Chương 63
Phác Chí Mẫn tức giận nhưng cũng thấy buồn cười, lúc này, trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, đột nhiên cười khẩy nói: "Ồ..... ý của Kim tổng là bảo tôi ít liên hệ với Điền Chính Quốc phải không, tốt nhất đừng nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn? Nếu như gặp phải trên đường, giả bộ như không quen biết, đúng không?"
"Em có thể nghĩ như thế là tốt."
Phác Chí Mẫn nhìn người đàn ông ngông nghênh trước mặt, vẻ kiêu ngạo, lửa bực tức trong người như phát nổ.
"Kim Tại Hưởng! Tôi thành niên rồi! Tôi có tự do của tôi! Có quyền lợi chọn lựa bạn bè, Kim Tại Hưởng anh cũng ngông cuồng quá rồi đấy! Cả ngày khóa tôi ở bên cạnh, tôi cũng không phải cái gì đó, mà bị anh ngày nào cũng dắt trên thắt lưng!"
Hiện rõ đã bị kiềm chế từ lâu, hôm nay tại vì cuộc điện thoại này, những ngày này, Phác Chí Mẫn bị tích lửa giận, ngay lập tức mở miệng trút hết ra ngoài.
"Lại nói, anh là gì của tôi mà lại hạn chế tự do của tôi, hai chúng ta có quan hệ gì? Không phải giúp anh sinh con sao, nếu như vì tôi giúp anh sinh con, anh hạn chế tự do của tôi, thế thì được, tôi đi thay người khác sinh một đứa, cho dù là Mộ Dung Túc hay là Thẩm Việt, hoặc là Ngụy Đồ Phong, hay là Điền Chính Quốc hay Phó Địch điều được, tôi thay bọn họ sinh một đứa, đến lúc đó không phải tôi được tự do rồi không."
Người đàn ông từ từ nheo mắt lại, giận dữ nhìn cậu, vẻ nguy hiểm nói: "Mẫn Mẫn, em nói lại một lần nữa?"
Giọng nói đàn ông rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, giống như không hề giận dữ, Phác Chí Mẫn đang bị tức dồn lên đầu, càng không ý thức được giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông, tâm trạng kiềm chế sau lưng......nguy hiểm đang dần dần đến.
"Tôi thì nói, tôi còn lâu mới sợ."
"Ồ.....em không sợ anh, thế thì nói đi."
Phác Chí Mẫn lúc này mới cảm thấy có gì đó khác lạ, thì ra trong bất giác, cậu đã bị người đàn ông này ép vào góc sofa, hắn bước lên trước một bước, cậu lại lùi về sau một bước, chỉ là cậu không hề biết.
Kim Tại Hưởng cười ha ha, trong mắt Phác Chí Mẫn, lúc này mới biết sợ hãi......"Tôi, tôi còn lâu mới sợ." Cố tình nhấn mạnh, Phác Chí Mẫn lúc này còn hất cằm mà nói.
Đôi lông mi dài của người đàn ông, cụp xuống, trong mắt xuất hiện ý cười.
"Ừ, anh biết, Mẫn Mẫn không sợ anh, Mẫn Mẫn sao lại sợ anh chứ?" Người đàn ông nhịn cười, bộ dạng như không có chuyện gì nói.
"Anh biết là được."
"Anh biết chứ..... thế thì em nói lại những lời vừa nãy một lần nữa đi." Chữ "thử" đó phát ra nhẹ tễnh, nhưng vang lên bên tai Phác Chí Mẫn, lập tức trong lòng phát run.
"Em, em nói gì chứ!" Phác Chí Mẫn lắp bắp nói một tiếng, đưa tay ôm đầu: "Em đau đầu, em đau đầu quá, bệnh của em còn chưa khỏi, Kim Tại Hưởng, anh ức hiếp người bệnh, là đàn ông gì chứ."
Kim Tại Hưởng nhìn người con trai bắt đầu sợ, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Tức là khi cậu tức giận lời nào cũng dám nói, buồn cười là khi, đợi cuối cùng cậu hiểu ra, lại bắt đầu kiếm cớ đủ trò để né tránh.
Trong lòng trước đây bực tức vì những lời cậu nói chọc tức người khác, lập tức tan biến.
Kim Tại Hưởng đột nhiên quay người, ngồi dựa trên ghế sofa, đưa tay kéo người con trai trong góc sofa: "Em ấy à, khi tức giận, lời gì cũng dám nói."
Nói xong, dịu dàng kéo Phác Chí Mẫn ngồi lên đùi hắn.
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro