đang làm bây giờ.
Phác Chí Mẫn đột nhiên nuốt nước bọt, người đàn ông mặc dù ngón tay đang cởi quần tây, nhưng ánh mắt lại lướt trên mặt Phác Chí Mẫn, không rời chút nào.
Nhìn người con trai đối diện, đôi mắt xoay tròn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình, Kim Tại Hưởng cảm thấy máu trong người như bơm đầy, căng cứng, người con trai đó với bộ dạng nuốt nước bọt, ánh mắt người đàn ông, càng sâu xa hơn.
.........
Buổi tối ấm áp nhé các bạn
🥰🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro