Chương 46
Mọi người ơi, t không biết tại sao chương 44, 43 lại như vậy nữa mn đọc nhớ chú ý nhà...huhu.
....................
"Anh thả tôi xuống!"
"Thả tôi xuống!"
Kim Tại Hưởng ôm chặt Phác Chí Mẫn trong lòng, mặc kệ cho cậu kêu gào, cũng không thèm để ý cậu.
Dần dần, Phác Chí Mẫn phát hiện có gì đó khác lạ, Kim Tại Hưởng đưa cậu về hướng khác càng lúc càng xa bờ.
"Kim Tại Hưởng! Anh đưa tôi đi đâu thế!" Phác Chí Mẫn căng thẳng kêu lên, không ngừng giãy giụa.
"Kim Tại Hưởng! Anh nói đi, rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu! Anh buông tôi xuống! Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!"
"Về nhà sao?" Kim Tại Hưởng nghe thấy từ "về nhà" này, trong lòng lập tức sững lại, hừm một tiếng: "Anh bây giờ đón em về nhà."
"Nhà tôi ở đó." Phác Chí Mẫn hoảng loạn chỉ về hướng ngược lại: "Nhà tôi ở đó! Anh buông tôi xuống, tôi tự về nhà được."
"Nhà cậu không phải ở đó."
"Ai nói chứ! Nhà tôi ở đó, nhà bạn bè tôi đều ở đó."
Bạn bè? Người nhà?
Kim Tại Hưởng nghe nhói tai.
"Người nhà bạn bè? Là ai? An Lan? Hay là Điền Chính Quốc? Hoặc Phó Địch đó?" Người đàn ông vẻ không vui nói: "Phác Chí Mẫn, cậu nghe cho rõ, người nhà của cậu là tôi. Kể cả An Lan, tôi thừa nhận cô ta là bạn của cậu. Còn nữa, Điền Chính Quốc và Phó Địch hai tên đó, chẳng có chút quan hệ gì với cậu."
"Anh.......anh có tư cách gì mà thay tôi quyết định bạn bè và người nhà của tôi?" Khi cậu không khỏe, đều là những người này bên cạnh cậu, an ủi cậu, Kim Tại Hưởng dựa vào cái mà thay cậu quyết định?
Ở phía gần đó, mấy tên vệ sĩ mặc áo đen đang chờ ở đó.
"Boss, máy bay đã chuẩn bị rồi, bất cứ lúc nào đều có thể bay về thành phố Minh Châu."
"Máy bay?......... Kim Tại Hưởng! Ai nói tôi muốn về thành phố Minh Châu, tôi không muốn về!"
"Ngoan." Kim Tại Hưởng dùng hai bàn tay giữ chặt Phác Chí Mẫn lại.
Nói xong, hôn lên môi Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn đỏ bừng mặt, bao nhiêu người còn đang nhìn! Nhưng ngay sau đó sắc mặt cậu thay đổi, trong miệng bị nhét một viên thuốc vào.
"Anh cho tôi uống thuốc gì vậy?" Cậu còn đang mang thai! Tên khốn Kim Tại Hưởng này còn bắt cậu dùng thuốc, cậu bực tức nhìn Kim Tại Hưởng, ánh mắt như tóe ra tia lửa, trước khi mất đi ý thức, tay của Phác Chí Mẫn vẫn giữ chặt lấy bụng mình.
Trong tiềm thức của cậu, nhất định phải giữ lấy đứa bé này...... Kim Tại Hưởng khiến cậu ngất đi, có phải muốn hại đứa bé trong bụng cậu không.
Kim Tại Hưởng nhìn người con trai nằm trong lòng, cúi đầu xuống, hôn nhẹ nhàng lên trán cậu "Ngoan, ngủ một giấc, tỉnh dậy là chúng ta đến nhà rồi."
Người đàn ông cao to, bế trong lòng người con trai nhỏ nhắn, bước lên máy bay cá nhân của anh ta.
"Boss, có thể cất cánh được chưa ạ?"
"Uhm."
Khi Phác Chí Mẫn vừa tỉnh lại, đầu còn có gì đó không rõ ràng.
Nhưng vừa mở mắt, đã nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, còn có.......... người quen.
Lập tức, cậu tỉnh táo hẳn.
Ngay sau đó bò dậy, cả người thu lại trong góc giường, né tránh người đàn ông bên giường.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng ấm áp: "Cậu tỉnh rồi, có đói không, có muốn ăn cái gì không?"
"Tôi muốn về nhà."
Phác Chí Mẫn đề phòng nói.
Nụ cười nở trên môi Kim Tại Hưởng, dần dần, giọng nói mang theo chút tức giận: "Đây là nhà của em!"
Phác Chí Mẫn lắc đầu: "không phải, tôi phải về nhà, anh đưa tôi về nhà."
Đây sao có thể là nhà của cậu chứ?
Đây chỉ là chiếc lồng cũi mà Kim Tại Hưởng nhốt cậu lại mà thôi.
Cậu không muốn ở đây, cậu có nhà, ở đó có người quan tâm cậu.
"Đưa tôi về nhà đưa tôi về nhà đưa tôi về nhà! Kim Tại Hưởng, tôi muốn về nhà!"
...............
Tr ơi xem lại mới thấy t đã viết thiếu, mới sửa lại á mn......😥😥
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro