Chương 22
Trên bàn ăn đều là sơn hào hải sản, nhưng cậu lại nhớ đến món canh hầm của An Lan.
Ăn không biết ngon, Phác Chí Mẫn dùng đũa gắp gắp mấy hạt cơm, đút vào miệng. Bên cạnh chuyện đến giọng nói đầy sức sống của Phác Di An: "wow! Thím Phương nấu ăn vẫn ngon như thế!"
Nói xong, lại nói tiếp: "Ba, mẹ, ba mẹ không biết, khi con ở Pháp, nhớ nhất ngoài ba mẹ ra, chính là tài nghệ nấu ăn của thím Phương." Phác Di An từ nhỏ cùng lớn lên với Phác Chí Mẫn, cũng gọi ba mẹ Phác Chí Mẫn là ba mẹ rồi.
Phác Di An cả bữa cơm khen, thím Phương đang bưng món mới lên, cười nheo mắt lại: "Tiểu thư Di An thích ăn à, hôm nay ăn nhiều chút, tôi làm rất nhiều món cô thích ăn."
"Ai bảo chỉ có cháu thích ăn chứ, có cả anh thích ăn nữa. Thím Phương sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia chứ?"
"Đúng đúng đúng, còn cả đại thiếu gia thích ăn ăn nữa."
Phác Chí Mẫn liếc nhìn thức ăn đầy bàn, rồi lại cụp mắt xuống.
Cậu thích ăn, trong nhà có người biết không.
"Anh, ăn một miếng gà đi, em nhớ, đây là món anh thích ăn nhất."
Miếng gà cay thơm đầy dầu đỏ, được Phác Di An gắp vào bát của mình, ánh mắt liếc nhìn miếng gà đó...... đây là em thích ăn, không phải anh thích.
"Chí Mẫn, tại sao lại không ăn? An An từ hôm qua đã nhắc con mãi, mau ăn đi. Đừng làm phật tâm ý của An An." Bà Phác nói.
"Con hôm nay dạ dày không thoải mái lắm......" Phác Chí Mẫn vừa mở miệng.
Ông Phác liền sa sầm mặt lại: "Con có gì mà dạ dày không thoải mái chứ, lúc nhỏ ăn được uống được,ba là ba con, có bị bệnh dạ dày ba không biết sao? An An ra ngoài ba năm, chẳng dễ gì mới về nhà, trong lòng nhắc con mãi, con kênh kiệu gì chứ?"
Bà Phác đứng dậy hoà giải: "Được rồi được rồi, Chí Mẫn con đừng lãng phí tâm ý của An An nữa, dạ dày không thoải mái thì cũng phải ăn thức ăn, chỉ là một miếng thịt gà thôi mà."
Trong miệng Phác Chí Mẫn đắng ngắt, nhìn ba mẹ của mình, không che giấu nổi thất vọng và đau lòng không nói ra thành lời được.
Ba, ba nói ba là con, từ nhỏ nhìn con lớn lên, có bệnh dạ dày hay không làm sao ba biết được. Thế ba có biết, con đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, con trai ba nhìn thấy từ nhỏ đến lớn sắp chết rồi không?
Mẹ, mẹ nói không thể lãng phí tâm ý của Di An, có điều chỉ là một miếng thịt gà, ăn rồi cũng có sao chứ, thế mẹ biết, thực ra con không ăn cay không? Còn bây giờ mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, sống một ngày bớt một ngày không? Mẹ biết một miếng gà cay này khi ăn vào, dạ dày con sẽ đau đớn thế nào không?
Phác Chí Mẫn nhìn chằm chằm vào miếng gà cay trong bát,sau đó, chầm chậm đưa đũa, gấp lên, im lặng cho vào trong miệng.
Kim Tại Hưởng hơi cau mày........Phác Chí Mẫn hôm nay, có gì đó khác thường.
"Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn." không biết vì sao, Kim Tại Hưởng không kiềm chế được đã lên tiếng.
Trên bàn ăn, mấy đôi mắt cùng lúc ngoảnh đầu nhìn Kim Tại Hưởng.
Khuôn mặt với làn da căng sáng được chăm sóc kỹ của bà Phác tươi cười niềm nở: "Tại Hưởng, cháu đừng quan tâm, Chí Mẫn tính tình tự do, cháu đừng tức giận."
Phác Di An cười gắp một miếng thịt cho Kim Tại Hưởng: "Tại Hưởng, ăn đi, đừng giận anh ấy nữa."
Kim Tại Hưởng có chút khó hiểu..... anh ta chỉ là đơn thuần không muốn người con trai đó miễn cưỡng ăn thứ mà mình không thích, tại sao mọi người lại cho rằng anh ta đang giận Phác Chí Mẫn chứ?
............................
Chào buổi tối
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro