Chương 61
"Đứng lại." Đằng sau Phác Di An, vang lên giọng nói lạnh lùng: "Phác Di An, cô quên lời cảnh cáo trước đây của tôi rồi à?" Giọng nói người đàn ông, không có chút ấm áp nào, mang đầy đe dọa, Phác Di An toàn thân cứng đờ, bước chân không nhấc lên nổi.
Sắc mặt ông Phác không tốt lắm: "Tại Hưởng, Di An là đi thăm anh nó. Dù sao anh của con bé vừa mới sinh."
Thần sắc của Kim Tại Hưởng cũng thay đổi, sắc lạnh nhìn người đàn ông trung niên trước mặt: "Phác tiên sinh, Mẫn Mẫn là người của Kim Tại Hưởng tôi, tôi sẽ không để cậu chịu bất cứ nguy hiểm nào."
"Di An là em của Chí Mẫn, đi thăm anh sinh con, có gì mà nguy hiểm chứ. Tại Hưởng câu nói này của cậu không dễ nghe chút nào."
Không dễ nghe sao?
Như thế đã không dễ nghe rồi sao?
Cười khẩy nói: "Mẫn Mẫn không thích ăn cay, các người có biết không? Mẫn Mẫn thích màu trắng, các người có biết không? Ngày sinh nhật thật sự của Mẫn Mẫn, các người còn nhớ không?"
Ông bà Phác còn chưa nói gì, Phác Di An ở bên cạnh sắc mặt đã chuyển trắng bệch rồi.
Kim Tại Hưởng nói những lời này làm gì!
"Tại Hưởng, em không đi thăm anh ấy là được chứ gì." Phác Di An tỏ vẻ đáng thương, hy vọng có thể chê giấu nội tâm của Kim Tại Hưởng.
Cô ta không muốn những điều mà bao nhiêu năm nay, nỗ lực mà khiến ông bà Phác không để tâm, có khái niệm mơ hồ, lại lần nữa bị người ta lật lại, đặc biệt là ở trước mặt ông bà Phác.
Ai cũng không biết, nếu như những điều này bị nói ra trước mặt ông bà Phác, sự việc sẽ phát triển thế nào.
"Cái, cái gì." Ông Phác nhất thời không hiểu ý. Kim Tại Hưởng đột nhiên nói những điều này để làm gì?
Kim Tại Hưởng không thèm để ý vẻ đáng thương của Phác Di An, cũng không cần quan tâm cảm nhận của ông bà Phác, hắn chỉ biết, nhất định không thể để kẻ ngốc Phác Chí Mẫn, lại lần nữa bị người nhà họ Phác lợi dụng và làm bị thương.
Có vài lời, nhất định phải nói rõ với người nhà họ Phác.
"Trước đây tôi chỉ thông báo với Phác tiên sinh và Phác phu nhân, Mẫn Mẫn mang thai con của tôi, việc sắp sinh, cũng nói địa chỉ bệnh viện cho Phác tiên sinh và Phác phu nhân biết.
Muốn hỏi tại sao Phác tiên sinh và Phác phu nhân, khi con mình sinh lại không đếm thăm? Đây là việc mà làm cha mẹ nên làm phải không?"
Kim Tại Hưởng chất vấn: "Lại nói, tôi chỉ nói cho Phác tiên sinh và Phác phu nhân, việc Mẫn Mẫn nhập viện sắp sinh, nhưng, trên thật sự, Mẫn Mẫn bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Câu nói này, như sét đánh bên tai, nổ trong đầu của ông bà Phác, đến Phác Di An cũng sững sờ.
"Cậu nói cái gì?"
Đột nhiên trái tim bà Phác như có dao cứa, đột nhiên ý thức được một vấn đề... Chí Mẫn mới là con đẻ của bà, đến con trai mắc bệnh ung thư, cũng không biết.
Cho đến lúc này, vẫn là Kim Tại Hưởng nói cho bọn họ biết.
Nếu như không ai nói, có phải việc Chí Mẫn mắc bệnh ung thư, sẽ không có ai biết.
"Khi Mẫn Mẫn mắc bệnh ung thư dạ dày, Phác tiên sinh, Phác phu nhân, Phác Di An, tôi, còn cả cậu ấy, cùng ăn bữa tối vui vẻ đó. Trong bữa cơm, chúng ta vì một miếng gà cay, trách mắng Mẫn Mẫn..... tôi rất hối hận, không biết Phác tiên sinh và Phác phu nhân nghĩ thế nào?"
"Chúng, chúng tôi..."
"Đừng nói gì nữa, việc đã qua đều qua cả rồi, Mẫn Mẫn lần này không chỉ sinh con, dạ dày cậu ấy còn cắt đi một nửa lớn... có thể sống được, là ông trời có mắt. Việc này, dừng tại đây, nhưng việc này, chỉ là hy vọng mọi người nếu như không thể giống ba mẹ đối với con cái, của mình yêu thương Mẫn Mẫn, quan tâm Mẫn Mẫn, thế thì đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.
Mẫn Mẫn đã có tôi chăm sóc bà che chở rồi."
Sắc mặt ông bà Phác và Phác Di An đỏ bừng lên. Một người nói với mình như thế, các người không quan tâm con cái của mình, thế thì sau này con trai các người có tôi quan tâm và chăm sóc rồi, xin nhờ các người sau này đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa, cho dù trong lòng hay bên ngoài, coi như không có đi.
"Tôi muốn đưa Chí Mẫn về nhà......" Bà Phác nghĩ một lát, đối diện thần sắc chế giễu của Kim Tại Hưởng, vẫn nói ra yêu cầu này.
Kim Tại Hưởng lắc đầu, rất kiên định, hắn sẽ không để người con trai ngốc này về nhà họ Phác, những cái khác không nói, nhà họ Phác còn có Phác Di An ở đó, hắn không dám để người con trai ngốc này ở nhà họ Phác.
"Chí Mẫn, cũng là con trai của chúng tôi." Bà Phác lí nhí nói, nhưng khi nói, mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng lần này không nói gì, chỉ là nheo đôi mắt chế giễu mình, không cần nói cũng biết không chào đón nhà họ Phác.
...............
Hôm nay trời mưa ☔ buồn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro